Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 553: Bồng bềnh trôi xa




Không thể không nói, có thủ hạ như Đinh Thuận thật sự là cũng bớt lo đỡ tốn sức, rất nhiều lúc Tần Kham chỉ cần một ánh mắt một động tác, Đinh Thuận liền hiểu ý đồ của hắn ngay, hơn nữa kiên quyết quán triệt tới cùng.

Ví dụ như hiện tại, Tần Kham biết Đinh Thuận đã hiểu ý tứ của hắn, thế là tận hết sức lực không phân biệt trắng đen thị phi bổ sung chuyện này cho hoàn mỹ hơn.

Đinh Thuận sau khi nói xong vẫn thành thành thật thật đứng khoanh tay trước mặt Tần Kham, thái độ cung kính một cách nhất quán, nụ cười nịnh nọt một cách nhất quán, hai cái răng cửa to đùng vàng khè lộ ra một cách hoàn mỹ cứ như cải cách gải phóng, bộ dạng tiểu nhân hèn hạ rất tiêu chuẩn, lẳng lặng chờ đợi sự khích lệ của Tần Kham.

Tần Kham không phụ kỳ vọng, khích lệ hắn một cách độc địa.

"... Tương lai ta nếu thọ chung chính tẩm, nhất định thịnh tình mời ngươi tuẫn táng, ngươi biết quá nhiều."

Hà Tùng áp giải Đường Tử Hòa lên đường, khi đi thì vui mừng phơi phới, cho rằng vận khí tốt của mình vận khí tốt, phạm quân pháp mà Hầu gia không ngờ thả cho hắn một lần, giao chuyện áp giải khâm phạm đầy nhẹ nhàng cho hắn, cơ hồ chẳng khác nào tha tội cho hắn ở Phách Châu.

Nhưng không ngờ này, lần này hắn là bước vào quỷ môn quan.

Trước cửa tròn của đại doanh, Đường Tử Hòa đeo gông đứng trong xe chở tù, vẻ mặt đờ đẫn, ánh mắt lạnh như băng, ánh mắt khi lướt qua khuôn mặt quen thuộc của Tần Kham thì mới thoáng hiện lên một tia ôn nhu.

Hà Tùng dẫn năm trăm quân sĩ như lâm đại địch vây quanh bốn phía xe chở tù, thấy Tần Kham ra tiễn, Hà Tùng không khỏi thụ sủng nhược kinh, ôm quyền khom người nói: "Sao dám nhọc Hầu gia đưa tiễn, chiết sát mạt tướng rồi, mạt tướng nhất định sẽ làm tốt việc để lập công chuộc tội..."

Trên mặt Tần Kham lộ ra thần sắc bực bội, ánh mắt liếc Hà Tùng tràn ngập vẻ khinh bỉ, giống như đang nhìn người chết.

Không biết mình có mấy cân mấy lượng à, ngươi là cái đéo gì mà đáng để bản hầu tiễn ngươi?

Đinh Thuận cười hắc hắc, kéo Hà Tùng ra xa, cạnh xe chở tù chỉ còn Tần Kham và Đường Tử Hòa.

Trước xe chở tù, Tần Kham và Đường Tử Hòa bốn mắt nhìn nhau, rất lâu vẫn không nói gì.

"Ngươi... Trên đường bảo trọng." Tần Kham thần sắc phức tạp thở dài.

Đường Tử Hòa buồn bã nhìn hắn, thấp giọng nói: "Ngươi cũng bảo trọng, Tần Kham, cám ơn ngươi đã cho ta một cơ hội để trả nợ."

Tần Kham lạnh lùng nói: "Ngươi nói gì ta nghe không hiểu."

Đường Tử Hòa ai oán nói: "Ta đi chuyến này, không biết có còn ngày gặp lại hay không, ngươi... Có chuyện muốn nói với ta không?"

Tần Kham trầm mặc hồi lâu, thở dài: "Tặng cô bốn chữ, 'tự lo cho tốt'!"

