Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 460: Bảo hổ lột da (thượng)




Răng Lưu Cẩn càng đau, ôm quai hàm đau đến nỗi hít hà liên tục, nhìn bộ dạng đáng ghét của Tần Kham, Lưu Cẩn hận không thể bóp chết hắn, loại cảm giác này mãnh liệt tới mức hơn cả niềm yêu thích đối với tiền tài của hắn.

"Hầu gia hiếm khi tới ti lễ giám, chẳng lẽ là đến để múa mép khua môi với Tạp gia?" Lưu Cẩn cười lạnh.

So sánh cừu hận với Tần Kham, Lưu Cẩn càng ghét cái miệng của Tần Kham hơn, miệng vừa há, phun ra một hai câu thôi là có thể khiến cho người ta tức chết, đã thế Lưu Cẩn lại không có tài ăn nói giỏi để đấu lại với hắn.

Tần Kham vào ti lễ giám giống lững thững đi trong sân vắng, cũng không khách khí với Lưu Cẩn, chủ động tìm ghế dựa rồi ngồi xuống, còn vẫy tay với tiểu hoạn quan đang kinh nghi bất định bên ngoài: "Mắt mù à? không thấy khách quý tới chơi sao? Ngay cả chén trà cũng không có, cẩn thận không bản hầu bảo Lưu công công lôi ngươi ra ngoài hoạn thêm lần nữa đấy."

Tiểu hoạn quan sợ tới mức giật thót cả mình, ánh mắt cầu xin giúp đỡ nhìn về phía Lưu Cẩn, Lưu Cẩn không rõ ý đồ đến của Tần Kham hôm nay, đành phải mặt âm trầm khẽ gật đầu, tiểu hoạn quan chạy trối chết ra ngoài.

"Hầu gia uy phong quá, có điều ngài chạy đến miếu nhỏ ti lễ giám này trổ uy, coi Tạp gia đã chết rồi à?" Lưu Cẩn cười âm hiểm.

Tần Kham cười nói: "Ti lễ giám ti lễ giám, bên trong tốt xấu cũng có một chữ 'Lễ', trước kia thì không nói, hôm nay bản hầu đến ti lễ giám, tuyệt đối có thể được coi là khách quý của Lưu công công, với sự rộng lượng của Lưu công công, chắc sẽ không keo kiệt đến nỗi không mời nổi một ly trà chứ?"

Lưu Cẩn ngẩn người, tiếp theo hừ lạnh, nhưng vẫn không nói gì.

Dù sao cũng là nội tướng Đại Minh, Lưu Cẩn sớm đã dưỡng ra khí độ hàm dưỡng, trong lòng lại có thù hận đến mấy thì không sẽ ra làm ra chuyện bụng dạ hẹp hòi để người ta bới móc.

Không lâu sau, tiểu hoạn quan dâng một chén trà thơm cho Tần Kham. Tần Kham mở nắp chén, một mùi thơm ngát lập tức tỏa khắp phòng.

"Trà ngon." Tần Kham cười khen.

Lưu Cẩn hậm hực nói: "Đây là trà cống phẩm Long Tĩnh bệ hạ vừa ban thưởng, bệ hạ long ân, ban thưởng cho Tạp gia ba cân, đây chính là điều mà gia đình bình thường có nghĩ cũng không dám nghĩ."

Nói đến một nửa, giương mắt nhìn thấy vẻ mặt tựa cười mà như không phải cười của Tần Kham, Lưu Cẩn bỗng nhiên rùng mình, lập tức ngập miệng, mặt già lại dần dần nổi lên vẻ xấu hổ và tức giận.

Những lời này nói ở trước mặt người khác có lẽ có thể khoe ra một chút ân sủng của hoàng đế đối với mình, nhưng mà nói ở trước mặt Tần Kham.

Lưu Cẩn không khỏi nhụt chí xụi vai. Bệ hạ chính là có cái tính rộng rãi đó. Chỉ cần bản thân hắn cảm thấy là đồ tốt đều sẽ vung tay ban thưởng, với giao tình còn thân hơn huynh đệ ruột của bệ hạ và Tần Kham, trà cống phẩm được ban thưởng trong nhà Tần Kham cũng có đến mười cân, ở trước mặt hắn khoe ra ân sủng. Quả thực là tự rước lấy nhục.

Mặt già của Lưu Cẩn không nhịn được, ngữ khí lại lạnh như băng nói: "Tạp gia triều sự bận rộn. Hầu gia có việc gì thì nói thẳng ra đi, nếu Hầu gia nhàn rỗi không có việc gì tới pha trò với Tạp gia thì thứ cho Tạp gia không thể phụng bồi."

Tần Kham cười nói: "Lưu công công tội gì cứ phải trừng mắt lườm bản hầu. Chúng ta cùng nhau đối phó sự liên thủ của nội ngoại đình, phần tình nghĩa này ngàn vàng khó đổi, tuy rằng bản chất của nó là một mình ta đối phó."

