Rất khó để hiểu tư duy nhảy cóc của Chu Hậu Chiếu, nhảy quá nhanh, Tần Kham không theo kịp được tiết tấu.
Nhảy cóc thì cũng thôi đi, nhưng lại còn nhảy một cách không biết xấu hổ.
Chu Hậu Chiếu kinh ngạc nhìn gương đồng, buồn bã nói: "Ngươi nói xem trẫm anh tuấn như vậy, vậy mà sao Lưu Lương Nữ lại không thích ta? Còn ngươi, luận về anh tuấn so với trẫm thì kém hơn nhiều, nhưng lại luôn luôn d nữ nhân coi trọng ngươi, ngay cả bà cố nội tóc trắng cũng chẳng thoát được ma trảo của ngươi."
Tần Kham mặt tối sầm nói: "Bệ hạ, chúng ta có thể quên đi chuyện bà cố nội không?"
"Được rồi..." Chu Hậu Chiếu rất biết nhìn sắc mặt, thế là thay đổi đề tài: "Ngươi vừa rồi ở trong điện bỗng nhiên giơ ngón tay giữa lên, ngón giữa này là có ý gì?"
Tần Kham rất vui, đây là cảm giác về sự ưu việt của người xuyên việt, một thủ thế nhằm thẳng mặt người ta mà chửi, nhưng người khác lại không biết hàm nghĩa.
" Ngón giữa này là lễ tiết của phiên bang, thần lúc ấy là chúc Dương Đình Hòa nhiều phúc nhiều thọ, thăng quan phát tài." Tần Kham nói dối mà mặt không đổi sắc.
Chu Hậu Chiếu hiển nhiên thông minh hơn trong tưởng tượng của Tần Kham, hắn lườm Tần Kham nói: "Ngươi đây là khi quân! Lúc ấy Dương Đình Hòa ra khỏi hàng phản đối trẫm phong ngươi là quốc công kịch liệt như vậy, câu nào câu nấy độc ác nhắm vào ngươi, bộ dạng đó ngay cả trẫm cũng không nhìn nổi, ngươi làm gì có chuyện hảo tâm như vậy đi chúng hắn nhiều phúc nhiều thọ?"
"Bệ hạ cứ coi như thần đang chúclão nhiều phúc nhiều thọ đi."
"Đừng lằng nhằng nữa, nói mau đi, ngón giữa này là có ý gì." Chu Hậu Chiếu rất tò mò với thủ thế này, biết chắc là trong đây phải có nguyên do hay ho.
Tần Kham thở dài, đành phải kể lại chi tiết về điển cố này.
"Bệ hạ chắc biết thiên hạ không chỉ có Đại Minh ta và mười mấy nước nhỏ xung quanh, trên thực tế thiên hạ rất lớn, có rất nhiều quốc gia. Ở tận cực tây xa xôi, có một châu gọi là châu Âu, châu Âu tuy nhỏ, nhưng quốc gia lại rất nhiều, nổi danh nhất phải kể tới hai quốc gia Anh quốc và Pháp quốc, bọn họ là cường đại nhất trong những nước nhỏ này.
"Hiện tại hai quốc gia này vì tranh đoạt thổ địa mà đánh nhau, cung tiễn thủ của Anh quốc rất lợi hại, khiến quân đội Pháp quốc tổn thất thảm trọng, quân Pháp liền thề phải muốn đánh bại Anh quốc, sau khi chiến thắng sẽ chặt bỏ ngón giữa của những cung tiễn thủ này, để bọn họ về sau có thể giương cung kéo dây nữa. Kết quả Pháp ưuốc lại ngoài dự đoán mọi người thua trận. Quân Pháp không thể không rút lui, quân Anh ở trước trận tiễn, đồng loạt giơ ngón giữa về phía quân Pháp, ý là ngón giữa của mình vẫn còn hoàn hảo không tổn hao gì, ý để khiêu khích. Về sau, thủ thế giơ ngón giữa của phiên bang dần dần thay đổi, nó thành tượng trưng cho cái đó của nam nhân, giơ ngón giữa lên không chỉ là khiêu khích, mà còn có ý tứ vũ nhục. Bệ hạ, thần lúc ấy rất tức giận, mạo muội giơ ngón giữa với Đại học sĩ, thần sai rồi."
