Tần Kham thở dài nói: "Lý Nhị, Cẩm Y vệ dò đi hỏi lại, chỉ mang về được cho ta những thứ lông gà vỏ tỏi này à? Ta bảo các ngươi đi thăm dò xem Chỉ huy sứ của vệ vệ có kẻ nào âm thầm cấu kết với Bạch Liên giáo hay không, các ngươi lại chỉ nhìn chằm chằm vào bụng lão bà người ta rồi chúc mừng người ta được làm cha, chủ đề đâu? Hả?"
Dừng một chút, Tần Kham bỗng nhiên có chút đăm chiêu, lẩm bẩm nói: "Vị Đường thần y này cũng thực sự là kỳ nhân, kê mấy phương thuốc, đâm mấy phát châm, không ngờ sinh được nhi tử..."
Lý Nhị vội vàng nói: "Hầu gia, ngài và tôn phu nhân thành thân cũng mấy năm rồi mà vẫn.... Khụ, thuộc hạ đáng chết, đợi việc của Bạch Liên giáo xong rồi, ngài xem có nên mời vị Đường thần y này tới kinh sư, xem cho tôn phu nhân một cái không? Thuộc hạ là tâm phúc thân tín c ngài, thề độc với trời là một chữ cũng không nói."
Tần Kham có chút động tâm, vuốt cằm trầm ngâm nói: "Đúng vậy, thành thân cũng mấy năm rồi, sau khi Kim Liễu mang thai mặt Yên nhicàng ngày càng đáng sợ, cũng không biết nàng ta có phải đang trả thù xã hội hay không, trong nhà mỗi một con gà mái biết đẻ trứng đều bị nàng ta bóp chết, nên để nàng ta đẻ trứng rồi... Có điều thần y cô nương họ Đường này thu phí đắt quá, xem bệnh một lần đòi tới ba ngàn lượng, nếu mời nàng ta tới kinh sư, chỉ sợ ba vạn lượng cũng chưa biết chừng, vụ mua bán này..."
Lý Nhị vội vàng tiếp lời nói: "Không thiệt! Hầu gia, không thiệt chút nào mà, con của chính thất chính phòng, tương lai kế thừa tước vị của ngài, mười vạn lượng cũng đáng mà."
Bỗng nhiên sực tỉnh, Tần Kham hung hăng lườm Lý Nhị một cái, cả giận nói: "Nói chính sự đi! Di dời đề tài đi đâu mất rồi."
Lý Nhị nghiêm mặt, nói: "Vâng,.... Thiên Tân tả vệ Chỉ huy sứ Vương Viêm Sinh, người Nhữ NInh Hà Nam, tư sắc thê tử trong nhà vốn rất bình thường, về sau thê tử của Vương Viêm Sinh cầu Đường thần y, thần y kê phương thuốc trú nhan dưỡng da cho nàng ta, về sau vợ Vương Viêm Sinh trắng bóc như trứng gà, tay chạm vào..."
Tần Kham ánh mắt bất thiện lườm hắn một cái, Lý Nhị cười xấu hổ, sau đó vẻ mặt đau khổ nói: "Hầu gia thứ tội, Cẩm Y vệ chúng ta thần thông quảng đại tới mấy, trong mấy ngày ngắn ngủi cũng thật sự không tra ra được Chỉ huy sứ của ba vệ có cấu kết với Bạch Liên giáo hay không, cho nên..."
Nguy của Thiên Tân, nguy ở Bạch Liên, họa của Bạch Liên, họa ở ba vệ.
Cho dù mấy ngày nay Tần Kham tươi cười đón tiếp Chỉ huy sứ của ba vệ, thân mật giống như huynh đệ, nhưng lại ngầm điều tra không bỏ xót chút gì về ba người, tổ tông, nguyên quán, cuộc đời, cùng với thê thiếp của ba người.
Được rồi, thê thiếp là ngoài ý liệu, loại tình báo này thuộc về tình báo của hội trưởng lỗ kim, có thể không nhìn.
Đúng ra thì Đại Minh hiện giờ vệ sở các nơi thối nát, Chỉ huy sứ ít có người sạch sẽ, nếu thực sự quyết tâm đi thăm dò, nhất định có thể tra ra sai xót.