"Minh đình chỉ cần có ngươi, vận số trong trăm năm sẽ không tận. Ta làm gì cũng vô ích, ta sẽ không làm ra loại chuyện ngu xuẩn này nữa?"

Chăm chú nhìn hắn, Đường Tử Hòa tựa hồ muốn vĩnh viễn khắc sâu bộ dáng của hắn của trong lòng, mặt mũi, tóc tai, môi miệng.

"Tần Kham, lúc trước khi ở dưới gốc mai vàng trong nha môn Thiên Tân, ta nếu nguyện ở lại vì ngươi, ngươi dám cưới đầu lĩnh phản tặc như ta không?"

Tần Kham mỉm cười: "Ta làm việc chỉ theo bản tâm, chẳng phân biệt chính tà thiện ác, chỉ cần ta muốn thì ta sẽ làm."

Trong nụ cười của Đường Tử Hòa mang theo nước mắt: "Nếu lúc trước ta có thể dũng cảm hỏi ra những lời này, chắc gì đã có hôm nay..."

Nhìn nàng, Tần Kham lặng lẽ địa đến gần xe chở tù, nhét một thứ vào trong tay Đường Tử Hòa. Đường Tử Hòa cúi đầu nhìn, chính là một viên đông châu trong suốt sáng bóng hảo hạng, trên thị trường chắc phải gần ngàn lượng bạc.

Đường Tử Hòa trong lòng ấm áp, nắm chặt đông châu trong lòng bàn tay.

Tần Kham lui về phía sau hai bước. Vung tay lên, cao giọng nói: "Lên đường."

Tả tiếu quân tham tướng Hà Tùng vội vàng đi tới, cúi người thi lễ với Tần Kham, sau đó hạ lệnh khởi hành.

Xe chở tù chở Đường Tử Hòa đi xa, thân ảnh lã lướt trong xe gỗ càng lúc càng xa trong ánh nắng ban mai.

Xoay người, Đinh Thuận cung kính đứng sau lưng Tần Kham.

Hai người bốn mắt chạm nhau, Đinh Thuận mím môi, lặng lẽ ôm quyền với Tần Kham rồi trở về đại doanh.

Trong hai ngày này, Tần Kham đang lên kế hoạch đám đầu mục phản quân Hình Lão Hổ, Tề Ngạn Danh, Dương Hổ, Trương Mậu

So sánh với khó khăn khi tiêu diệt Đường Tử Hòa, đám người Hình Lão Hổ không nghi ngờ gì nữa th thoải mái hơn rất nhiều. Bọn họ dù sao cũng chỉ xuất thân từ cướp đường Phách Châu, thường ngày úp sọt giết dê béo thì có lẽ là rất thành thạo, nhưng thật sự bài binh bày trận, chém giết trên chiến trường thì kém hơn rất nhiều, không được như Đường Tử Hòa từ nhỏ đã đọc thuộc binh thư.

Thế gian có một yêu nghiệtnhư Đường Tử Hòa là đủ rồi, cũng may là chỉ có một.

Công Phách Châu không chia binh, nhưng tấn công đám người Hình Lão Hổ thì lại không thể không chia ra mà đánh, nếu đại quân quá mức tập trung thì rất dễ bị những phản quân bơi qua lượn lại này bịt mũi mà chạy.

Tần Kham nổi trống tụ tướng, phát lệnh tiễn cho đám người Miêu Quỳ, ba người mỗi người lĩnh ba vạn binh mã, chia thành từng nhóm xuất phát tới Bắc Trực Đãi, Hà Nam, Sơn Đông, trên đường triệu tập quan binh vệ sở địa phương, chinh tiễu đám người Hình Lão Hổ.

Đám người Hạ Dũng Miêu Quỳ đều là lão tướng kinh nghiệm sa trường, nhiều năm qua đã Nam chinh bắc chiến, có kinh nghiệm chiến trường phong phú, Tần Kham rất yên tâm với bọn họ.

Hai ngày sau, Đinh Thuận mang đến một tin tức.

Đường Tử Hòa trên đường bị áp giải vào kinh đã tẩu thoát.