Mặt Lưu Cẩn tái rồi, thô bạo ngắt lời nói: "Được rồi được rồi, Tần Kham Tần Kham, chuyện thóc mục vừng thối đừng có nhắc nữa, Tạp gia biết ngươi tới làm gì rồi, muốn cứu Dương Nhất Thanh phải không? Chuyện này không thương lượng!"

"Dương Nhất Thanh?"Tần Kham giả vờ mê man ngây ra một lúc, tiếp theo thờ ơ xua tay: "Dương Nhất Thanh liên quan gì tới bản hầu? Ta và hắn không quen, Lưu công công cứ giết, kẻ dám vuốt hổ uy của Lưu công công, loại điêu quan này giết mấy tên cũng coi như là trừ hại cho dân."

Giờ lại đổi sang Lưu Cẩn mê man, ánh mắt nghi hoặc khó hiểu địa ở quan sát qua lại trên mặt Tần Kham.

"Nếu không phải vì Dương Nhất Thanh, Tạp gia cũng thực sự không rõ Hầu gia hôm nay đến ti lễ giám là có chuyện gì."

Tần Kham cười nói: "Bản hầu chuyến này đến là cố ý tặng một khoản tài nguyên lớn cho Lưu công công."

"Tài nguyên?"Lưu Cẩn nheo mắt lại, sự cảnh giác trong lòng càng mãnh liệt.

Ai cũng bảo ngã một lần thì khôn hơn, Lưu công công đã ăn mấy quả lừa dưới tay Tần Kham Tần Kham, nếu không khôn hơn thì không khỏi rất thiếu tâm nhãn, Tần Kham ngoài sáng đối chọi hắn không sợ, sợ nhất là bày ra loại sắc mặt hợp tác vui vẻ này

"Không có hứng thú!" Lưu Cẩn thích tiền tài đến mức biến thái dứt khoát, không chỉ cự tuyệt, hơn nữa còn vội vàng cầm chén trà lên.

Tần Kham không nhìn biểu đạt hàm súc tiễn khách của Lưu Cẩn, vẫn cười nói: "Lưu công công, trên đời không có kẻ địch, có bằng hữu vĩnh viễn, nhưng có lợi ích vĩnh viễn đó."

Lưu Cẩn cười lạnh nói: "Lời này của Hầu gia nghe mới mẻ quá, người bị lừa vô số lần khẳng định không có tâm tình nói ra những lời thế này."

Tần Kham thở dài: "Vốn cho rằng Lưu công công cũng thích bạc, mọi người đều cùng chung chí hướng, không ngờ ngươi lại có thù với bạc."

Tim Lưu Cẩn như đập lệch nhịp, biết rõ Tần Kham rất có khả năng đang đào hố, nhưng sự yêu thích đối với bạc vẫn chiến thắng sự đề phòng đối với Tần Kham.

Dù sao thanh danh yêu tiền của Lưu công công người đời đều biết, ngay cả quan viên vào kinh đều quy định phải tặng bạc cho hắn, nếu không sẽ tìm cớ bãi quan trị tội, tướng ăn khó coi đến mức như vậy, đủ có thể thấy sự yêu thích của Lưu công công đối với tiền tài lớn cỡ nào.

" Tài nguyên Hầu gia nói là ý gì, không ngại thì nói ra đi, Tạp gia tạm thời lắng nghe."

Tần Kham trầm mặc một lát, hỏi ngược lại: "Bản hầu nghe nói Lưu công công thi hành tân chính, tra sổ sách, tra quân truận các nơi chung quanh, hơn nữa phàm là quan địa phương vào kinh, đều phải dâng lên một khoản tiền lớn cho Lưu công công, không biết có việc này hay không?"

Lưu Cẩn lập tức phủ nhận nói: "Đều kẻ bên dưới làm loạn, Tạp gia đang định xét xử nghiêm khắc, việc này không liên quan gì tới Tạp gia cả, còn tra sổ sách thì đúng thật là có."

Tần Kham cũng không vạch trần, cười cười: "Bất luận là thật hay giả, bản hầu trước tiên cứ tính cho Lưu công công đã, ví dụ như, một vị ngoại quan vào kinh, theo lệ phải giao hai vạn lượng bạc cho Lưu công công, Lưu công công một năm có thể đợi được mấy vị ngoại quan nhập kinh? Một trăm vị? Hai trăm vị? Cho dù có hai trăm vị ngoại quan tới, thu nhập một năm của Lưu công công cũng chỉ có bốn trăm vạn lượng, nếu thêm nữa thì Lưu công công là tham ô từ chỗ khác."

Lông mi trắng của Lưu Cẩn dựng đứng lên, Tần Kham đổi giọng nói: "Tốn kém quá, cho dù là một hăm gọi hai lần thì nhiều nhất một năm cũng chỉ có sáu bảy trăm vạn lượng thôi đúng không?"

