"Như vậy đi, tiểu công gia đổi phòng với ta một đêm, ít nhất để ta khỏi phải thấy cảnh thì đau buồn, việc này tiểu công gia có thể giúp không?"
"Cái này thì không thành vấn đề."
Từ Bằng Cử đáp ứng thật sự rất sảng khoái, vốn bởi vì không giúp được Tần Kham, trong lòng hắn có chút áy náy, đối với yêu cầu nho nhỏ này của Tần Kham, hắn tất nhiên không thể cự tuyệt.
Tần Kham sống ở lầu hai khách sạn, Từ Bằng Cử và bọn thị vệ thì độc bá lầu ba, tiểu công gia nói một tiếng, bọn thị vệ liền don hết đồ trong phòng tiểu công gia.
Vẻ mặt Tần Kham vẫn duy trì vẻ đau thương, không ai phát hiện trong mắt hắn hiện lên một tia lạnh lẽo.
Bà tám nhỏ, Đông Ứng Long, rất xin lỗi, hôn lễ của các ngươi, thất bại rồi!
Nếu đã hạ quyết tâm, thì phải cho kẻ địch một chiêu chí tử, đánh rắn không chết, sẽ bị cắn lại, đạo lý này Tần Kham rõ hơn ai hết.
Ngày thứ mười.
Mười tám tháng ba, thích hợp cưới hỏi, thích hợp xuất hành, tránh hiến tế, thành bình.
Trong Thành Thiệu Hưng không khí vui mừng.
Hôm nay công tử tri phủ Thiệu Hưng Đông Ứng Long cưới vợ, tri huyện Sơn Âm Đỗ Hoành gả, sáng sớm bọn hạ nhân của Đông phủ liền đi dọc phố phát cháo cho ăn mày, cho người qua đường ít bánh và hoa quả, trước cửa Đông phủ thì giăng đèn kết hoa, mừng vui ngập trời, tân khách tứ phương lui tới không dứt.
Trình tự tiền kỳ như nạp thải, vấn danh đã làm mấy ngày trước rồi, hôm nay là chính thức thân nghênh.
Lúc Chạng vạng, kiệu hoa đón dâu của Đông phủ ra cửa, đội ngũ đón dâu thổi kèm, gõ chiêng, chậm rãi ra cửa, Đông Ứng Long một thân bào bào màu đỏ, trên mũ cắm hai cành cung hoa, cưỡi ngựa to cao khỏe mạnh, vẻ mặt vui mừng.
Đỗ Yên che khăn voan đỏ được hỉ nương cẩn thận đỡ ra, đưa lên kiệu hoa.
Đội ngũ Đón dâu liền chậm rãi bước vào Đông phủ.
Đông Ứng Long rất cao hứng, ngày hôm nay gió êm sóng lặng, một tia lo lắng vốn có trong lòng cũng dần dần biến mất, chỉ cần kiệu hoa tới trước cửa Đông phủ, Đỗ Yên vừa bước vào đại môn Đông phủ, tất cả sẽ trần ai lạc định, đại mỹ nhân thiên kiều bá mị này từ nay về sau sẽ mang họ Đông.
Về phần tên thư sinh lụi bại Tần Kham kia, ngày mai sai người phế một chân của hắn, ném hắn về Tần trang, hoặc là.. dứt khoát nhét vào bao tải, ném xuống sông?
Khóe miệng Đông Ứng Long mở rất lớn, hắn cảm thấy mình như thần vậy, khống chế sinh tử của sinh linh.
Đội ngũ đi không nhanh không vội, hiện tại đã vào cửa thành tây, phố Ma Thạch, chính là nơi Tần Kham mới vừa vào thành đã bị trộm tiền, cũng là nơi Tần Kham và Đỗ Yên quen nhau.
Dân chúng đứng Xem náo nhiệt rất nhiều, tri phủ và tri huyện kết thân, tất nhiên là một đại sự trong thành Thiệu Hưng.
Kèm thổi vong tình, chiêng trống điếc tai, tiếng phào mừng vang vọng.
Trong đám người Xem náo nhiệt, bỗng nhiên có người từ xa hô to về phía kiệu hoa.
"Đỗ Yên, sinh thời, chớ làm một chuyện khiến bản thân phải hối tiếc, ngươi còn chờ gì nữa?"
Nghe thấy thanh âm quen thuộc mà đáng ghét này, nụ cười của Đông Ứng Long đang ngồi trên lưng ngựa lập tức cứng lại.
Đám người Chung quanh thì ngạc nhiên, kiệu hoa hơi lắc lư, tiếp theo thì giống như bị búa tạ đập trúng, trong chớp mắt tứ phân ngũ liệt, vụn gỗ bay tứ tung, tám gã kiệu phu sợ tới mức hét lên chạy trối chết.
Đỗ Yên mặc váy đỏ, khăn voan không biết đã ném đi đâu, một thân mũ phượng khăn quàng vai đứng sừng sững giữa phố, tay trái nắm thành quyền, tay phải hóa chưởng, quát lớn một tiếng, thân hình cao gầy bay vọt lên trời, ở giữa không trung làm ra một thế thần long bái vĩ, tấm bảng gỗ viết chữ "Đón dâu" bị nàng ta một cước đá vỡ.
