Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 403: Bạch liên hồng dương




Lương tích trữ là không đủ, quá mức bị động, minh đao minh thương đi thăm dò càng không được, quá mức chủ động.

Cũng như hầm canh, lửa lớn không được, lửa nhỏ cũng không được. Muốn nắm chắc độ lửa vừa chuẩn thì thật sự quá khó khăn.

Mời thân hào nông thôn tới thương lượng là trong lòng đã sớm có tính toán trước, nếu muốn bất động thanh sắc bắt được đầu mục Thiên Tân Bạch Liên giáo đang ẩn nấp, hơn nữa không đến mức gây ra xuất binh, Tần Kham phải tốn một phen tâm tư.

Hiện giờ Đại Minh đã không có thế gia môn phiệt, thay vào đó là tầng lớp quan văn sĩ phu quật khởi, trong đó cũng bao gồm càng lúc càng nhiều thương nhân ngầm gây sóng gió, cung cấp tiền tài làm chính trị.

Nhưng không thể phủ nhận là, Đại Minh hiện giờ quan trọng nhất vẫn là thế lực cơ sở nhất, vẫn là các dòng họ hương thân địa phương, bọn họ ở trong lãnh địa thuộc về mình, hành sử so với Huyện thái gia còn có quyền lực lớn hơn, trong cảm nhận của các dâng làng thì ngay cả Huyện thái gia cũng còn kém uy vọng hơn. Ví dụ như Tần trang huyện Sơn Âm nơi Tần Kham xuất thân, toàn bộ sự vụ hành chính của Tần trang tất cả đều là do một lời của lão tộc trưởng Tần gia mà quyết.

Lịch triều lịch đại, tông tộc vĩnh viễn là cơ sở kiên cố để triều đình tiếp tục thống trị.

Tần Kham hôm nay muốn gặp, chính là đám cơ sở kiên cố trong thành ngoài thành Thiên Tân này.

Trưa ngày hôm sau, các thân hào nông thôn trong thành ngoài thành Thiên Tân mang theo tâm tình thấp thỏm, lo sợ bất an ngồi ở tiền đường nha môn Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ, chờ vị đại ma đầu giết người không chớp mắt trong truyền thuyết Tần Kham này triệu kiến.

Khi Tần Kham mặc áo mãng bào mặt mày như ngọc mỉm cười chậm rãi bước vào tiền đường, cả đám thân hào nông thôn đức cao vọng trọng đều đứng lên, sau đó toàn bộ cúi người trước mặt Tần Kham, trong tiền đường chỉ nghe thấy những tiếng đầu gối chạm đất.

Tần Kham cười tới mắt híp lại thành một đường chỉ.

trên một bàn cờ vừa khai cuộc, Tần Kham đã vững vàng đặt xuống con cờ thứ hai.

Chơi cờ tất nhiên phải có đối thủ, mỗi bên thay phiên nhau hạ cờ mới gọi là chơi cờ.

Tần Kham triệu kiến thân hào nông thôn, đồng thời ở trong một nông hộ hẻo lánh không bắt mắt ở ngoài thành Thiên Tân, một đám trung niên nhân mặc bình thường chất phác đang vây quanh một nữ tử tuổi chừng mười tám, mọi người đều quỳ hướng về phía tây, trước người bọn họ đặt một bàn thờ, trên bàn thơ là tượng Vô sinh lão mẫu được khắc bằng gỗ trầm hương, trên lư hương cắm chín que hương cháy lập lòe.

Trong sự yên lặng, mọi người ba quỳ chín bái, tư thế quỳ lạy hơi khác với khi dân chúng bình thường lễ Phật, dập đầu ba cái, sau đó nằm dài trên đất.

Miệng thì tụng kinh văn tối nghĩa khó hiểu, không biết qua bao lâu, mọi người hạ thấp giọng rồi đồng thanh hô "Vô sinh lão mẫu, chân không gia hương", nghi thức bái thần lúc này mới kết thúc.

Nữ tử trẻ tuổi được mọi người vây quanh chậm rãi xoay người. Lộ ra khuôn mặt tuyệt mỹ lãnh diễm và quen thuộc, rõ ràng chính là Đường thần y hôm qua tới chữa thương thay thuốc cho Mưu Bân.

Tên của Đường thần y tất nhiên không phải là "Thần y", trên thực tế nàng ta có cái tên rất êm tai, gọi là Đường Tử Hòa.