Lưu Cẩn hừ lạnh, không nói gì, loại chuyện này hắn khẳng định sẽ không công nhận.

Tần Kham cũng không hy vọng hắn thừa nhận, chỉ cười nói: "Lưu công công, đừng trách bản hầu nói chuyện quá thẳng, đường đường là nội tướng Đại Minh mà tướng ăn lại để khó coi, còn hỏng hết cả thanh danh, vậy mà một năm chỉ kiếm được sáu bảy trăm vạn lượng, ngươi cảm thấy đáng sao?"

Lưu Cẩn đã tiếp cận ranh giới bùng nổ rồi, ngữ khí càng lạnh như băng: "Hầu gia rốt cuộc muốn nói cái gì?"

"Bản hầu muốn nói là, có một vụ mua bán, đi đi về về một chuyến hai tháng là có thể bằng thu nhập một năm của Lưu công công rồi, hơn nữa vụ mua bán này rất cao nhã, tướng ăn nhã nhặn, thật sự là lựa chọn có một không hai cho nhân sĩ Đại Minh cao đoan như Lưu công công đây."

" Mua bán gì?" Lưu Cẩn thống hận mình không có cốt khí, trong đáy lòng thực sự đã động tâm.

Tần Kham nhìn chằm chằm Lưu Cẩn, gằn từng chữ: "Hải thương!"

Lưu Cẩn cả kinh. Lập tức liền minh bạch, thất thanh nói: "Cùng với Nhật Bản, Triều Tiên, Lưu Cầu..."

"Không sai. Tuy nói Đại Minh cấm biển hơn trăm năm. Thái tổ hoàng đế cũng từng hạ chỉ. Phiến bản không cho phép xuống biển, nhưng Lưu công công ngươi là nội tướng Đại Minh, chắc biết hiện giờ cái gọi là cấm biển là thế nào. Người mà Đại Minh cấm là bách tính, là thương nhân bình thường, nhưng trên thực tế Chiết Giang, Ninh Ba, Hàng Châu, Phúc Kiến, Tuyền Châu, không biết có bao nhiêu đại hải thuyền chở đầy sản vật của Đại Minh tới Nhật Bản, Triều Tiên, Lưu Cầu, thắng lợi trở về, kiếm đầy cả chậu, những Chiết thương Mân thương này sở dĩ to gan lớn mật như vậy, là bởi vì phía sau bọn họ có quan viên và sĩ tử triều đường chống lưng, hải thương kiếm được hơn xa quốc khố và nội khố Đại Minh, mà Lưu công công hao hết tâm tư, cái gì bạc thông lệ, cái gì tra sổ sách tra quân truân, một năm kiếm được có sáu bảy trăm vạn lượng bạc, ở trong mắt Chiết thương Mân thương có biết là cái gì không?"

Lưu Cẩn còn chưa lên tiếng, Tần Kham đã nói trước: "Người nghèo! Nghèo tới đê tiện hả đẳng đáng vứt đi! Ngươi vất vả mò vớt một năm còn chẳng bằng bọn họ chạy một chuyến hàng, đường đường là nội tướng Đại Minh mà tiền kiếm được ít như vậy, tướng ăn còn khó coi như vậy, thật sự đáng bị đóng đinh lên cột sỉ nhục."

Ánh mắt Lưu Cẩn âm trầm lườm Tần Kham một cái.

Thời đại này nếu có QQ, tin rằng sẽ lập tức không chút do dự bôi nhọ Tần Kham, nhìn cái miệng thối của hắn kìa.

Tiền tài động lòng người, lời Tần Kham tuy khó nghe, nhưng Lưu Cẩn làm ti lễ giám chưởng ấn lâu như vậy, rất những gì Tần Kham nói là thật, với Chiết thương Mân thương kiếm lớn kiếm dày, bản thân hắn quả thật là quá nghèo.

"Ý của Hầu gia là..." Ánh mắt Lưu Cẩn lấp lánh, ánh mắt lộ ra quang mang tham lam.

Tần Kham cười nói: "Ai cũng bảo ngàn dặm làm quan cũng vì tiền tài, Lưu công công làm thái giám tuy nói trên sinh lý là vĩnh cửu, nhưng chức vị lại không phải là vĩnh cửu, tương lai khi già rồi, bệ hạ ân chuẩn cho công công về quê dưỡng lao, chẳng lẽ Lưu công công chỉ cầm tí tiền đó về quê sao? Lưu công công... Khụ, sau này bị cắt vốn đã bị người cùng quê kỳ thị, sau khi hồi hương chỉ có thể dựng cầu, xây đường làm việc thiện để giành lấy sự của hương thân, mong trăm năm sau có thể vào từ đường tổ tông, làm việc thiện không có tiền thì không làm được đâu, Lưu công công một năm kiếm được có tí như thế, tương lai sau khi về quê đủ để ngươi trang trải bao lâu?"

Lưu Cẩn giờ thật sự động tâm rồi, Tần Kham đã nói trúng tâm sự của hắn.