Trong Tửu quán, Lưu Lương đang đón tửu khách nhìn đám người Chu Hậu Chiếu hùng hổ bỏ đi, không khỏi lắc đầu thở dài, lẩm bẩm: "Cái gì mà mà bãi quan miễn chức, cái gì mà sinh kế quẫn bách, cái chuyện ma quỷ này cũng chỉ có thể lừa được nữ nhi ngốc đó của ta thôi, coi ta là kẻ mù à. Có điều tiểu tử này dụng tâm đến khổ, làm việc chăm chỉ, cũng không tính là người xấu."
Tìm Đường Dần không khó, người bị Đông Hán theo dõi thì đại khái chẳng khác nào xương bị chó rình, một cắn là trúng.
Chu Hậu Chiếu mặt xanh mét dẫn Đới Nghĩa và Tần Kham, phía sau còn có một tốp thị vệ cấm cung đằng đằng sát khí, may mà Chu Hậu Chiếu trong cơn phẫn nộ vẫn còn giữ được lý trí. Khi sắp ra khỏi thành thì cho tất cả thị vệ lui, không cho phép họ tới gần, chỉ dẫn Đới Nghĩa và Tần Kham vội vàng tới ngoại ô, còn các thì các thị vệ thì lại không dám cách hoàng thượng quá xa, đành phải giả vờ như đi dạo chơi ngắm hoa phía sau ba người Chu Hậu Chiếu.
Ngoại ô thành đông quả nhiên có một mảng rừng cây hạn. Đường Dần nói không sai, hiện giờ là mùa xuân tháng ba, chính là lúc cây hạnh nở hoa. Rừng hạnh là một mảng trắng ngần, hoa nửa nở nửa rụng, cành hoa gắn đầy hoa hạnh, trên đất cũng dải một lớp hoa dầy, nơi tầm mắt nhìn tới là một mảng trắng xóa như tuyết.
Chu Hậu Chiếu trong lòng đang tức giận mà nhìn thấy mảng rừng cây hạnh này lửa giận lập tức bớt đi nhiều, thậm chí còn chậc chậc tán thưởng.
"Đoàn tuyết thượng tình sao, hồng minh ánh bích liêu. Điếm hương phong khởi dạ, thôn bạch vũ hưu triêu. Cảnh sắc đẹp thế này sớm nên sớm ra ngoài xem mới phải."
Ra khỏi tửu quán, Chu Hậu Chiếu liền xưng là trẫm trở lại.
Đới Nghĩa ở bên cạnh lập tức mồm năm miệng mười khen thơ của Chu Hậu Chiếu hay, rất có cổ vị của người Đường, Tần Kham lại cười khổ lắc đầu.
Suy cho cùng thì vẫn là tâm tính thiếu niên, nữ nhân mình nhìn trúng bị một tài tử một người phong lưu lừa đến rừng hoa hạnh, vậy mà hắn vẫn còn có tâm tình để ngâm thơ.
Đường Dần và Lưu Lương Nữ đang ở trên một gò đất nhỏ trong rừng hạnh, nhìn ra được Đường Dần chuẩn bị rất công phu, hắn trải một tấm thảm nhỏ trên gò đất, trên thảm bày các món ăn vặt, thậm chí còn có một bầu rượu nhỏ, còn Lưu Lương Nữ hiển nhiên là không hiểu phong tình cho lắm, khi Đường Dần đang chán nản nhìn nàng ta, thì nàng ta lại cầm một giỏ trúc nhỏ bận rộn hái hoa hạnh.
Chu Hậu Chiếu b Đới Nghĩa canh ở ngoài rừng hạnh, hắn và Tần Kham thì lặng lẽ tới gần gò đất, nấp dưới một chỗ đất trũng.
Khi Tần Kham nhìn thấy Đường Dần từ trong đống lửa moi ra hai con gà hoa bốc mùi thơm phức thì mí mắt không khỏi giật giật.
Lưu Lương Nữ rất bận, bận hái hoa hạnh, giống như hồ điệp xuyên hoa bay tới bay lui trong rừng hạnh, cảnh tượng lãng mạn mà Đường Dần dày công bố trí hoàn toàn bị nàng ta bỏ qua, nhìn thân ảnh lướt tới lướt lui của nàng ta, Đường Dần buồn bã thở dài.
Sau một hồi, Lưu Lương Nữ có lẽ thấm mệt rồi, đến gần Đường Dần rồi thở hổn hển thi lễ với hắn, nói: "Đa tạ Đường tướng công đã giới thiệu rừng hoa hạnh này, năm nay rượu hoa hạnh mà phụ thân ủ nhất định sẽ cực thơm!"
Đường Dần cười nói: "Lưu cô nương không cần đa lễ, nếu mệt rồi thì ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi, chỗ ta chuẩn bị rất nhiều đồ, nàng muốn ăn gì thì cứ tùy ý."
Lưu Lương Nữ nhấp mím môi, lắc đầu cười nói: "Không cần, tiểu nữ tử xuất thân bần hàn, nhưng cũng có giáo dưỡng, thứ không phải là của ta thì ta không thể ăn."
Tần Kham híp mắt quan sát Lưu Lương Nữ, lần trước gặp ở tửu quán mới chỉ nhìn thoáng qua, hôm nay hắn mới bắt đầu nhìn kỹ nàng ta.
