Nghe thấy thanh âm quen thuộc, ánh mắt Đường Tử Hòa cuối cùng cũng có một tia sắc thái, xoay người nhìn thấy khuôn mặt đã khiến nàng ta khóc cười bao nhiêu lần đó, đau đớn lại xộc vào tim.
"Tần Kham, ngươi là đến để cười nhạo tên bại quân chi tướng ta ư?" Cố nén đau, mặt Đường Tử Hòa hiện lên vẻ châm biếm.
Tần Kham cười khổ nói: "Ta không nhàn rỗi như vậy đâu, ngươi và ta khi là chủ tướng thì không ngại bày ra các cơ mưu với nhau, hiện giờ trần ai lạc định rồi ta lại đến cười nhạo ngươi, loại chuyện này ta đại khái không làm được."."
Đường Tử Hòa trầm mặc. Nước mắt lại lã chã rơi.
"Lúc Binh bại thành phá, các ngươi vì sao lại cứu ta? Để ta chết cùng các bách tính vô tội không được ư? Chỉ có như vậy mới có thể giảm bớt một phần vạn tội nghiệt của ta, vì sao ngươi ngay cả cơ hội này cũng không cho ta?"
Nói tới bách tính vô tội, ngữ khí Tần Kham bất giác có mấy phần lạnh lùng: "Hơn Ba ngàn bách tính chết trong trận chiến này, ngươi cho dù muốn chết thì cũng phải để lại một câu công đạo chứ?"
Đường Tử Hòa khóc nói: "Tần Kham, bất kể ngươi tin hay không, kỳ thật ta sớm đã muốn bỏ cuộc rồi, lúc công thành cờ soái của ta đã đổ mà ta cũng chẳng muốn nâng nó dậy nữa, tường thành đã đổ, viện binh không tới, ta đã tâm ý nguội lạnh. Nhưng mà một người dân bình thường không màng sinh tử lại một lần nữa dựng cờ soái của ta lên. Tần Kham, ngươi và ta đều là người lãnh binh, ngươi nói cho ta biết đi, chiến sự đã tiến hành đến bước này. Ngươi và ta còn khống chế được cục diện nữa ư? Công và thủ đã không chỉ là ý chí của chủ tướng, mà là ý chí của quân đội hai bên! Tần Kham, ta không cản được bách tính khẳng khái chịu chết, thật sự không cản được."
"Ngươi là đang bào chữa cho mình đấy à?"
Đường Tử Hòa bỗng nhiên trở nên kích động: "Ta bào chữa cái gì? Lúc Thành phá ta đã không định sống nữa rồi. Ta có cần phải bào chữa hay ư? Dân không sợ chết, thì ta có gì mà sợ chết. Bách tính Phách Châu mấy năm nay sống không bằng heo chó. Các Bách tính từ lâu đã không còn đường sống, Đường Tử Hòa ta đứng ra, vì dã tâm của bản thân cũng được, vì phúc lợi của lê dân bách tính cũng được, tóm lại bọn họ nhìn thấy hi vọng, cho nên nguyện ý chịu chết vì ta, thế của quân tiên phong triều đình không thể đỡ, lúc thành phá ta dã không còn sức để bảo vệ bách tính, thế là rút kiếm tự sát, đây là công đạo ta giành cho họ!"
Kích động nhìn Tần Kham, Đường Tử Hòa khóc nói: "Tần Kham, ta cũng không phủ nhận ta đã sai, ta nghiệt đối với bách tính, cho nên ta chỉ có thể tự sát đền mạng, nhưng bằng tâm mà nói, những bách tính này nếu không phải bởi vì bị triều đình bức cho không còn đường sống thì bọn họ có chịu vứt bỏ sinh tử giúp ta tạo phản hay ư? Ta là một cái mầm tà ác, nhưng là ai cho cái mầu này thổ nhưỡng để mọc rễ nẩy mầm?"
Tần Kham cả người run rẩy không nói gì.
Đây là một đề tài vĩnh viễn không thể nói rõ trắng đen, triều đình tiêu diệt phản tặc là thiên kinh địa nghĩa, quan bức dân phản cũng là thiên kinh địa nghĩa, hơn ba ngàn mạng người, rốt cuộc là ai sai? Có lẽ chỉ có trăm năm sau các hậu nhân mới có thể đứng trên lập trường công chính để đưa ra một nhận xét chính xác.
Đường Tử Hòa đau khổ cười, nói: "Tần Kham, đây là một mớ bòng bong, khó mà nói rõ được. Hiện giờ được làm vua thua làm giặc, ta không có gì để nói, nể tình một hồi quen biết, ta hy vọng có thể chết trong tay ngươi..."
Tần Kham lạnh lùng nói: "Ngươi phải nhận kiểu chết thế nào thì đã được luật pháp triều đình quyết định, có thể khẳng định, ngươi chết chắc rồi."
Đường Tử Hòa cúi đầu nói: "Tần Kham, ta chết ngươi có chịu thu liễm thi cốt của ta ư? Ta không muốn làm cô hồn dã quỷ..."