Chu Hậu Chiếu nghe rất hứng thú, giật mình nói: "Thì ra ngón giữa lại có diệu dụng như vậy, quả nhiên là sống lâu học được nhiều."
Tần Kham lo lắng nhìn hắn.
Hắn dám khẳng định, Chu Hậu Chiếu học được một chiêu này rồi, sau này các đại thần khi cãi nhau với hắn, ngón giữa kinh tài diễm nhất định sẽ thường xuyên xuất hiện.
Phòng khách Tần phủ.
Đám người Nghiêm Tung, Mưu Bân, Đinh Thuận hội tụ trong một phòng, nhìn Tần Kham trên chủ vị trầm ngâm không nói gì, mọi người trong vẻ mặt cung kính mang theo mấy phần kích động.
"Hầu gia, thứ cho hạ quan nhiều lời, chuyện tấn tước Quốc Công, hạ quan cho rằng Hầu gia nên tranh." Nghiêm Tung chắp tay nói với Tần Kham.
Tần Kham trầm mặc lắc đầu.
Nghiêm Tung rất ít khi gián ngôn với hắn điều gì, có lẽ lo mình nhiều lời thì không hay, hoặc có thể là Tần Kham làm đủ tốt rồi nên không cần người khác nhắc nhở, nhưng mà một khi Nghiêm Tung đã mở miệng, lời nói của hắn luôn luôn có lý.
"Duy Trung vì sao cho rằng ta phải tranh tước Quốc Công này?" Tần Kham hỏi.
"Hầu gia lòng mang chí lớn, nhưng lại không có dã tâm, hạ quan cho rằng hai loại phẩm chất này của Hầu gia kỳ thật rất xung độtvới nhau, người lòng mang chí lớn không thể không có dã tâm. Loại dã tâm này không phải là chỉ những việc nghịch như mưu triều soán vị, mà là một quá trình cầu danh cầu lợi của bản thân." Nghiêm Tung cười cười, cho dù hiện giờ đã là Binh Bộ Thị Lang, nhưng ở trước mặt Tần Kham, hắn vẫn có một chút ngại ngùng.
"Danh lợi, hai chữ này nghe thì tục, trước nay bị văn nhân căm thù đến tận xương tuỷ, nhưng mà Hầu gia nhìn cả triều từ trên xuống dưới đi, các quan văn ngoài miệng thì cười nhạt v danh lợi, nhưng ai mà không phải vắt óc đi cầu danh cầu lợi? Chỉ chuyện cấm biển đã nhìn ra các quan văn vì tư lợi thế nào, coi danh lợi trọng yếu cỡ nào, bọn họ cấu kết với Chiết thương Mân thương, năm giữ cự lợi tư thông với hải vận phiên quốc, một khi ai đưa ra ý kiến mở cấm biển, tất nhiên sẽ thành đối tượng để bọn họ dùng ngòi bút làm vũ khí, đây chính là do hai chữ 'Danh lợi' Quấy phá, các quan văn luồn cúi cầu danh lợi, Hầu gia vì sao không cầu? Vì sao lại đi tránh xa?"
Tần Kham cười khổ nói: "Ta hiện giờ ở tình cảnh gì trong triều, tin rằng Duy Trung rõ nhất, nếu nói ta không hề có hứng thú với tước vị Quốc Công thì không khỏi quá mức già mồm, nhưng việc gì cũng phải cân nhắc lợi hại, chuyện tấn tước Quốc Công theo ta là hại nhiều hơn lợi, không muốn tranh giành là vì không muốn kết thù kết oán với thần công cả triều? Lúc trước Lưu Cẩn bành trướng quá đáng, tự cho là đã có thể nắm giữ văn võ cả triều, cuối cùng không phải là bị thiên đao vạn quả, ta thực sự không muốn đi vào vết xe đổ của Lưu Cẩn."