Trên thực tế thân phận của nàng ta trong Bạch Liên giáo rất siêu nhiên, được gọi là "Hồng Dương Nữ", cái gọi là "Hồng Dương", trong kinh nghĩa của Bạch Liên đem thế giới tổng cộng chia làm ba giai đoạn Thanh Dương, hồng dương và bạch dương.

Thanh dương là chỉ lúc hỗn độn chưa mở, khi đó không có trời và đất. Nhưng đã có sáng và tối, thế là Vô sinh lão mẫu liền phái Nhiên Đăng phật hạ giới thống trị thế giới này.

Hồng dương là chỉ giai đoạn hiện tại, giai đoạn này bóng tối áp đảo ánh sáng, thế giới gặp phải đại kiếp nạn khủng bố. Sau khi tối sáng đánh nhau, ánh sáng tất thắng. Phật Di Lặc lâm thế đúng lúc, cuối cùng nhân dân thế giới vui mừng nghênh đón thời kỳ bạch dương đến, liền giống như nữ nhân vất vả vượt qua thời kỳ đại di mụ, nghênh đón khí hư của hạnh phúc.

Từ Đường Tái Nhi năm Vĩnh Lạc tạo phản thất bại, sau khi không biết tung tích, Bạch Liên giáo kỳ thật đã tứ phân ngũ liệt, không còn hệ thống, tạo phản một cách tự theo ý mình, hơn nữa chức vị xưng hô trong Bạch Liên giáo rất hỗn loạn, cái chức vị Hồng Dương Nữ này, có Bạch Liên giáo có, có Bạch Liên giáo không, căn bản không có chế độ nhân sự thống nhất.

Nhưng tất cả Bạch Liên giáo đều có một điểm giống nhau, đó là đồng loạt tôn xưng Đường Tái Nhi lúc trước tạo phản thất bại là "Bạch Liên thánh mẫu", hơn nữa lịch đại Hồng Dương Nữ đều là cô nhi, bất luận Triệu Tiền Tôn Lý gì, đều đổi sang họ "Đường", thứ nhất là để kỷ niệm vị Bạch Liên Bạch Liên anh hùng vất vả lắm mới làm ra được chút động tĩnh lớn này, thứ hai là muốn mượn dư uy của Đường Tái Nhi, giả thần giả quỷ lường gạt hương dân nói là Đường Tái Nhi thác thế, dùng họ Đường thì có sức thuyết phúc hơn, dùng cái này để gia tăng sức cạnh tranh trên thị trường của mình.

Thế đạo gian nan, nghề nào làm cũng không dễ dàng gì, tạo phản cũng vậy. Không liều mạng nghĩ chút mánh khóe chiếm trước định mức thị trường thì làm sao phát triển được sự nghiệp tạo phản khí thế hừng hực được? Đốm lửa nhỏ của cách mạnh tới khi nào mới có thể lửa cháy lan ra đồng cỏ? Triều đình gắng hết sức tiêu diệt thì không nói, cạnh tranh giữa người cùng nghề cũng rất kịch liệt. Những năm này tuy nói ngu dân rất nhiều, nhưng lừa đảo càng nhiều hơn, nếu đem so sánh, kẻ ngốc rõ ràng không đủ dùng, gia tăng sức cạnh tranh của bản thân mới là vương đạo.

Hồng Dương Nữ chính là một tấm vương bài để tăng cường sức cạnh tranh trong Bạch Liên giáo, khi phát triển giáo chúng tín đồ dùng rất tốt, Hồng Dương Nữ mỗi một nhiệm trừ tuyên dương mình là Đường Tái Nhi thác thế ra, còn biết biểu diễn một số tạp kỹ linh tinh như cách không bắt quỷ, thò tay vào dầu sôi vớt tiền, thực sự có thể nói là cực khổ phát triển, bận tối tăm mặt mũi.

Đương nhiên, Hồng Dương Nữ trừ là người phát ngôn của Bạch Liên giáo ra, địa vị trong giáo cũng có chút siêu nhiên, thân phận cũng tương tự như khâm sai triều đình, chỗ khác là quyền lực không được tính là quá lớn, hoàn toàn không có loại quyết đoán một lời của khâm sai triều đình chính quy mà định đoạt sinh tử của cả ngàn người.

