Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 527: Tình địch gặp nhau




Đường Dần có chút ngờ nghệch, nhưng hắn không phải là kẻ ngốc, lập tức phát hiện chủ ý Tần Kham đưa ra rất không đáng tin, thế là lườm Tần Kham một cái, cúi đầu thở dài, vẻ mặt lộ hết vẻ cô đơn.

Không lâu sau, Lưu Lương Nữ bưng một tù rượu tới, lại bưng thêm bốn món ăn, đĩa đựng đồ tuy rằng thoạt nhìn thì tầm thường, nhưng màu thức ăn bên trên thì lại rất tinh xảo, hiển nhiên đã bỏ ra rất nhiều tâm tư.

"Tần hiền đệ..." Ánh mắt Đường Dần mang theo vẻ cầu xin.

Tần Kham thở dài: "Trước khi Quân tử theo đuổi yểu điệu thục nữ, không có ai nói cho ngươi hay là phải nịnh cha vợ tương lai trước à?"

Đường Dần ngạc nhiên: "Ngươi lúc trước cùng đệ muội chẳng lẽ cũng là nịnh cha vợ trước?"

" Tất nhiên rồi, cha vợ của ta bị ta nịnh cho cao hứng như gì ấy."

Đường Dần ngơ ngác nói: "Nhưng ta vì sao nghe nói cha vợ ngươi không hề thích ngươi, mà còn hận không thể giết ngươi đi cho thống khoái..."

Đỗ Yên không chịu nổi, hung hăng nhéo thịt hông Tần Kham một cái, trợn mắt sẵng giọng: "Đương nhiên là không thích rồi, ai có từng thấy con rể một cước đá cha vợ xuống xe ngựa không? Lại còn không biết xấu hổ dạy người khác đi nịnh cha vợ."

Đường Dần kinh ngạc nói: "Thật á?"

Tần Kham nghiêm mặt nói: "Đó là chuyện không may, đa số thời gian ta đều rất khách khí với cha vợ, hơn nữa đa số thời gian cha vợ cũng rất thích ta, từng không chỉ một lần công khai nói rằng muốn để lại di sản cho ta."

Đỗ Yên tức tới bật cười, không ngừng đấm hắn: "Chàng còn nói nữa à! Tổn hại xong Đường Dần thì tổn hại cha ta, cái miệng của chàng là từ dao làm ra à?"

Tần Kham làm mẫu không làm tốt.nhưng lý luyện thì là đúng.

Đường Dần càng nghĩ cảm thấy rất có đạo lý, thế là đứng lên đi đến chỗ hán tử trung niên đang bận rộn trong tửu quán, cũng chính là phụ thân của Lưu Lương Nữ, ánh mắt nhìn hắn không chớp.

Lưu Lương và Lưu Lương Nữ bị động tác của Đường Dần dọa cho ngây người, ba người trầm mặc nhìn nhau.

"Này... Vị khách quan này, muốn gọi gì?" Lưu Lương khách khí chắp tay.

Đường Dần ngây ra một lúc, quay đầu lại nhìn nhìn Tần Kham nở một nụ cười cổ vũ với hắn, thế là Đường Dần hướng về phía Lưu Lương ra sức nặn ra khuôn mặt tươi cười: "... Đại thúc, bận không?"

Lưu Lương giật mình thối lui một bước, sợ hãi nói: "Vị khách quan này đừng nói đùa, tuổi của ngươi với ta chẳng cách biệt là mấy, sao có thể gọi ta là 'Đại thúc', không ổn không ổn!"

Đường Dần sắp khóc rồi, đón ánh mắt tò mò trong sáng của Lưu Lương Nữ, ra sức cắn chặt răng, nói: "Kỳ thật ta mới hơn hai mươi tuổi, chỉ là diện mạo có hơi già trước tuổi một chút."

"Phù"

Tần Kham ở phía sau phun ra một ngụm rượu, tiếp theo thì ho khan như tê tâm liệt phế, nước mắt chảy ròng ròng.

"Rượu cay quá."

Tử khách ngồi các nơi trong quán đều hừ mạnh một tiếng.

