Mặt Tần Kham tái cả đi, ngây đơ chằm chằm điếm tiểu nhị, miệng há ra: "Bệ..."
Chu Hậu Chiếu mặc như điếm tiểu nhị trừng mắt, cười nói: "Bị gì mà bị, không bị gì cả, tiểu nhân đảm bảo hạnh hoa tửu của bổn điếm là chính tông nhất, uống vào chẳng bị làm sao cả?"
Chu Hậu Chiếu ở trước mặt mặc áo ngắn bằng vải thô màu lam, đầu đeo khăn, vai còn vắt một cái khăn dính đầy dầu mỡ, bất kể là đi hay đứng đều rùn vai cúi lưng rất tự nhiên, đối với cũng đều tươi cười, ăn mặc kiểu điếm tiểu nhị.
Mí mắt Tần Kham giật giật, cắn răng quay đầu nhìn chung quanh, phát hiện bên ngoài tửu quán có rất nhiều thị vệ cấm cung quen mặt bảo vệ, người tì giả dạng nhàn hán ngồi cách tửu quán không xa, miệng gặm cọng cỏ lơ đãng nhìn chung quanh, có người thì giả dạng làm người bán hàng rong, bên trên bày những món hàng vở vẩn, có người thì dứt khoát bán bánh nướng, cũng chẳng đề ý bánh trên chảo đã cháy khét.
Toàn bộ tửu quán thoạt nhìn thì rất bình thường, nhưng thực chung quanh đã bị các loại thị vệ cấm cung như yêu nghiệt bao vây nghiêm mật.
Mà Chu Hậu Chiếu... Vị hoàng đế lắm trò này thì làm điếm tiểu nhị chuyên nghiệp hơn hẳn làm điếm tiểu nhị, cũng chăm chỉ hơn, hai mắt lấp lánh hào quang hưng phấn, cúi đầu khom lưng không dám nhìn thẳng ai.
Tần Kham mặt xám ngoét tìm một cái bàn trống rồi ngồi xuống, mắt đảo quanh, phát hiện Lưu Lương Nữ không ở tửu quán, trong toàn bộ tửu quán người bận bịu chỉ có Lưu Lương và Chu Hậu Chiếu.
Thở dài, Tần Kham kéo Chu Hậu Chiếu đang bận rộn ngồi xuống, hạ thấp giọng nói: "Bệ hạ... chơi hơi lớn đấy."
Chu Hậu Chiếu cười hì hì: "Về kinh sư từ lúc nào đấy? Sao không báo trước cho ta để ta xin nghỉ ra ngoài thành đón ngươi."
Tần Kham không nói gì nhìn cách ăn mặc kiểu tiểu nhị của Chu Hậu Chiếu, thở dài: "Bệ hạ,... Báo Phòng phá sản rồi à? Ngay cả ngươi cũng phải ra ngoài làm việc vặt?"
Chu Hậu Chiếu cười nói: "Ngươi lúc trước nói đúng, trẫm... Khụ, ta nếu muốn có được phương tâm của Lưu Lương Nữ, phải hạ thấp tư thái một chút. Ít nhất cũng phải thấp tới ngang hàng với thân phận vị trí của nàng ta, nàng ta mới bằng lòng nhìn ta, cho nên ta liền dứt khoát tới quán của nàng ta làm điếm tiểu nhị không công."
Tần Kham ngạc nhiên nói: "Lúc trước khi ngươi xuất hiện trước mặt nàng ta thì ăn mặc như phú quý phú quý, ra vào tùy tùng như mây, Lưu Lương Nữ này nếu không phải người mù thì làm sao khiến một công tử phú quý làm không công cho nàng ta?"
Chu Hậu Chiếu đắc ý cười nói: "Ta dùng khổ nhục kế mới khiến nàng ta đáp ứng đấy?"
" Khổ nhục kế gì?"
"Mặc quần áo rách nát, để thị vệ giả dạng thành đả thủ đuổi đánh nàng ta, đuổi tới tận trước tửu quán, ở ngay trước mặt Lưu Lương Nữ đánh ta một trận. Thị vệ ném lại thời hạn phải trả tiền rồi cuối cùng nghênh ngang bước đi, ngươi nói ta thảm như vậy rồi, Lưu Lương Nữ thiện lương ôn nhu làm sao thấy chết mà không cứu được?"
"Nhưng vì sao một công tử phú quý lại thảm tới mức nợ tiền người ta?" Tần Kham lúc này bỗng nhiên rất tò mò.
Chu Hậu Chiếu chậm rãi mà nói: "Đây là một cố sự thương cảm khác, thân phận của ta là Uy vũ đại tướng quân đời thứ tư. Có điều..."
Nói xong Chu Hậu Chiếu chắp tay về phía Báo Phòng nói: ".. Có điều đương kim hoàng thượng ngu ngốc vô đạo, tin lời lời gièm pha của tiểu nhân, thế là bãi quan miễn chức Uy vũ đại tướng quân này của ta, cũng tịch thu gia sản, để phụng dưỡng mẫu thân tuổi già sức yếu, ta không thể không vay nợ sống qua ngày, vì sinh tồn, ta từng làm cu li, từng bán bánh nướng... Ài, thôi không nói nữa, nói ra bản thân ta cũng đau lòng."