Tần Kham trong lòng lại cảm thấy đau đớn, lạnh lùng nói: "Quen biết một hồi, ta không thể quá vô tình vô nghĩa, sau khi ngươi chết, ta chẳng những sẽ thu liễm thi cốt nhập thổ vi an cho ngươi, hơn nữa mỗi tết thanh minh và ngày giỗ, ta sẽ tới trước mộ phần ngươi để hoá vàng mã."
Đường Tử Hòa buồn bã cười: "Đa tạ, ngươi là người có tình có nghĩa, chỉ hận kiếp này duyên phận của chúng ta quá bạc."
Tình cảm áp chế đã lâu như hồng thủy tràn đê, Tần Kham lộ ra vẻ cuồng bạo hiếm thấy, bỗng nhiên vươn tay ra hung hăng tát nàng ta một cái, một tiếng bốp vang lên trong trướng.
túm cổ áo nàng ta rồi nhấc lên, Tần Kham gầm rú: ""Đường Tử Hòa, ngươi vì sao cứ muốn tạo phản! Vì sao không chịu an phận làm thần y! Vì sao không học được như khuê nữ hiền lương thục! Vì sao ta lại cứ quen ngươi! Vì sao..."
Hai cánh môi hoa đào như băng bỗng nhiên đặt lên môi Tần Kham, Tần Kham mở to hai mắt nhìn Đường Tử Hòa mặt đẫm lệ.
Cho tới khi môi hoa rời khỏi môi Tần Kham, Tần Kham vẫn ngơ ngẩn như trong mộng, Đường Tử Hòa thì lại bật khóc thất thanh.
"Không có nhiều vì sao như vậy, Tần Kham, ta từ khi ra đời đã được chú định phải chế tạo loạn thế, ta cả đời này là thân bất do kỷ, lúc nhỏ thì được Bạch Liên giáo chọn làm Hồng Dương Nữ, bởi vì ta có mệnh cách của Hồng Dương Nữ, đi theo trưởng lão học y thuật học chữa bệnh, bởi vì muốn che giấu thân phận, sau khi lớn lên thì mở hương đường Thiên Tân, bởi vì đây là nghiệp lớn trong giáo, sau khi rời khỏi Thiên Tân vốn cho rằng từ nay về sau có thể tự do cả đời không bị ràng buộc thì lại bị cuộc phục kích ngoài thành bức cho không thể không báo thù cho huynh đệ đã chết. Chưa từng có ai hỏi ta có nguyện ý làm những việc này hay không, càng không có ai hỏi ta thích làm gì, càng không có ai khi ta yếu đuôi nhất hỏi ta một tiếng 'Có mệt hay không, có khổ hay không'... Tần Kham, ngươi hỏi nhiều vì sao như vậy, sai không hỏi xem ông trời vì sao không chịu tha cho ta?"
Nhìn Đường Tử Hòa khóc rống lên, Tần Kham cũng đau lòng như bị dao cắt.
Tần Kham đau đớn nói: "Chuyện đã tới nước này, Đường Tử Hòa, ta không cứu được ngươi nữa rồi, vô số người đã nhìn thấy ngươi bị bắt trên tường thành, ta không thể làm việc thiên tư được, xin lỗi..."
Đường Tử Hòa buồn bã cười nói: "Không hy vọng ngươi cứu ta, ta không sợ chết, bị nhốt trong doanh trướng này hai ngày nay ta chỉ có chút tiếc nuối, nếu có thể cho ta thêm một chút thời gian, để ta làm một số chuyện để chuộc tội thì tốt biết mấy, ta nợ hơn ba ngàn tính mạng, món nợ này ta cõng mệt quá."
Ánh mắt lộ ra sự ngọt ngào của hồi ức, thanh âm của Đường Tử Hòa xa như ở tận chân trời: "... Ta còn muốn đi ngắm Thiên Tân, nhìn lại những con phố quen thuộc, có lẽ hiện giờ đã không còn quá quen nữa rồi, nhưng ta vẫn nhớ rõ có nam nhân ở tòa thành trì cằn cỗi đó từng hứ với ta, vung tiền như rác là gì, khoái ý ân cừu tính là gì, trên đời nam nhân nào sẽ vì nữ nhân mà hứa tạo ra một thành trì phồn vinh? Đây mới là trượng phu vĩ đại, a hùng chân chính trong lòng ta,. Ta còn muốn nhìn lại gốc mai vàng ở hậu viện nha môn Thiên Tân, gốc mai vàng đó từng chứng kiến chúng ta gặp nhau, cũng từng chứng kiến chúng ta chia lìa, hiện giờ đã là lúc tuyết bay đầy trời, gốc mai vàng đó nhất định nở đẹp lắm."
Mũi Tần Kham cay cay, thở dài không nói gì.
Thị phi khó biện luận, đúng sai khó phân biệt, nhưng mà đoạn tình cảm giữa hắn và nàng ta lại rất rõ ràng.
Đường Tử Hòa si ngốc nhìn hắn, nước mắt lạirơi như mưa.
"Tần Kham, kiếp sau ta sẽ làm một ni cô thanh đăng cổ phật, để chuộc lại tội nghiệt của ta kiếp này, ngươi nếu vô tình thì đừng tới khơi lại phàm tâm đã phủ bụi của ta."