Tiểu điếm Đơn sơ sở dĩ sinh ý thịnh vượng như vậy, tất nhiên là có nguyên nhân, phần lớn nguyên nhân là có liên quan tới Lưu Lương Nữ. Người tới đây uống rượu đều là ý của túy ông không ở rượu, Đường Dần chèo kéo quan hệ một cách thô thiển như vậy, đã dẫn tới sự công phẫn của tửu khách.

Đường Dần chẳng buồn bận tâm, lo lắng nhìn trái nhìn phải. Bỗng nhiên giật lấy cái muôi múc rượu to trong tay Lưu Lương, không nói gì giúp Lưu Lương múc rượu, ăn nói vụng về tay chân cũng vụng về, khiến hai cha con Lưu Lương mặt mày thất sắc.

Nhìn cách ăn mặc của Đường Dần, cùng với ngạo khí toát ra trên mặt, rõ ràng là người đọc sách có công danh. Nói không chừng còn là nhân vật như cống sinh cử tử Quốc Tử Giám, nhưng lại như kẻ điên giúp đỡ cha con thân phận ti tiện làm việc, bảo cha con Họ Lưu sao có thể không kinh sợ cho dc?

Đỗ Yên thấy Đường Dần làm như vậy, lại bật cười ra tiếng, trong mắt lấp lánh quang mang hưng phấn, hiển nhiên chuyến đi hôm nay không tệ, trận náo nhiệt này càng xem càng thấy hài lòng.

Tần Kham cười khổ lắc đầu, nói với Đỗ Yên: "Nàng có biết cách làm hiện tại của Đường Dần gọi là gì không?"

"Gọi là gì?"

"Không dùng lời nói, chỉ dùng hành động, năm đó ta nếu không vào huyện nha Sơn Âm giúp cha nàng phê công văn, cha nàng sẽ có phản ứng gì?"

Đỗ Yên cười nói: "Không có phản ứng gì, e là hiện giờ chàng vẫn còn ngồi ở trong đại lao huyện Sơn Âm chờ ngục tốt phát bánh ngô."

Đường Dần làm việc làm rất vui vẻ, không lâu sau đã thành người múc rượu lão luyện, miệng cũng dần dần linh hoạt hơn, hoàn toàn bất chấp sự chênh lệch tuổi tác, luôn miệng gọi đại thúc khiến mặt Lưu Lương không khỏi run rẩy.

Lưu Lương Nữ chớp chớp mắt, mặt không biết tại sao bỗng nhiên đỏ lên.

Nàng ta đã mười lăm tuổi, là tuổi mới hiểu nhân sự, cái gì nên hiểu nàng ta đều hiểu, Đường Dần làm một cách rõ ràng như vậy, nàng ta sao có thể không hiểu?

Mặt đỏ thì mặt đỏ, nhưng ánh mắt nhìn Đường Dần của nàng ta vẫn rất quái lạ, tửu khách thèm muốn dung mạo của nàng ta trong tửu quán rất nhiều, nhưng đại thúc tuổi tác lớn như vậy cũng có ý đồ với nàng, không khỏi có chút vô sỉ quá đáng.

Tần Kham lặng lẽ nhìn một màn này, đang do dự xem có nên cáo lui trước, để Đường đại tài tử ở lại đây vui vẻ múc rượu hay không thì lại nghe bên tai truyền đến thanh âm kinh hỉ.

"Ô? Tần Kham à? Ngươi cũng tới?"

Tần Kham ngạc nhiên quay đầu lại thì thấy Chu Hậu Chiếu mặc áo dài màu đen, phong thần tuấn lãng đứng trước mặt hắn, mấy chục thị vệ đại nội ăn mặc như bách tính bình thường, giả vờ giả vịt đi tới đi lui trong phạm vi mấy trượng quanh Chu Hậu Chiếu, gặp thị vệ của Tần Kham, hai bên còn gật đầu chào hỏi nhau.

Tần Kham cả kinh, vội vàng cùng Đỗ Yên đứng lên: "Bệ hạ."

"Khụ! Khụ khụ khụ!" Chu Hậu Chiếu ho khan nháy mắt ra hiệu cho hắn.