Tần Kham mãi lâu không nói gì, từ trên người Chu Hậu Chiếu hắn bỗng nhiên phát hiện một sự thật, phạm tiện thì đúng là không phân biệt thân phận địa vị. Hoàng đế khi phạm tiện so với tiện nhân bình thường thì càng khiến người ta giận sôi hơn.
"Đừng có ngơ ra đó, nói gì đi. Ví dụ như khen ta chẳng hạn... Ngươi nói ta có phải rất thông minh hay không? Biện pháp này so với lúc trước dẫn một đám thị vệ le ve trước mặt nàng ta thì quả nhiên hữu dụng hơn, ít nhất thì cũng có thể mỗi ngày đều được thấy Lưu Lương Nữ, hơn nữa nàng ta ít ra cũng hòa nhã hơn."
Tần Kham chắp tay nói: "Có thể bịa chuyện tới trình độ này, thần trừ bội phục ra thì thật sự không có gì để nói nữa. Bệ hạ, gần đây Thái Miếu vẫn bình thường chứ? Bài vị của Lịch đại tổ tông có vô duyên vô cớ rơi xuống không?"
Chu Hậu Chiếu tức quá bật cười: "Ngươi bớt nói móc ta đi, ta hao tổn tâm cơ cưới một nữ tử mà ta yêu về, rồi cùng nàng ta sinh con, là khai chi tán diệp cho lão Chu gia, tổ tông chỉ biết vỗ tay tỏ ý vui mừng chứ tuyệt đối sẽ không trách cứ ta đâu."
Dừng một chút, Chu Hậu Chiếu có chút do dự bổ sung nói: "... Dù sao ta nếu là tổ tông thì nhất định sẽ báo mộng ủng hộ."
"Thế là Lưu Lương Nữ trúng khổ nhục kế của ngươi, thật sự giữ ngươi ở lại tửu quán làm tiểu nhị à?"
"Đúng rồi."
"Nàng ta một tháng trả công cho ngươi bao nhiêu?"
Chu Hậu Chiếu ngượng ngùng giơ một ngón tay ra.
Tần Kham mở to hai mắt: "Một lượng bạc?"
"Không, một tiền..." Chu Hậu Chiếu lườm hắn một cái: "Ngươi là một tên gia hỏa không lo củi gạo dầu muối, có biết kiếm tiền rất vất vả lắm không, ngươi xem tay ta đầy vết chai với vết bỏng này."
Tần Kham ngây ra hồi lâu mới nói: "Rồi, một tiền cũng được, bệ hạ ngươi từng nhận tiền công mấy lần rồi?"
"Một lần cũng không nhận, mỗi tháng đều bị trừ hết."
"Vì sao?"
Chu Hậu Chiếu thẹn thùng nói: "Hạnh hoa tửu nhà nàng ta ngon quá, mỗi lần đều không nhịn được phải uống trộm một chút, mà mỗi lần như thế thì nàng ta lại trừ tiền công của ta đi một chút."
Tần Kham thở dài: "Bệ hạ, ngươi là thân thể vạn kim, không thể ăn bậy uống loạn được, hôm nay uống hạnh hoa tửu uống cho thống khoái, đó là bởi vì Lưu Lương Nữ mở tửu quán, vạn nhất hôm nào đó vui vui nàng ta đổi nghề sang bán thạch tín thì sao? Dần dà thành quen, thuận tay bốc một vốc cho vào miệng. Ngươi thế không phải là làm khó sử quan à? Bảo hắn lấy mặt mũi đâu ra mà viết nguyên nhân chết của ngươi?"
Mặt Chu Hậu Chiếu nhanh chóng đỏ lên, cố nén lửa giận nói: "Cái miệng của ngươi... Ngươi sao không đi làm ngôn quan đi nhỉ? Vị khách quan này còn có việc gì nữa không Tiểu nhân còn phải đi hầu hạ khách quan khác, ngài cứ tự nhiên."
"Đương nhiên còn có việc, bệ hạ, thần vừa hồi kinh, chuyện bình loạn Phách Châu thần còn phải bẩm tấu chi tiết với ngài."
Chu Hậu Chiếu liếc Lưu Lương đang làm việc cách đó không xa một cái, hạ thấp giọng nói: "Quân báo ta đọc rồi, việc bình chi Phách Châu này ngươi làm rất tốt, so với cái tên Hứa Thái ngu xuẩn kia thì hay hơn nhiều, đáng tiếc lại để nghịch thủ Đường Tử Hòa chạy thoát, cái tên tả tiếu quân tham tướng Hà Tùng mà ngươi phái đi là cái dạng gì vậy, khâm phạm sắp đến kinh sư rồi mà vẫn để ả ta chạy thoát, ta đã hạ lệnh bắt Hà Tùng vào chiếu ngục, qua mấy ngày nữa thì chém đầu hắn, áp giải phạm nhân cũng không xong, cái đồ vô dụng!"
"Còn nữa. Gần đây rất nhiều đại thần lấy chuyện này ra làm cớ, bọn họ muốn đổ trách nhiệm để nghịch thủ Đường Tử Hòa chạy thoát lên đầu ngươi, trong triều hội luôn có mấy lão gia hỏa nhảy ra bắt ta trừng phạt ngươi, đều bị ta mắng cho không ngóc đầu lên được, nhưng ngươi vẫn phải cẩn thận một chút nhé."