Nói tới đây, không thể không phê bình khai quốc Thái tổ Chu Nguyên Chương lão tiên sinh một chút, lão tiên sinh là người cách mạng kiên định, cũng là người được lợi của cách mạng, cả quốc trên dưới đại quân tạo phản nhiều như vậy, chỉ độc có mình hắn là siêu quần xuất chúng, bảo tọa triều đình để hắn ngồi lên, không chỉ như vậy, còn làm theo quy tắc quân đội của Đường triều, chế định quân chế vệ sở Đại Minh, hơn nữa rất có phong cách riêng quy dân chúng thiên hạ thành ba loại dân quân thợ, quân hộ chỉ cho thừa kế, cũng chính là, lão tử quân hộ sinh nhi tử, nhi tử được sinh hạ chú định là quân hộ, thân phận này cả đời không thể sửa đổi.
Đương nhiên, hoàng đế thuộc về loại thứ tư, loại này cũng chỉ cho phép thừa kế, tuyệt đối không cho phép ngoại nhân chen vào, Chu lão tiên sinh tạo phản cả nửa đời người, thứ mưu cầu cũng chính là chế định quy tắc trò chơi này.
Người theo loại mà tụ, đây thực sự là chủ ý rất thiên tài, cũng không biết cái đầu hình dạng kỳ lạ của Chu Nguyên Chương làm thế nào mà nghĩ ra được.
Càng thiên tài là, quân hộ không chỉ thừa kế, hơn nữa tự cấp tự túc, triều đình cho quyền quân đồn điền, quân hộ thời bình thì cầm cuốc trồng trọt, thời chiến thì cầm đao thương ngăn định, lão tử chết trận thì nhi tử thay.
Thật sự là là mua bán một vốn bốn lời, triều đình bỏ ra ruộng đất, có loại chính là trăm vạn nông dân trăm vạn lính, hơn nữa căn bản không cần triều đình lo lượng thảo, muốn bọn họ làm ruộng thì làm ruộng, muốn bọn họ đánh giặc thì đánh giặc, nói thật, Chu Nguyên Chương làm thương nhân càng có tiền đồ hơn, chiêu này này của hắn là tay không bắt giặt, thương nhân buôn bất đời sau hoàn toàn học theo hết.
Chế độ quân hộ thế tập, đã chôn xuống tai hoạ ngầm rất sâu cho quân chế Đại Minh, không chỉ thừa kế, hơn nữa còn dùng quân truân nuôi quân, đây chính là một tầng tai hoạ ngầm, cho nên chiến lực của quân sĩ Đại Minh đời này không bằng đời trước, nhìn từ một góc độ khác, binh lính Đại Minh không tính là binh lính, chỉ có thể xem như một đám nông nô trồng trọt cày ruộng cho các bách hộ Thiên hộ Chỉ huy sứ.
Chu Nguyên Chương nếu ở dưới suối vàng biết được, quân chế mình định ra hơn trăm năm sau không ngờ biến thành thế này, nhất định sẽ cảm thấy xấu hổ vì da mặt dày của mình khi còn sống, đặc biệt là cách thức thánh chỉ hắn sáng tạo ra, "Phụng thiên thừa vận hoàng đế", da mặt này...
Chỉ huy sứ Thiên Tân tam vệ tất nhiên không thể sạch sẽ, văn quan võ tướng thiên hạ hiện giờ dùng lời nho gia thánh nhân, nhưng mà lời thánh nhân chung quy vẫn chỉ treo ngoài miệng, giá trị quan phổ biến là sau khi đề danh kim bảng thì là lúc thăng quan phát tài.
Làm quan không phát tài, vậy có khác gì là cá ươn.
Có điều Cẩm Y vệ không phải là là tra những chuyện không hợp pháp Chỉ huy sứ ba vệ làm ra, những cái này đã thành hiện tượng thông thường của Đại Minh, Cẩm Y vệ bình thường sẽ lựa chọn mở một con mắt nhắm một con mắt. Bọn họ tra là ba vị Chỉ huy sứ có dấu hiệu cấu kết với Bạch Liên giáo hay không.
Cái này khá là khó tra, dù sao không khí Đại Minh hiện giờ mà nói, Bạch Liên giáo không được là đảng phái dân chủ hợp pháp, các Chỉ huy sứ không thể đi khắp thế giới khua chiêng gõ trống nói mình và Bạch Liên giáo có quan hệ hữu hảo trường kỳ.
Sau khi quan thương bốc cháy, Bạch Liên giáo mai danh ẩn tích, Cẩm Y vệ vẫn không từ bỏ truy tra, có điều hiệu quả rất nhỏ.
Lại qua mấy ngày, trong thành ngoài thành Thiên Tân bỗng nhiên lưu truyền một tin tức, đó là một tin tức rất xấu.