Tần Kham đành phải sửa miệng: "Thì ra là Chu hiền đệ, đã lâu không gặp."

Chu Hậu Chiếu cười ha ha nói: "Tiểu đệ Chu Thọ, xin chào Tần huynh."

Nói xong Chu Hậu Chiếu ngồi xuống bàn của Tần Kham, Đỗ Yên vừa định đứng lên hành lễ với Chu Hậu Chiếu thì bị Chu Hậu Chiếu ngăn lại.

Tần Kham hạ thấp giọng nói: "Bệ hạ, ngài lại ra ngoài chơi à?"

Ánh mắt Chu Hậu Chiếu giống như vô tình nhìn về phía Lưu Lương Nữ: "Mặt bỗng nhiên đỏ lên, cười gượng nói: "Thi viết: Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu..."

Còn chưa nói xong, Tần Kham ngây người một chút rồi thở dài.

Hắn hiểu cả rồi. Nhìn Đường Dần đang hăng hái múc rượu cách đó không xa, lại nhìn nhìn Chu Hậu Chiếu một thân hoa phục, còn cả vị Lưu Lương Nữ thiếu nữ thanh thuần ngây thơ chưa hiểu đời kia nữa.

Một người là tài tử phong lưu danh khắp thiên hạ, một người là cửu ngũ chí tôn thiên địa nhất nhân, tam giác tình yêu chó má không ngờ lại để hắn chạm phải.

Tần Kham hiện tại đầu óc rất loạn, rất muốn yên tĩnh một chút, tốt nhất là cách bọn họ thật xa.

"Bệ hạ... nhìn trúng nữ tử Lưu Lương Nữ của tửu quán này à?"

"Ô? Ngươi làm sao lại biết tên nàng?" Chu Hậu Chiếu vẻ mặt đề phòng lườm Tần Kham, ánh mắt đó khiến Tần Kham rất muốn thật sự coi hắn là hiền đệ mà đánh cho một trận.

"Ngươi đừng nhìn ta như vậy, thần thú trấn trạch nhà ta đang ở đây, tất cả suy nghĩ đại nghịch bất đạo của ta sớm đã bị nàng bóp chết trong trứng nước không thể siêu sinh rồi." Tần Kham khí định thần nhàn chỉ về phía Đỗ Yên.

Chu Hậu Chiếu lập tức ném ánh mắt như thân nhân về phía Đỗ Yên.

Có điều Chu Hậu Chiếu chú định không cao hứng được lâu, Đường Dần vừa làm việc vừa bắt chuyện với Lưu Lương, tự cho là đã hiểu được tâm ý của cha vợ, chí đắc ý mãn đi tới.

"Tần hiền đệ, vị này là bằng hữu của ngươi à?" Đường Dần hưng trí rất cao.

Tần Kham vẻ mặt chua chát, chỉ vào Chu Hậu Chiếu khô khốc giới thiệu: "Vị này là Chu Thọ Chu hiền đệ, là là....."

Chu Hậu Chiếu nhất phái oai hùng ôm quyền cười nói: "Uy vũ đại tướng quân thế tập đời thứ tư, Chu Thọ. Hạnh ngộ."

Tần Kham tay ôm trán thấp giọng rên rỉ, đau đầu quá.

Đường Dần không nghi ngờ gì cả, vội vàng chắp tay nói: "Cô Tô Đường Dần, tự Bá Hổ, hạnh ngộ túc hạ."

Chu Hậu Chiếu mắt sáng lên: "Thì ra ngươi chính là Đường Dần, Ha ha! Tài tử Giang Nam Danh khắp thiên hạ."

Đường Dần cũng cười nói: "Thì ra ngươi chính là Chu Thọ, cửu ngưỡng cửu ngưỡng."

"Ngươi từng nghe nói về ta à?" Chu Hậu Chiếu rất lấy làm lạ.

Nụ cười của Đường Dần cứng lại thành thành thật thật nói: "Cho tới bây giờ vẫn chưa được nghe nói nhân vật như túc hạ. Triều đình có chức Uy vũ đại tướng quân à?"