Bạch Liên giáo của Đường Tử Hòa là một nhánh quy mô khá lớn trên địa giới Bắc Trực Đãi, sở dĩ quy mô khá lớn, toàn là công cá nhân của Đường Tử Hòa, nàng ta sinh ra và lớn len tại đây, phát hiện Thiên Tân này là một khối phong thuỷ bảo địa, thế là nhánh Bạch Liên giáo này nghênh đón lá cờ sự nghiệp đi lên.

Sau khi lạy Vô sinh lão mẫu xong, mọi người lục tục ngồi vào chỗ của mình, Đường Tử Hòa ngồi ghế thủ tọa.

Một nam tử trung niên bộ dạng đầu mục trong giáo đứng dậy ôm quyền nói: "Hồng Dương Nữ, Minh đình phái khâm sai đến Thiên Tân, hiển nhiên ý là để tiêu diệt Thiên Tân Bạch Liên giáo ta, lần này người được phái tới rất khó đối phó, khác với Hán Vệ tầm thường trước kia, thanh danh giết người không chớp mắt của tên cẩu quan Tần Kham này thiên hạ đều biêt, hơn nữa tính tình xảo quyệt xảo quyệt, quỷ kế đa đoan, tổng đàn Bắc Trực Đãi đã ba lần sai huynh đệ trong giáo tới hỏi, chúng ta có cần phát động trước hay không?"

Đường Tử Hòa nghe vậy, khuôn mặt lãnh diễm nổi lên vẻ tức giận, hàm răng trắng bóc cắn cắn môi dưới, nói: "Tổng đàn ở xa ngoài mấy trăm dặm, việc của Thiên Tân bọn họ chẳng biết gì lại cứ muốn thúc giục chúng ta phát động, tính toán sơ sót thì làm gì có hy vọng thắng? Phái người tới trả lời tổng đàn, Tần Kham kia ta đã bái kiến rồi, đang tìm thời cơ tiếp xúc, giờ mà vội vã khởi nghĩa, việc tất sẽ bại."

"Hồng Dương Nữ, hương đường thành Thiên Tân là hương đường tốt nhất nhiều tín chúng nhất trong giáo chúng ta, hiện giờ đã không chỉ là việc của một mình ngươi, bên tổng đàn lúc nào cũng nhìn chằm chằm, chỉ chờ Thiên Tân giơ cao lá cờ khởi nghĩa, tổng đàn sẽ phát động tín chúng thiên hạ cho Minh đình một kích, nếu Hồng Dương Nữ cứ trì hoãn, e là bên tổng đàn rất nhanh sẽ có phản ứng..."

Ánh mắt Đường Tử Hòa càng lạnh như băng: "Phản ứng? Phản ứng gì?"

Hán tử trung niên ngập ngừng một lúc rồi nói: "Hồng Dương Nữ, lão đệ huynh Thiên Tân chúng ta đều rất tin phục ngươi, chúng ta chính mắt nhìn ngươi gây dựng hương đường Thiên Tân từ không thành có, lớn mạnh tới như hiện giờ, nhưng.... Trái cây chín rồi, người thèm trái cây sẽ càng nhiều, trái cây là ngươi nuôi lớn, nhưng người hái lại không nhất định là ngươi, Hồng Dương Nữ, ngươi phải lưu lại tâm nhãn đó."

Mắt Đường Tử Hòa híp lại thành một đường, lúc này nàng ta đã không còn nữa bộ dạng lãnh diễm cao ngạo như lúc trong nha môn Chỉ huy sứ, thay vào đó là vẻ cơ trí khôn khéo.

"Cát lão ngũ, nói thì không thể nói nửa chừng vậy được, dứt khoát nói ra hết những gì ngươi biết đi."

Hán tử trung niên tên là Cát lão ngũ cẩn thận nhìn lướt qua mấy người trong đường, mọi người đều từng đồng sinh cộng tử, cũng đều là thân tín tâm phúc của Đường Tử Hòa, không có gì phải giấu diếm cả, thế là Cát lão ngũ nói: "Mấy ngày trước tổng đàn không phải phái tới một tên gia hỏa tới lấy danh sách tín chúng của hương đường Thiên Tân chúng ta hay sao? Tên gia hỏa đó là hạng mê rượu, ta ra mặt mời hắn uống rượu, một cân rượu vào bụng, tên gia hỏa đó liền không giữ được miệng, ta từ trong miệng hắn moi được mấy thứ..."