Ánh mắt Nghiêm Tung lộ ra mấy phần thưởng thức: "Hầu gia nghĩ nhiều quá rồi, Lưu Cẩn ngang ngược, bị diệt là kết cục sớm muộn, nhưng mà Hầu gia làm người khoan dung, thỏa hiệp khắp nơi, cho dù đối phó với quan văn trong triều cũng chưa bao giờ đuổi tận giết tuyệt, ngài khác hẳn với Lưu Cẩn thì kết cục cũng sẽ khác, Hầu gia lòng mang Lăng Vân chi chí, mỗi một chuyện ngài muốn làm đều là đại sự thay đổi vận mệnh quốc gia, chí lớn mà vị trí thấp, chuyện muốn làm lại không tương ứng với thân phận thì rất khó làm."
"Một đạo thủ lệnh từ kinh sư đến địa phương, chữ ký bên trên trực tiếp quyết định thi hành chuyện này khó hay dễ, người bên dưới cầm thủ lệnh, kí tên giữa quốc hầu và Quốc Công mang hai ý nghĩa khác hẳn. Nếu quyết định của Hầu gia hoàn toàn ngược với quyết định của nhân vật quyền thế nào đó, người bên dưới tất nhiên sẽ nghiêng về thân phận Quốc Công hơn, đối với quyết định lấy hay bỏ của bọn họ cũng có thêm một số phân lượng..."
Nghiêm Tung sau khi nói xong, đám người Mưu Bânvà Đinh Thuận đều gật đầu phụ họa.
"Hầu gia, lời nói của Nghiêm đại nhân không sai, lợi ích của tước Quốc Công, đối với Hầu gia mà nói không chỉ là có thêm mấy trăm thạch bổng lộc, cũng không phải thêm mấy phần nghi trượng, lợi ích tiềm tại của nó mặc dù không nhìn thấy không sờ được, nhưng Hầu gia nếu bước lên vị trí này, tự mình sẽ hiểu chỗ diệu trong đó." Mưu Bân rất có thâm ý cười nói.
Tần Kham xoa trán thở dài: "Việc này để ta nghĩ đã rồi nói sau, hôm nay đại thần trên triều hội thái độ kịch liệt thế nào thì các ngươi cũng thấy rồi đấy, tước vị Quốc Công này không dễ tranh đâu."
Nghiêm Tung có việc đi trước, trong phòng chỉ còn lại Mưu Bân và Đinh Thuận.
Tần Kham vẻ mặt nghiêm trang nói: "Nhị vị có còn nhớ phụ tá Trần Thanh Nguyên của Ninh vương Ninh vương hay không?"
Mưu Bân và Đinh Thuận lập tức giật mình, trầm mặc gật đầu.
Đây là án tử mà lúc trước Tần Kham trong lúc vô ý đánh nhau với người của Đông Hán ở Nam Kinh trong lúc vô ý phá được, án tử này đến bây giờ vẫn chỉ giới hạn ba người trong phòng biết, việc này can hệ quá lớn, không ai dám nói ra ngoài, nếu không thì chính là tội mất đầu.
Tần Kham chậm rãi nói: "Ninh vương mưu đồ bí mật tạo phản đã là chuyện được xác định, Trần Thanh Nguyên đó bị Bắc trấn phủ ti bí mật giam giữ ba năm, hiện giờ xem ra, hắn không còn giá trị gì nữa rồi."
Trong mắt sát khí chợt hiện, Tần Kham quay đầu nói: "Đinh Thuận, ngươi bí mật xử Trần Thanh Nguyên đi, làm cho gọn gàng một chút."
"Vâng."
Lại chắp tay với Mưu Bân, đối với vị thủ trưởng cũ ngày xưa, Tần Kham vẫn có chút tôn trọng.
"Thỉnh cầu Mưu đại nhân an bài một chút, phái thám tử t phủ Nam Xương Giang Tây, tấm lưới này chúng ta nên thu rồi."
Mưu Bân cả kinh nói: "Chẳng lẽ Ninh vương sắp tạo phản rồi."
