Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 461: Lại đào hố (1)




Vòng đi vòng lại, cuối cùng vẫn vòng tới Dương Nhất Thanh.

Lưu Cẩn có một loại cảm giác bị lừa rất mãnh liệt, vẫn là phối phương cũ, vẫn là hương vị quen thuộc ấy.

"Thì ra ngươi vẫn là vì Dương Nhất Thanh, "Lưu Cẩn lườm Tần Kham rồi cười lạnh: "Tạp gia đã nói rồi, Dương Nhất Thanh không thức thời, hắn phải chết! Ai tới cầu tình cũng vô dụng."

Tần Kham cũng cười lạnh: "Lưu công công, ta phải cầu tình với ngươi à? Dương Nhất Thanh chỉ là một vật kèm theo trong vụ mua bán này của chúng ta mà thôi, trên sạp thịt lớn bày một cân thịt cũng sẽ kèm thêm hai lạng bơm nước, chúng ta làm vụ mua bán này tặng miễn phí thêm một mạng người không được sao?"

"Dương Nhất Thanh chính là lợn bơm nước?"

"Đúng."

"Lợn bơm nước Tạp gia cũng không cho." Lưu Cẩn cả giận nói: "Tần Kham, ngươi tưởng Tạp gia là kẻ ngốc à? Nói đi nói lại, Dương Nhất Thanh mới là mục đích của ngươi hôm nay phải không?"

Tần Kham thở dài: "Kết phường buôn bán với người như ngươi, kết cục đâu chỉ là rã trong không vui, cuối cùng quả thực là lấy đao chặt nhau."

Lưu Cẩn cười lạnh không nói gì.

Tần Kham thở dài: "Lưu công công, đừng làm ầm ĩ, còn ầm ĩ thì không chơi với ngươi nữa đâu. Chỉ là một Dương Nhất Thanh mà thôi, bản hầu cũng hỏi thăm rồi, chỉ là không nể mặt mà cự tuyệt lời mời chào của ngươi, chứ cũng chẳng giết cha mẹ ngươi cũng chẳng ngoại tình với vợ ngươi, Lưu công công lập uy trên đường đã lập rất nhiều lần rồi, có cần thiết phải dồn hắn vào chỗ chết nữa hay không? Cừu hận của các ngươi lớn tới thế à?"

"Tạp gia vốn có thể không giết hắn, nhưng Tạp gia không ngờ sau khi hắn bị bắt vào chiếu ngục, cơ hồ văn võ cả triều đều cầu tình cho hắn, ngay cả Lý Đông Dương cũng thiếu chút nữa thì đập bàn cãi Tạp gia, hơn nữa, ngay cả Tần Hầu gia ngươi cũng bị kinh động, nếu có theo các ngươi thì mặt mũi của Tạp gia biết để vào đâu?"

Tần Kham thản nhiên nói: "Lưu công công, mặt mũi có thể thay cơm được ư? Bạc mới có thể biến thành cơm, tha cho một Dương Nhất Thanh, bản hầu và ngươi tương lai trên sinh ý sẽ hợp tác vui vẻ, cân nhắc hai bên, bên nào nặng bên nào nhẹ, chuyện đơn giản như thế mà Lưu công công cũng không biết lựa chọn à?"

Lưu Cẩn lạnh lùng nói: "Tạp gia nếu không thả Dương Nhất Thanh thì ngươi làm gì?"

Tần Kham gay gắt: "Ta đương nhiên không làm gì cả, nhiều lắm cũng chỉ xin Lưu công công coi như ta hôm nay không tới. Vụ mua bán này ta tìm các Quốc Công quốc hầu mà bàn thôi."

Nói xong Tần Kham chắp tay. Quả thực đứng dậy bỏ đi, phút cuối quay đầu lại nhìn Lưu Cẩn thở dài: "Vì tranh chút khẩu khí, ngay cả thu nhập một năm hơn một ngàn vạn lượng cũng có thể bỏ được, Lưu công công, ngươi so với quan văn còn có khí khái hơn đấy. Bản hầu chỉ có thể nói một tiếng bội phục. Cáo từ."

Vừa bước ra được hai bước, chợt nghe Lưu Cẩn ở phía sau lớn tiếng nói: "Chậm đã!"

Khóe miệng Tần Kham cong lên, khi xoay người đối mặt với Lưu Cẩn thì vẫn là vẻ mặt lạnh như băng: "Lưu công công còn có phân phó?"

Lưu Cẩn sắc mặt xanh mét.hậm hực lườm Tần Kham, mặt già run run.

