Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 643: kéo người xuống nước.




Lễ bộ thượng thư Trương Thăng vẻ mặt như người nhà bị Chu Hậu Chiếu bắt ép, không cam lòng đứng trước Thái Miếu, đầy nhịp điệu đọc văn Thiên Tế, tế văn rất cổ phác, nói chung là Tần Kham nghe chẳng hiểu chữ nào, đại khái chẳng có gì hay ho. Quốc nhân bất luận đánh giặc hay là đánh nhau, đại thể có một quá trình rất rập khuôn cũ rích, trước tiên chửi nhau, sau đó đánh, đánh xong lại chửi mấy câu, tương đương với cuối cùng vứt lại vào câu như "đừng có để ta thấy mặt ngươi nữa, thấy một lần là đánh một lần".

Giờ Trương Thăng đại khái là đang đọc những lời sau khi đánh nhau xong, đương nhiên, Chính trị so với cuộc sống phố phường thì tàn khốc hơn, vị Vương gia bị triều đình bị đánh một trận đã thua sau này chắc không có cơ hội để triều đình "Thấy một lần lại đánh một lần".

Tế văn rất dài, Tần Kham nghe mà buồn ngủ, hơn nữa hắn cũng mẫn cảm phát hiện, Chu Hậu Chiếu đứng trên Trương Thăng cũng mấy lần dùng ống tay áo rộng thùng thình che miệng, nghi thức hiến phu hôm nay nếu không phải là hắn hạ chỉ tiến hành thì chắc lúc này đã hất bàn bỏ đi rồi.

Không biết Trương Thăng đọc bao lâu, cuối cùng cũng đọc xong tế văn, sau khi đốt lửa ném vào đỉnh đồng ba chân trước Thái Miếu, Chu Thần Hào mặc áo tù màu trắng đeo xích nặng được áp giải tới.

Tần Kham đứng trong đám người giống như là bị sặc, bỗng nhiên ho, sau đó ra sức che miệng, cố nén tiếng ho khan, mặt đỏ bừng.

Từ Bằng Cử ở Bên cạnh tò mò nhìn thoáng qua hắn, hạ thấp giọng nói: "Có cái gì không đúng à?"

"Không có gì." Tần Kham xua tay.

"Nói thử đi, đứng lâu thế này chán lắm." Từ Bằng Cử không buông tha, đây là lần đầu tiên Tần Kham phát hiện hắn cảm thấy tò mò với thứ khác ngoài đồ ăn.

Lặng lẽ chỉ chỉ vào Chu Thần Hào, Tần Kham thấp giọng nói: "Ta cho rằng ý tứ của hiến phu chính là hấp chín tù binh, sau đó đặt ở trên bàn cho các tổ tông hưởng dụng, không ngờ Chu Thần Hào vẫn còn sống."

Tuy rằng những lời này miễn cưỡng có liên quan tới "ăn", nhưng Từ Bằng Cử lần này cuối cùng cũng không lộ ra vẻ mặt thèm thuồng, sắc mặt ngược lại có chút xám ngắt: "Chưng, chưng chín... bừng lên bàn?"

"Đúng, biết Gia Cát Ngang và Cao Toản thời Tùy Mạt không? Gia Cát Ngang mở tiệc chiêu đãi Cao Toản, thị thiếp kính tự dưng mỉm cười, Gia Cát Ngang lệnh cho thị thiếp lui ra, không lâu sau, thị thiếp ngồi trên bàn được bưng lên, màu da vẻ mặt không thay đổi, nhưng đã bị luộc sống, hai người mời nhau ăn."

Từ Bằng Cử sắc mặt càng xém ngoét, muốn môn mà không nôn được.

Tần Kham chép chép miệng, lộ ra nụ cười rất biến thái với Từ Bằng Cử: "Tiểu công gia thích ăn luộc hay là xào?"

Từ Bằng Cử hít sâu, cố gắng để không nôn mửa.

Đằng nào cũng đang nhàn rỗi, Tần Kham ý chưa tận tiếp tục nói: "Nói tới đạo luộc thức ăn, có thể nói là bắt nguồn từ sâu xa, thời Ngũ Hồ Thập Lục Quốc có tên gia hỏa tên là Thacj Thúy, cũng rất am hiểu luộc mỹ nữ, hơn nữa con người hắn rất rộng rãi, luôncj rồi thường mời bạn bè tới cùng ăn chứ không ăn mảnh, rất có phong phạm của Mạnh Thường Quân. Vẻ mặt này của Tiểu công gia, chẳng lẽ không có hứng thú với đồ luộc?"

"Đừng, đừng nói nữa,... Nếu không ta sẽ nôn lên người ngươi đấy." Từ Bằng Cử che miệng, cả người run rẩy.

Tần Kham mỉm cười: "Được rồi, không nói nữa."

Vỗ vỗ vai Từ Bằng Cử, Tần Kham hạ thấp giọng nói: "Ngươi luôn ở Nam Kinh, có cửa kiếm tiền ta cũng không chiếu cố ngươi được, sang năm ngươi sẽ chính thức thừa kế tước vị Ngụy quốc công và tiếp chưởng Binh bị Nam Kinh, khoản chi tiêu chắc không ít nhỉ? Có cửa kiếm tiền này ngươi có muốn tham gia không?"

