Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 560: Nguyên nhân hiếm muộn




Đỗ Yên mừng rỡ, vội vàng mời lão phụ nhân vào tiền đường bên trong phủ.

Lão phụ nhân đi rất chậm, vừa đi nhìn núi đá hoa cỏ trong hầu phủ, nàng ta ngắm rất dụng tâm, một cành cây ngọn cỏ đều ghi nhớ trong đầu, đi đến tiền đường thì ngồi xuống, nha hoàn dâng nước trà và điểm tâm, lão phụ nhân cũng không vội uống nước, mà là bảo Đỗ Yên vươn cổ tay ra, muốn bắt mạch cho nàng ta.

Hai ngón tay nhẹ nhàng nâng lên đặt xuống mạch đập cổ tay của Đỗ Yên, lúc này lão phụ nhân nào còn nửa phần bóng dáng lụ khụ già nua, trong mỗi cái giơ tay nhấc chân đều tỏa ra khí thế chân thật đáng tin, cả người đột nhiên trở nên ung dung bình tĩnh như cao thủ tuyệt thế.

Đỗ Yên và Kim Liễu giật mình nhìn lão phụ nhân giống như đã thay đổi thành một người khác, nhị nữ nhìn nhau, Đỗ Yên không còn nghi ngơ gì bà ta nữa, ngược lại càng vui sướng hơn, có thể có loại thần thái khí thế này, chứng tỏ đây là người có bản lĩnh thật, có lẽ bệnh của mình thật sự có thể chữa khỏi.

"Ồ? Thì ra quý phu nhân đúng là tập võ người?" Lão phụ nhân trong mắt hiện lên dị sắc.

Đỗ Yên vui vẻ nói: "Chỉ bắt mạch thôi mà có thể nhìn ra ta là người tập võ, lão nhân gia quả nhiên lợi hại."

Lão phụ nhân gật đầu thở dài: "Ngươi là tập công phu nội gia, cái này cũng khó trách. Nội gia luyện khí luyện đan điền, trong đó hạ luyện tam phục đông luyện tam cửu là không thể thiếu, đối với nam tử mà nói thì có lẽ có thể cường thân, nhưng mà nữ tử vốn thuộc âm thể, luyện khí quá mức có thể cường linh lạc, nhưng lại khó tránh khỏi tổn thương âm nguyên, cho nên nữ tử luyện công phu nội gia thì tỷ lệ có thai ít hơn nữ tử bình thường."

Đỗ Yên vội nói: "Nhưng mẫu thân ta cũng nội gia công phu nội gia, vì sao bà ta có thể đẻ ra ta."

"Theo lão bà tử biết, nội gia quyền trên giang hồ bắt nguyền từ Trương Tùng Khê Trương tông sư, công phu nội gia của lệnh đường là học từ ông ta sao?"

Đỗ Yên không ngờ chỉ chớp mắt mà lão phụ nhân có thể biết nhiều như vậy, gật đầu nói: "Không sai, lúc trước khi Trương sử tủ sống ở Ninh Ba Chiết Giang là hàng xóm của nhà ta, mẹ ta khi đó chỉ là trẻ con, thường xuyên... Thường xuyên tới nhà Trương sư tổ chơi, Trương sư tổ thấy quý mẹ ta nên truyền một bộ công pháp nội gia cho mẹ ta."

Nói xong Đỗ Yên mặt đỏ lên, nàng ta không thể không cho mẹ nàng ta chút mặt mũi, nghe Đỗ Hoành cha nàng ta nói qua, Đỗ vương thị mẹ nàng ta "sang chơi" như thế nào, chính xác mà nói là mỗi người rình coi Trương tông sư, Trương tông sư nàng ta chán quá, thế là mới truyền một bộ công pháp để đuổi bà ta đi, ngay cả danh phận đệ tử ký danh cũng không cho."

Đỗ Yên không giống Tần Kham, nói dối vẫn đỏ mặt.

Lão phụ nhân gật đầu nói: "Công phu của Lệnh đường truyền từ Trương tông sư, có điều năm tháng dông dài, Trương tông sư truyền cho lệnh đường, lệnh đường mới truyền cho ngươi, khẩu khẩu tương truyền, công pháp khó tránh khỏi có sai lệch, trên giang hồ rất nhiều môn phái càng lâu càng điêu linh, nguyên nhân chính là ở đây, chẳng phải ngoại địch báo thù, chẳng phải hoạ từ trong nhà, mà thật ra ra mỗi môn phái đều bo bo giữ cái hay co riêng mình, không chịu truyền ra ngoài, lúc thu nhận đồ đệ cũng rụt rè, thế là truyền công truyền tới cuối cùng biến thành nghe nhầm đồn bậy, ví dụ như triều Tống, Thiếu Lâm tự danh chấn thiên hạ có bảy mươi hai tuyệt học, hiện giờ điêu linh, mười chỉ còn lại một, đó chính là ví dụ điển hình."

"Lệnh đường thụ công cũng là như vậy, nàng ta là học được nội gia chính tông, nhưng mà khi nàng ta truyền cho ngươi khó tránh khỏi thêm vào một chút lý giải của mình, những lý giải này không nhất định là chính xác, thế là môn công phu này đi theo lối rẽ, tổn hại tới âm nguyên của ngươi, lúc trẻ thì có lẽ không sao, chỉ là khó hoài thai, nhưng qua thêm mười mấy năm, ngươi sẽ phải chịu hậu quả xấu, khi đó thân thể của ngươi suy yếu sẽ nhiều hơn, mất mấy năm thọ nguyên cũng chưa biết chừng."