"Tần Kham! têb nghiệt súc ngươi, không phải lừa Tạp gia thì cũng là bức Tạp gia, đời trước của Tạp gia thiếu nợ ngươi à?"

Tần Kham ngây ra một lúc, tiếp theo chậm rãi nói: "Không ngờ có việc này à? Đời trước ngươi nợ ta bao nhiêu tiền? định trả ta à?"

"Câm miệng!"Lưu Cẩn giãy giụa một lúc, cuối cùng thở dài nói: "Thôi, Tạp gia thả Dương Nhất Thanh, hy vọng ngươi nói thì giữ lời, Tần Kham, lần này ngươi nếu lừa Tạp gia thì Tạp gia sẽ d dứt khoát cá chết lưới rách với ngươi."

Tần Kham chắp tay cười nói: "Lưu công công thật hiểu rõ đại nghĩa."

Rời khỏi ti lễ giám, Tần Kham lại tới cung Càn Thanh gặp Chu Hậu Chiếu, tiếp tên tiểu hôn quân này xem đấu chó một lúc, rồi lại nói mấy câu, Tần Kham đề xuất chủ trương xây dựng Thiên Tân với Chu Hậu Chiếu, thuận tiện giải thích một chút tính tất yếu của việc xây dựng Thiên Tân.

Chu Hậu Chiếu quả nhiên ra sức ủng hộ, mặc dù không hiểu, nhưng theo lệ, hắn rất ít tham dự quốc sự cũng rất nể tình, mời ba vị Đại học sĩ nội các và ti lễ giám Lưu Cẩn tới cung Càn Thanh, mấy vị trọng thần Đại Minh chỉ trong mấy lời quyết định một đại sự liên quan đến vận mệnh quốc gia của Đại Minh.

Đương nhiên, trừ Lý Đông Dương ra, chẳng ai nhìn ra chuyện này có liên quan gì tới vận mệnh quốc gia.

Ra khỏi hoàng cung, Tần Kham thở phào nhẹ nhõm.

Hắn cảm giác vận mệnh của Đại Minh đã được hai tay mình đẩy về phía trước một bước nhỏ, tuy nhỏ nhưng dù sao cũng là tiến tới.

Dựa vào lực lượng cá nhân để thay đổi vận mệnh của một quốc gia, đây là sự kiên trì gian nan dữ dội.

Ngoài Cửa cung, Đinh Thuận và một đám Cẩm Y vệ vẫn lẳng lặng chờ.

Thương thế của Đinh Thuận đã đỡ, người này có ưu điểm, bất kể lên đến địa vị nào, hắn vẫn nắm chắc vị trí của mình, cho dù hiện giờ đã được Tần Kham đề bạt thành Cẩm Y vệ trấn phủ, nhưng biểu hiện của hắn vẫn đi theo sát như xưa, lúc nào cũng xuất hiện trong tầm mắt Tần Kham, rất nhiều việc mờ ám của Tần Kham đều là hắn đi làm, làm rất dứt khoát nhanh gọn, bao gồm cả việc đào mộ tổ nhà người ta.

Tần Kham vẫn rất coi trọng hắn, cho nên rất nhiều bí mật cũng vui vẻ chủ động nói với hắn, bao gồm cả mục đích hôm nay tìm Lưu Cẩn, Đinh Thuận cũng biết.

Thấy Tần Kham đi ra, Đinh Thuận vội vàng đi lên đón, cẩn thận nhìn sắc mặt Tần Kham, Đinh Thuận lúng ta lúng túng nói: "Hầu gia... thật sự chung vốn buôn bán với lão già thiến đó à? Hải vận lợi lớn, một phát thôi là kiếm cả hơn ngàn vạn lượng bạc, ngài cam tâm cứ vậy chia cho Lưu Cẩn một phần à?"

Tần Kham cười nói: "Đương nhiên cam tâm cho hắn rồi, hôm nay tới ti lễ giám là để tặng quà."

Đinh Thuận giật mình nói: "Vì cứu Dương Nhất Thanh đại nhân, Hầu gia không thể không hợp tác với Lưu Cẩn, thậm chí không tiếc tặng lợi ích cả ngàn vạn lượng bạc, vì một Dương Nhất Thanh... có đáng ư? Lúc trước ở Liêu Đông, Dương Nhất Thanh quả thật từng có ơn tiếp viện Hầu gia, có điều chúng ta lúc ấy cho dù không có Dương Nhất Thanh điều binh mã Tuyên phủ đến cũng có thể trảm Lý Cảo, phần ân tình này kỳ thật là trộn hơi nước."