Quan thương cháy, lương thực trong kho một hạt cũng chẳng được vận vào, nghe nói phía nam Hải Hà lại có tào bang đình công làm loạn, quan phủ bận truy tra loạn, đợt vận lượng bằng đường thủy tiếp theo không biết khi nào mới có thể vào Thiên Tân.
Trong thành không có lương thực, tào bang lại loạn rồi, Thiên Tân làm sao bây giờ? Tòa thành này nói lớn không lớn, nhưng cũng có hơn hai ngàn hộ gia đình, không có lương thực thì bảo mọi người làm sao mà sống?
Một truyền mười, mười truyền trăm, khủng hoảng cứ như vậy lan ra trong thành một cách không thể ngăn chặn, giống như ôn dịch thẩm thấu vào mỗi một ngóc ngách của Thiên Tân.
Các bách tính không thể bình tĩnh được rồi, từ xưa đến nay, lời đồn sở dĩ có thị trường, hoàn toàn là nhờ tính tình nghe gió thì cho rằng là mưa của các bách tính, loại tính tình này cũng không biết đã tiện nghi cho bao nhiêu kẻ dã tâm từ xưa đến nay.
Lời đồn càng truyền càng thật, cuối cùng miệng nhiều người xói chảy vàng, đầu đường cuối ngõ đều truyền chuyện lạ, cái gì tào bang đối xử ra sao, dẫn tới tào công đình công, phủ Đăng châu phía nam xuất động vệ sở, giết hơn một ngàn tào công, tình thế càng lúc càng loạn, đã không thể vãn hồi, lượng ít nhất phải non nửa năm không vào được hải cảng Thiên Tân, vân vân....
Lại cái gì khâm sai triều đình Tần Hầu gia mới tới Thiên Tân để dụ bắt Bạch Liên giáo, không ngờ hạ lệnh đốt sạch lương thực trong quan thương, chẳng buồn để ý tới sự sống chết của hai ngàn hộ bách tính trong thành.
Các loại lời đồn bay tứ tung mịt mù, cách nói khác, nhưng có một điểm giống nhau, đó chính là trong thành thiếu lương thực.
Thiếu lương thực không phải là việc nhỏ, ở thời cổ đại, đây chính là chuyện chết người số một.
Bách tính Trong thành sợ hãi, thế là hai nhà bán gạo duy nhất trong thành người xếp hàng dài, các bách tính chẳng buồn chửi mắng khâm sai triều đình, tích trữ lương thực mới là yếu số một của họ.
Đủ loại lời đồn cuối cùng lọt vào tai Tần Kham, cười khổ mình lại một lần nữa bị đổ oan, cũng cự tuyệt thỉnh cầu truy bắt kẻ tung tin đồn của Lý Nhị.
Lời đồn nếu đã truyền ra để cả thành đều biết, bắt người bịt miệng cũng không phải là thượng sách, như vậy sẽ càng làm tăng cảm xúc đối địch của bách tính đối với triều đình.
Càng khiến người ta căm tức là, trong thành Thiên Tân còn có một vị ngự sử tuần án Bắc Trực Đãi, tên thối mồm này vừa nghe Tần Kham bị bách tính cả thành mắng chửi, cao hứng như gì ấy, suốt đêm múa bút thành văn, viết một đạo tấu chương hạch tội đưa tới kinh sư. Trong tấu chương nói Tần Kham thành ma vương chuyển thế, sau khi tới Thiên Tân thì ức hiếp bách tính, cướp đoạt nhận hối lộ, các bách tính khổ không nói nổi, rất là nước sôi lửa bỏng.
"Đi giết cái tên ngự sử ăn no đánh rắm thối đó cho ta." Tần Kham tức sùi bọt mép, vỗ bàn đứng dậy.
"Vâng." Lý Nhị nghiêm nghị ôm quyền, đằng đằng sát khí xoay người bước đi.
"Quay lại." Tần Kham ray ray mi tâm, thở dài: "Giết mệnh quan triều đình cũng như cướp giật bộ khoái nha môn, đều phạm pháp, chuyện phạm pháp không thể làm..... Giết người khác đi."
"Hầu gia muốn giết ai?"
"Giết Bạch Liên giáo đồ bắt tối hôm đó, ai nấy đều cứng miệng, bắt vào rồi liền lần lượt cắt đứt lưỡi, xem ra là không hỏi ra được gì rồi, lôi chúng ra chợ tây chém đầu, lập uy với Bạch Liên giáo."