Chu Hậu Chiếu cười ha ha nói: "Ngươi cũng thẳng thắn thật. Triều đình hiện tại không có Uy vũ đại tướng quân, nhưng say này nhất định sẽ có."

Sau khi cười xong, Chu Hậu Chiếu cẩn thận nhìn nhìn Đỗ Yên, ghé vào tai Đường Dần hạ thấp giọng nói: " xuân cung đồ của Đường huynh có thể nói là nhất tuyệt. Tại hạ ngưỡng mộ đã lâu, bên trong có một thức "Trả châu vào hũ' khiến tại hạ vô cùng say mê, thật sự là quá diệu."

Mắt Đường Dần sáng lên, ánh mắt nhìn Chu Hậu Chiếu lập tức lộ ra vẻ vui mừng như gặp tri kỷ, cũng hạ thấp giọng nói: "Thức này nhìn thì cũ, nhưng bên trong rất có diệu dụng. Không phải là tay chơi phong nguyệt lão làng thì không thể hiểu được."

Hai tên dâm côn một già một trẻ tránh Đỗ Yên, chụm đầu chụm tay trao đổi thể hội tâm đắc, thỉnh thoảng lại nhìn nhau cười, trong nụ cười đồng thời lộ ra khí dâm tà khiến Tần Kham tức khắc sinh ra một loại ảo giác, nếu giữa hai người này cho thêm một nữ nhân vật chính, hoàn toàn có thể quay một bộ JAV hiếp dâm trước mặt chồng.

Tần Kham nếm rượu, vẻ mặt xấu xa nhìn Chu Hậu Chiếu và Đường Dần, hiện tại hai người đang nói chuyện rất tâm đầu ý hợp, đợi lát nữa Lưu Lương Nữ tới, hai người phát giác không ngờ lại là tình địch, nên trở mặt thì vẫn phải trở mặt, tình hữu nghị vừa thành lập sẽ hoàn toàn là lâu đài trên cát, yếu ớt không chịu nổi một kích.

Thảo luận về chiêu thức xuân cung hồi lâu, Chu Hậu Chiếu và Đường Dần càng lúc càng ăn ý, ánh mắt nhìn nhau càng lúc càng thân mật.

Sự thân mật chưa duy trì được bao lâu thì rất nhanh Lưu Lương Nữ đi tới.

Chu Hậu Chiếu và Đường Dần dừng thảo luận, ánh mắt đồng thời nhìn chằm chằm Lưu Lương Nữ với vẻ si mê, Đường Dần ít nhiều vẫn còn còn mặt mũi, không dám biểu hiện quá trắng trợn, nhưng Chu Hậu Chiếu thì không như vậy, mặt trợn lên nhìn chằm chằm nàng ta, hào quang nóng rực trong ánh mắt tựa hồ như muốn làm tan chảy nàng ta vậy.

"Mấy vị khách quan tửu lương cao quá, có cần thêm một tù rượu nữa không?" Lưu Lương Nữ ngọt ngào hỏi.

"Lương nữ..." Chu Hậu Chiếu và Đường Dần kìm lòng không đậu đồng thời lên tiếng gọi.

Lời vừa ra khỏi miệng, hai người đồng thời khựng lại, quét sạch không khí hòa hợp vừa rồi, ánh mắt nhìn đối phương đã chẳng còn gì gọi là thân mật.

"Ngươi vì sao gọi thẳng tên nàng?" Hai người lườm nhu đồng thời quát.

Tạm dừng một lát, hai người lại đồng thanh hô: "Ngươi có mưu đồ gì với nàng ta."

Lại khựng, rồi lại tiếp tục đỏ mặt tía tai đồng thanh nói: "Ngươi va nàng tlà của quan hệ như thế nào?"

Tần Kham thở dài quàng vai hai người: "Người mù cũng nhìn ra được, các ngươi và vị cô nương đó chưa phát sinh quan hệ gì cả, có điều có thể khẳng định, các ngươi có quan hệ tình địch, còn không mau ra ngoài đánh một trận thì còn đợi tới khi nào nữa?"