Từ Bằng Cử vẻ mặt tràn ngập đề phòng: "Có liên quan tới luộc thức ăn không đấy?"

"Con người ngươi sao lúc nào cũng nghĩ tới đồ ăn thế, không có tiền đồ." Tần Kham liếc một vòng, lí nhí nói: "Ra biển."

Từ Bằng Cử liếc hắn một cái, khóe miệng hơi cong lên, không nói gì.

Tần Kham nháy mắt đã hiểu.

Nam Kinh cách biển không xa, là kinh đô Đại Minh, huân quý Nam Kinh là vô pháp vô thiên nhất, lừa triều đình tổ chức thương đội đóng thuyền lén mậu dịch với Nhật Bản Lưu Cầu Triều Tiên, việc này chỉ sợ không chỉ là làm một lần hai lần, bằng không những đại hộ nhà cao cửa rộng này tùy tùng như mây, chi tiêu một ngày cũng đủ để hộ nghèo ăn nhiều năm rồi, nếu không có thu nhập ngoài thì sớm đã phá sản rồi.

Lúc trước sau khi Tần Kham Sùng Minh kháng Oa trở lại Nam Kinh, vì sao có nhiều đệ tử huân quý tặng lễ lại mời khách hắn, căn nguyên cũng là ở đây, bởi vì Tần Kham giết giặc Oa phù hợp với lợi ích của bọn họ, một giặc Oa chết đi thì hải thuyền của bọn họ sẽ an toànthêm một phần, mỗi nhà huân quý hoặc nhiều hoặc ít đều từng làm việc này, đương nhiên, các cấu kết v Chiết thương Mân thương cũng làm, hai bên nước giếng không phạm nước sông mà thôi.

Chính sách cấm biển của Đại Minh truyền hơn trăm năm, hiện giờ kỳ thật chỉ là một tờ giấy lộn, hoặc là nói, cái gọi là cấm biển, chỉ là cấm bách tính bình thường.

Nghĩ thông suốt điểm này, Tần Kham không khỏi hung hăng lườm Từ Bằng Cử một cái: "Được rồi, ta đã hiểu, không dẫn ngươi chơi cùng là được."

"Ấy đừng!" Từ Bằng Cử cũng hồi vị lại, thế là quýnh lên: "Nói nhanh lên, chơi thế nào, cho ta một phần."

Từ Bằng Cử từ tham ăn ra, đầu óc không ngu.

Nam Kinh là Nam Kinh, kinh sư là kinh sư, nếu Tần Kham mở miệng nói ra chuyện này, nhìn thì cũng là mua bán làm ăn, nhưng cấp bậc tuyệt đối bất đồng. Huân quý Nam Kinh đóng thuyền tổ chức thương đội đều là lén lút chơi nhỏ, chuyện bọn họ bắt được nếu bị giám sát ngự sử Nam Kinh tóm được, không nhỏ không lớn cũng là phiền toái.

Nhưng nếu việc này là Tần Kham làm, chắc thanh thếsẽ lớn hơn, Tần Kham hiện giờ là quốc công, còn là Cẩm Y vệ khiến thiên hạ nghe tới đã sợ mất mật, hắn không phải là quyền quý không có hàm, mà là Quốc Công có thực quyền quyền thế ngút trời, có thể làm ăn với Quốc Công thực quyền này, nhất định là tốt hơn nhiều so với phủ Ngụy quốc công ở Nam Kinh đánh nhỏ chơi nhỏ, đương nhiên, tiền thu được cũng phải tăng lên với cấp số nhân.

Từ Bằng Cử trẻ tuổi thích ăn thích chơi, nhưng hắn không có thù với bạc.

Không chỉ không có thù, có khi còn hận không thể gọi nó một tiếng tổ tông.

Tần Kham mỉm cười, kế hoạch ra biển từ lúc Lưu Cẩn còn sống đã có, huân quý kinh sư đã có một phần ba âm thầm tham gia, nếu muốn chống lại tập đoàn quan văn khổng lồ, tất nhiên dụ dỗ được càng nhiều huân quý càng tốt. Loại huân quý như Từ Bằng Cử lớn nhỏ dài ngắn đều thích hợp, không kéo hắn xuống nước sẽ bị trời phạt.

"Đợi lát nữa nghi thức hiến phu kết thúc, ngươi tới phủ ta, thương nghị việc này."

Từ Bằng Cử vui tươi hớn hở đáp ứng.

Tần Kham nhón chân xung quanh: "Vẫn chưa kết thúc à? Chu Thần Hào lúc nào thì vào nồi?"

Lúc này trời đã sáng choang, ánh mặt trời trong gió lạnh chiếu ra quang mang mỏng manh.

Chu Hậu Chiếu quỳ gối trước Thái Miếu tất cung tất kính ba quỳ chín bái, Chu Thần Hào bị áp giải tới trên quảng trường trước Thái Miếu, ủ rũ cúi đầu nhìn đất, không biết là xấu hổ hay là không còn khí lực, thủy chung không dám ngẩng đầu nhìn bài vị và bức họa tổ tông trong Thái Miếu một lần.