Ăn mặc rất bình thường, chép váy tựa hồ đã sờn rách, nhưng rất khéo léo dùng chỉ hồng thêu một con bước, vừa hay lấp được chỗ rách kia, cho dù mặc rất bình thường, nhưng thần thái nàng ta lại rất thong dong, ánh mắt rất rất thanh chính, có một loại vị đạo hồn nhiên vô tà.
Đường Dần rất biết phát huy sở trường của mình, danh hiệu tài tử phong lưu cũng không phải là hư danh, thấy Lưu Lương Nữ thủy chung vẫn bảo trì khoảng cách với hắn, Đường Dần cũng không nản lòng, ddứng dậy đi tới chỗ cao của gò đất rồi khoanh tay nhìn xa, dáng người cao gầy của hắn, cộng với gió rất đúng lúi thổi lên làm lay động cành hoa, thế là Đường đại tài tử đứng ở chỗ cao đúng kiểu khoanh tay đón gió trong mưa ho, tay áo phất phơ, ngọc thụ lâm phong, bộ dạng đúng kiểu ta muốn cưỡi gió bay về bên nàng, chính là tư thế tiêu chuẩn của các tài tử văn nhân Đại Minh, Đường Dần hiển nhiên rất am hiểu sâu đạo này, tư thế được phô ra rất lão luyện tự nhiên.
Lưu Lương Nữ nhìn Đường Dần phiêu miểu như tiên, mắt hiện lên một tia thưởng thức, có điều cũng chỉ là thưởng thức ma thôi.
Chu Hậu Chiếu nằm ở chỗ khuất dưới thấy Đường Dần khoe khoang bộ dạng phong tao, vừa tức vừa ghen tị nắm chặt quyền đầu, hạ thấp giọng cả giận nói: "Ta cũng biết!"
"hả?" Tần Kham không hiểu, hỏi.
"Nếu ta đứng chỗ cao được gió thổi một cái, dáng vẻ của ta cũng chẳng kém gì hắn, sẽ khiến ngàn vạn thiếu nữ mê mệt, nếu luận về phong tao, hừ! Hắn có thể hơn ta sao? Già khắm rồi còn đi lừa tiểu cô nương, đồ vô sỉ bại hoại!" Chu Hậu Chiếu mặt đỏ lên nghiến răng nghiến lợi nói.
Sau khi Khoe khoang phong tao,, Đường Dần bắt đầu khoe khoang tài hoa, tài hoa lớn nhất của hắn là vẽ xuân cung, có điều cái thứ này hiển nhiên không thích hợp cho Lưu Lương Nữ xem, nếu không Lưu Lương Nữ cho dù không báo quan, ít nhất cũng sẽ đá cho hắn một phát vào dái. Cho nên Đường Dần như làm ảo thuận từ trong ngực lấy ra một tập thơ, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Lưu Lương Nữ: "Lưu cô nương có đọc sách không?"
Lưu Lương Nữ không để ý lật tới lật lui hoa trong giỏ, bỏ những đóa hoa héo ra, nghe vậy gật gật đầu nói: "Khi còn bé trong thôn có trường làng, mặc dù nói không cho phép nữ tử vào học đường, nhưng ta đứng ngoài nghe giảng thì tiên sinh cũng mở một con mắt nhắm một con mắt, miễn cưỡng xem như đã từng đọc sách mấy năm."
Mắt Đường Dần sáng lên, như hiến vật quý dâng tập thơ cho Lưu Lương Nữ, cười nói: "Tại hạ bất tài, ở Giang Nam cũng có chút tài danh, các sĩ tử Giang Nam cất nặng, tặng cho ta danh hiệu 'Giang Nam đệ nhất phong lưu... ' khụ, không phải, là 'Giang Nam đệ nhất tài tử', mấy năm trước cũng từng ra một tập thơ, đưa cho Lưu cô nương đánh giá một phen xem nó ra làm sao?"
Lưu Lương Nữ không nhận tập thơ, mà là tò mò nhìn: "Danh hiệu Giang Nam đệ nhất tài tử cũng là giỏi lắm đấy, Đường tướng công quả nhiên là nhân trung chi kiệt..."
Trong mắt Đường Dần hiện lên một tia đắc ý, lại khoanh tay đón gió mà đứng, nhìn hoa hạnh đầy đất, ngữ khí thương cảm ngâm nga: "Nhân sinh nhược chích như sơ kiến, hà sự thu phong bi họa phiến... Câu thơ này là sáng tác đắc ý nhất trong đời ta, đến nay đã truyền khắp đại giang nam bắc, cô nương đã từng nghe chưa?"
Lưu Lương Nữ đi theo phụ thân vào Nam ra Bắc, kiến thức tất nhiên bất phàm, nghe vậy lập tức vui mừng nói." Thì ra 'Nhân sinh nhược chích như sơ kiến' chính là sáng tác của Đường tướng công, tiểu nữ tử thật sự là thất kính..."
Giờ thì ngay cả trong mắt Tần Kham cũng bốc ra lửa giận, không ngờ đồng thanh với Chu Hậu Chiếu gầm khẽ nói: "Vô sỉ bại hoại..."
Nói xong hai người ngẩn ra, liếc nhìn nhau, lộ ra ánh mắt như tri âm tri kỷ.
"Tần Kham, ta nếu đi táng hắn, ngươi có cản ta không?" Chu Hậu Chiếu nghiến răng nghiến lợi nói.
"Thần nguyện lược trận cho bệ hạ."