"Kinh tài tuyệt diễm, Hầu gia à." Đinh Thuận chậc chậc tán thưởng, trong mắt không giấu được vẻ thưởng thức.

"Nàng ta trốn thế nào? Ngươi âm thầm xuất thủ à?"

"Thuộc hạ chưa kịp xuất thủ, vốn định dẫn thiếu niên binh hạ chút thuốc mê cho Hà Tùng và năm trăm nhân mã uống, kết quả chúng ta còn chưa xuất thủ, khi sắp đến kinh sư Đường Tử Hòa đã động thủ."

Tần Kham ngạc nhiên nói: "Nàng ta động một mình à?"

"Đúng vậy, chỉ một mình nàng ta, ban đêm khi sắp đến kinh sư, lúc ngủ ở thôn trang, Đường Tử Hòa được xuống xe dùng cơm, chung quanh có vô số người rút đao nhìn chằm chằm nàng ta, hơi có dị động là loạn đao chém chết, ai ngờ Đường Tử Hòa thong dong điềm tĩnh dùng cơm, khi sắp ăn xog, các quân sĩ đang nghiêm mật giám sát nàng ta liên tiếp cả người mềm nhũn ngã xuống đất, cứ như bị quỷ rút xương vậy, ngay cả ngón tay cũng chẳng nhấc lên được,, Đường Tử Hòa cứ như vậy từ từ nhàn nhàn mở xiềng xích, trốn vào rừng sâu, từ đầu tới cuối chỉ mất nửa canh giờ..."

Tần Kham thở dài: "Đạo hạnh giang hồ của người giang hồ, ai cũng quên mất nàng ta từng là nữ thần y danh chấn Thiên Tân, nữ thần y tùy tiện dùng chút thuốc mà chả lẽ sợ không thoát vậy được sao."

Đinh Thuận cười nói: "Lúc trước bắt sống nàng ta từ tường thành Phách Châu là thuộc hạ tự mình động thủ, vốn đã soát người nàng ta, về sau thuộc hạ lại nghĩ tới giữa nàng ta và Hầu gia.... Ha ha, nói chung thuộc hạ chưa đụng vào người nàng ta, chắc cái thứ đồ trên trên giang hồ này vẫn nằm trên người nàng ta. Tiện nghi cho nàng ta rồi."

Dừng một chút, Đinh Thuận lo lắng nói: "Hầu gia, Đường Tử Hòa sẽ không tạo phản nữa chứ?"

"Không đâu, ta thấy nàng ta đã nản lòng thoái chí rồi, tuyệt không có ý tạo phản nữa đâu, nàng ta bỏ chạy không phải là sợ chết, mà là muốn dùng những tháng ngày còn lại để trả nợ cho hơn ba ngàn bách tính vô tội Phách Châu đã chết."

Đinh Thuận đi tới đi lui rồi giọng nói: "Hầu gia, ngài và Đường Tử Hòa hiện giờ rốt cuộc là thế nào? Nói là có tình với nhau thì trên chiến trường cứ như cừu nhân, hận không thể bóp chết đối phương, nói vô tình với nhau thì Hầu gia hết lần này tới lần khác thả cho nàng ta, hơn nữa mỗi lần gặp lại thì lại triền miên, u oán."

Đinh Thuận nói xong bỗng nhiên ngậm iệng, bởi vì hắn phát hiện ánh mắt Tần Kham rất bất thiện, thế là gãi đầu cười trừ.

"Sơn Âm Tần trang quê ta có một vị lão đầu nhi gần tám mươi tuổi..." Tần Kham vẻ mặt ôn hoà nói: "Đinh Thuận à, ngươi có biết lão nhân này vì sao có thể sống đến tám mươi không?"

".... Chưa tắt thở à?" Đinh Thuận lắp bắp, hắn có dự cảm, lời tiếp theo của Hầu gia không phải là lời hay.

"Không, bởi vì lão không hay chõ mõm vào việc của người khác, hơn nữa trầm mặc ít lời, cũng không mồm thối."