Tần Kham cười khổ lắc đầu, không thể trách Đinh Thuận quá thực tế, quan hệ của Hán Vệ và và văn vốn là đối địch, Đinh Thuận có thành kiến đối với quan văn cũng là bình thường, bởi vì quan văn nhìn thấy Hán Vệ bình thường cũng không hoà nhã gì.

Tần Kham thở dài: "Giá trị của Dương Nhất Thanh đối với Đại Minh, chẳng ai rõ bằng ta, vị trọng thần này đáng để ta ra tay cứu giúp, huống hồ, ngươi cảm thấy bản hầu là loại người cam tâm tặng ngàn vạn lượng bạc cho Lưu Cẩn à?"

Đinh Thuận ngẩn người, tiếp theo lại giật mình: "Việc này tất có huyền cơ, đúng ư? Hầu gia định chờ sau khi hải vận bắt đầu thì trở mặt không nhận hàng? Biện pháp này tốt."

Vừa dứt lời, mông Đinh Thuận liền bị Tần Kham hung hăng đạp cho một phát.

"Đồ Hỗn trướng, cái gì không nhận hàng. Bản hầu không có phẩm cách như vậy à?" Tần Kham cười mắng một câu, nói: "Đinh Thuận, ngươi cảm thấy ta đề xuất hải vận với Lưu Cẩn, khi nào thì có thể thật sự lấy được tiền lời?"

Đinh Thuận nghĩ nghĩ rồi nói: "Đại hải thuyền chân chính của Đại Minh đều ở trong tay Chiết thương Mân thương, bọn họ khẳng định sẽ không bán, cho nên chỉ có thể đóng thuyền, đóng hải thuyền tốt nhất là từ gỗ trong rừng già Liêu Đông, rồi mới mời công tượng, công tượng là mời khó nhất. Năm Vĩnh Lạc thái giám Tam Bảo sau khi bẩy lần tới Tây Dương. Triều đình hủy bỏ chế độ ra biển, công nghệ hải thuyền cũng bởi vậy mà thất truyền, mời công tượng tới đóng tuyền, tính ra cũng phải hai năm sau mới có thể hạ thủy. Tiền lãi của Hầu gia và Lưu Cẩn nhanh nhất cũng phải sau hai năm mới có thể lấy được."

Tần Kham gật gật đầu cười nói: "Không sau, khoản tiền lãi này hai năm sau mới có thể lấy được."

Đinh Thuận nghi hoặc nói: "Nhưng hai năm sau khoản tiền này dù sao cũng vẫn phải chia cho Lưu Cẩn."

Tần Kham cười ha ha hai tiếng, không trả lời câu hỏi của Đinh Thuận.

Tiền lãi Hai năm sau, Lưu Cẩn có mạng lấy được thì tính là hắn có bản sự. Lấy hải vận làm cớ, lừa dối Lưu Cẩn đồng ý làm Thiên Tân trở lên phồn vinh, bức bách Lưu Cẩn tha cho Dương Nhất Thanh, chuyện này từ đầu tới cuối đều là âm mưu Tần Kham thiết kế, Tần Kham đưa cho Lưu Cẩn, chỉ là một cái bánh trên giấy, cái bánh này có vẽ giống đến mấy, sinh động đến mấy thì dù sao cũng vẫn là giả.

Chỗ mấu chốt của âm mưu này là ở, trên đời chỉ có một mình Tần Kham biết, Lưu Cẩn sống không quá hai năm nữa.

Hiện giờ Lưu Cẩn thi hành tân chính, lạm sát quan văn, khoanh ruộng đồng sung vào hoàng trang, tra sổ sách quân truân. Đủ loại ngang ngược, dân gian và triều đường sắp đến điểm bùng nổ, bản thân Lưu Cẩn thì lại không nhận ra được, vận số của hắn sắp hết rồi.

Hai năm sau, người chết không được chia tiền, Tần Hầu gia nếu lương tâm không yên không bị chó ăn thì nhiều nhất cũng chỉ là tết thanh minh tết trùng dương thì đốt chút tiền giấy cho Lưu công công, tỏ niềm nhớ thương.

Động tác của Lưu Cẩn rất nhanh, chuyện có liên quan tới tiền tài, hiệu suất của Lưu Cẩn bình thường rất cao, mỗi khi nghĩ đến không lâu sau tiền thu của hắn hàng năm có hơn một ngàn vạn lượng, tim Lưu Cẩn liền đập nhanh hơn.