Tần Kham cười lạnh nói: "Loạn Phách Châu loạn tới ba tỉnh, triều đình xuất binh đàn áp, tiền lương rồi quân giới, đánh một trận như này, quốc khố cũng trống rỗng rồi, binh mã kinh doanh cũng mệt mỏi, hơn nữa Lưu Cẩn rớt đài, Tiêu Phương bị diệt, Hán Vệ thanh tẩy đảng đảng. Cả triều trên dưới lòng người bất an, triều đình trong ngoài trống rỗng, Ninh vương là người rất có dã tâm, tuyệt đối sẽ không để cơ hội mưu triều soán vị kéo dài từ đời này đến đời kia nữa, cơ hội tốt như vậy hắn sao có thể bỏ qua?"
"Ý của Hầu gia là, Ninh vương hiện giờ đang iwr Nam Xương gấp rút chuẩn bị khởi sự?"
"Nếu không ngoài sở liệu, chắc là như vậy đấy. Loạn ba tỉnh vừa bình định, tín sứ của Ninh vương đã đưa tấu chương vào kinh, trừ ca công tụng đức ra, còn tặng cho bệ hạ vô số chim quý kỳ thú, lễ vật rất nhiều, trên cả chư vương, rõ ràng là để mê hoặc bệ hạ và chư thần trong triều, chúng ta không thể không đề phòng."
Mưu Bân đứng dậy nói: "Hầu gia yên tâm, hạ quan giờ bố trí nhân thủ tới Nam Xương âm thầm điều tra hư thật của Ninh vương."
Đinh Thuận nói: "Hầu gia, thủ hạ giờ đi báo với Đông Hán Đới Nghĩa, Hán Vệ chúng ta lại liên thủ, không tin nhất cử nhất động của Ninh vương có thể thoát khỏi lòng bàn tay của Hán Vệ."
Ánh mắt Tần Kham chợt lóe sáng, rất có thâm ý nói: "Hiện giờ Cẩm Y vệ chúng ta với Đông Hán đi lại rất thân thiết à?"
Đinh Thuận cười nói: "Tất nhiên rồi, thái giám chưởng ấn Đông Hán Đới Nghĩa và chúng ta quan hệ mật thiết, phiên tử phía dưới sao dám trợn mắt lạnh lùng với Cẩm Y vệ? Ân oán của Quá khứ của Hán Vệ đã sớm ném qua một bên rồi, mọi người thân như anh em ruột vậy."
Tần Kham trầm mặc hồi lâu, lắc đầu thở dài: "Hán Vệ quá mức thân mật, không phải là chuyện hay."
Mưu Bân cười cười chắp tay: "Những gì Hầu gia thấy chính là chỗ đắn đo của hạ quan, Hán Vệ quá thân thiết quả thật không phải là chuyện tốt."
Đinh Thuận khó hiểu hỏi: "Hầu gia, tại sao lại thế?"
Mưu Bân cười cười giải thích thay Tần Kham: "Năm Vĩnh Lạc thứ mười tám, hoàng đế Vĩnh Lạc hạ chỉ thành lập Đông tập sự hán, để thái giám trong cung nắm Đông Hán, bổn ý hoàng đế Vĩnh Lạc thành lập Đông Hán, nguyên nhân lớn nhất tất nhiên là do Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ Kỷ Cương mưu phản, bởi vì chuyện này, hoàng đế Vĩnh Lạc sinh ra hoài nghi với sự trung thành của Cẩm Y vệ, cảm thấy ngoại nhân không trung thành bằng gia nô của thiên gia, thế là Đông Hán đúng thời cơ mà sinh, chức trách của Đông Hán trừ giám thị bách quan, thăm dò tin tức, truy bắt khâm phạm ra, còn có một chức trách lớn nhất, chính là giám sát và kiềm chế Cẩm Y vệ."
Vỗ vỗ vai Đinh Thuận, Mưu Bân cười nói: "Mượn sức, chèn ép, cân nhắc, kiềm chế, những cái này là thuật cân bằng trái phải của đế vương, hoàng đế chính là hy vọng nhìn thấy Hán Vệ đấu dá, thích thấy Hán Vệ đánh nhau, tốt nhất là đánh tới văng cả óc, lão Đinh à, ngươi nói chúng ta với Đông Hán hiện giờ quan hệ mật thiết, hoàng đế nào lại thích xem chứ?"