Đỗ Yên chấn động, mặt trắng bệch, công phu là từ nhỏ học với Đỗ vương thị, Đỗ vương thị dạy nàng ta thế nào thì nàng ta luyện như thế, nhưng không ngờ rằng công phu mẹ nàng ta dậy lại có nhiều sơ sót như vậy.

"Lão nhân gia. Có thể... Có thể trị được không?" Đỗ Yên nơm nớp lo sợ, vẻ mặt như chờ phán quyết rất là đáng thương.

Lão phụ nhân mỉm cười: "Lão bà tử có thể chẩn đoán được thì tất nhiên cũng có thể trị được, quý phu nhân nếu tin tưởng ta, lão bà tử thi mấy châm cho ngươi, rồi kê thuốc, ba tháng là có thể thấy được công hiệu."

Đỗ Yên mừng rỡ, không ngừng gật đầu: "Đa tạ lão nhân gia, bà có thể tích đức lớn, tương lai ta nếu có thể sinh con được cho tướng công, tất sẽ có hậu báo."

Lập tức Đỗ Yên mời lão phụ nhân vào nội thất hậu viện, cởi bỏ xiêm y. Lão phụ nhân từ trong túi đồ lấy ra một hộp gỗ, bên trong đựng mười tám mũi ngân châm lớn nhỏ, sau khi đâm hơn mười châm vào các huyệt đạo trên người Đỗ Yên, liền xin giấy để kê phương thuốc.

Sau khi Đỗ Yên mặc quần áo vào, cũng không biết là do tác dụng tâm lý hay là gì, chỉ cảm thấy mấy chỗ kinh mạch trên người thông thoát hơn, bụng dưới ấm áp thoải mái, Đỗ Yên mừng thầm, càng cảm thấy lão phụ nhân là cao nhân lánh đời, thái độ cũng cung kínhh.

Lúc Lão phụ nhân đang viết phương thuốc thì Tần Kham một thân áo mãng bào vào nội thất hậu viện, nha hoàn vén rèm cửa cho hắn, Tần Hầu gia khi vào cửa sắc mặt không được dễ coi cho lắm.

Thấy Đỗ Yên và Kim Liễu đều có trong phòng, tiểu Tần Nhạc thì nằm trên giường chơi một mình, ánh mắt nhị nữ thì nhìn chằm chằm một lão phụ nhân xa lạ trong phòng, lão phụ nhân đang đề bút trên giấy như rồng bay phượng múa, không khí trong phòng rất khẩn trương nhưng vui vẻ, tựa hồ cảm giác được Tần Kham tiến vào, tay đang viết chữ của lão phụ nhân hơi run lên.

Sau khi Tần Kham vào cửa nhị nữ mới phát hiện ra hắn, lập tức lộ ra vẻ mặt kinh hỉ: "A! Tướng công đã về, nửa năm nay chàng vất vả quá."

Tần Kham hậm hực nói: "Cũng biết là ta vất vả à? Rời kinh bình loạn nửa năm không về nhà, hôm nay trở về, cửa nhà lạnh tanh chẳng ai buồn đón, chỉ có quản gia và một đám hạ nhân ngây ngô đứng ở ngoài cửa lớn, đến cửa nhà thì ta bắt đầu hoài nghi, chẳng lẽ ta lãnh binh xuất chinh đánh một trận đại bại à?"

Đỗ Yên và Kim Liễu ngượng ngùng thè lưỡi, nhìn nhau một cái rồi bật cười.

Chỉ chỉ vào lão phụ nhân trong phòng, Tần Kham nói: "Vị này là ai?"

Thân hình Lão phụ nhân tựa hồ có chút run rẩy, đứng dậy run rẩy thi lễ với Tần Kham: "Thôn phụ thôn xã chào quý nhân Hầu gia."

Đỗ Yên ghé vào tai Tần Kham lặng lẽ nói: "Tướng công, người ta là Quan Âm tặng con đấy, Bồ Tát phái tới đấy."

Tần Kham vui vẻ nói: "Hình tượng Quan Âm tặng con không ngờ gần dân như vậy, theo lý thuyết thì trong phòng của trong phòng hiện tại nên quá kim quang lóng lánh chứ."

Giận dữ lườm Đỗ Yên, Tần Kham hậm hực nói: "Yên nhi, nàng lại đi mời một đại phu thôn dã đi chân trần tới xem bệnh à? Ta đã nói với nàng bao nhiêu lần rồi, chuyện sinh con không vội, chúng ta còn trẻ, còn nhiều cơ hội, mà chuyện này cũng phải trông vào duyên phận, có lẽ hiện giờ duyên phận của chúng ta và con chưa tới, cho nên trời cao mới chưa vội tặng con cho chúng ta, nàng đi khắp nơi mời thầy xem bệnh, uống bậy uống bạ thuốc, rồi tới lúc uống tới hỏng cả người, khi đó có muốn sinh con cũng chẳng được đâu."

Chán ghét nhìn lão phụ nhân một cái, Tần Kham bực bội nói: "Người đâu, đuổi người này ra ngoài cho ta."

Đỗ Yên quýnh quá, giữ chặt tay Tần Kham nói: "Tướng công, vị lão nhân gia này khác mà, người ta là có bản lãnh thật sự..."

Tần Kham cười lạnh: "Bản lạnh của ta không đủ lớn à?"

Nói xong Tần Kham quay đầu nhìn lão phụ nhân, đang chuẩn bị nói mấy câu khó nghe thì thấy trong mắt lão phụ nhân hiện lên một đạo quang mang quen thuộc, đạo quang mang này từng gặp ở Thiên Tân, cũng từng gặp ở ngoài thành Phách Châu.

Bộ dạng có thể thay đổi, nhưng ánh mắt lại vĩnh viễn không thể thay đổi được.

Tần Kham ngây ra, giật mình há to miệng, kinh ngạc nói không nên lời.