Biến cố đột nhiên phát sinh, Đông Ứng Long ngồi trên lưng ngựa, hoàn toàn ngây dại.
Đội ngũ Đón dâu đại loạn, hỗn tạp với các dân chúng đang xem náo nhiệt, trong đám người không phân được rõ ai là ai, hò hét, đùn đẩy lẫn nhau.
Chỉ có một người trẻ tuổi, mặc áo dài màu lam bình thường, vẫn đứng lù lù bất động trong đám người, lẳng lặng nhìn chăm chú bóng hình xinh đẹp đỏ rực đó.
Đỗ Yên một thân mũ phượng khăn quàng vai đứng trước mặt Tần Kham, nước mắt vui sướng không nén được mà chảy xuống, trên mặt thì nở nụ cười xinh đẹp.
"Ngươi cuối cùng tới, ta chính là chờ giây phút này đây, cũng chính là chờ những lời này của ngươi."
Tần Kham cũng cười: "Ngươi nợ ta hai trăm lượng bạc chưa trả, nếu thành rồi thì ta tìm ai đòi đây?"
Trong Hỗn loạn, Đông Ứng Long giật nảy mình, cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, nhìn hai người đứng đối diện nhau cách đó không xa, sắc mặt Đông Ứng Long trở nên xanh mét, ngồi trên lưng ngựa giận dữ chỉ vào Đỗ Yên, quát to: "Đỗ Yên, ngươi phải hiểu rõ hậu quả của hành động ngày hôm nay."
Sắc mặt Đỗ Yên biến đổi, có chút tái nhợt.
Tần Kham mỉm cười, trong mắt vô cùng kiên định: "Tin ta."
Đỗ Yên nhìn ánh mắt của hắn, trong ánh mắt của Tần Kham tràn ngập sự an toàn và yên tĩnh, giống như không vướng hồng trần.
Thật lâu sau, Đỗ Yên cười cười với hắn: "Ta tin ngươi."
"Đi, chúng ta về khách sạn." Tần Kham trước khi đi thì quay đầu, ném cho Đông Ứng Long một cái nhìn châm chọc, sau đó kéo tay Đỗ Yên, cười to chạy đi.
Lúc say thì hát khi tỉnh thì cười, chớ có cô phụ tuổi thanh xuân.
Trên đường cái đã loạn thành một đống, Tần Kham và Đỗ Yên chạy nhanh về phòng ở khách sạn.
Đóng mạnh cửa, hai người mệt tới gập người, thở hổn hển, hai người nhìn nhau, mỉm cười, tiếng cười càng lúc càng lớn, càng lúc càng vui vẻ.
Tốc độ trả thù của Đông Ứng Long là kinh người.
Sau Nửa nén hương, dưới lầu khách sạn đã truyền đến tiếng hét phẫn nộ của hắn: "Đôi tiện nhân một nam một nữ vừa rồi đã về chưa?"
Chưởng quầy Khách sạn nơm nớp lo sợ: "Đã về rồi, ở trên lầu."
"Người đâu, theo ta xông lên, phế tên tiểu tử đó, tất cả đã có ta chịu trách nhiệm."
Đỗ Yên nghe thấy tiếng hét phẫn nộ của Đông Ứng Long, hoa dung thất sắc, hai tay nắm chặt thành quyền đầu.
"Tần Kham, hôm nay ta thề chết cũng phải bảo vệ ngươi được chu toàn."
Tần Kham cười nói: "Không cần ngươi phải liều mạng, người khác sẽ liều mạng giúp ta."
Khi Hai người đang nói chuyện, Đông Ứng Long đã dẫn người xông vào phòng ở lầu hai.
Đông Ứng Long đã từng đến tìm Tần Kham, hắn biết Tần Kham ở lầu hai.
Không may, hắn không biết tối hôm qua Tần Kham và Từ Bằng Cử đã đổi phòng, lúc này người ở trong phòng lầu hai là tiểu công gia.
Một đám người hùng hổ bước lên lầu, bọn thị vệ tùy thân của Từ Bằng Cử đã rút đao cầm trong tay.
"Người nào dám xông vào làm loạn..."
"Đánh cho ta!" Đông Ứng Long đã Mất đi lý trí gầm lên.
Tiếp theo là tiếng đao thương côn bổng xen lẫn vào nhau, trong hỗn loạn, truyền đến tiếng mắng to của Từ Bằng Cử.
"Con mẹ nó, phản rồi! Không ngờ dám đánh ta, a..."
"Tiểu công gia!"
"Tiểu công gia ngài không sao chứ?"
....
...
Tần Kham và Đỗ Yên ở Lầu ba lẳng lặng nghe ngóng động tĩnh dưới lầu, thật lâu sau, Tần Kham bùi ngùi thở dài: "Đông tri phủ, xong rồi."
xxxxxxxxxxxxxxxxxxxx
Ban đêm, trời trong như nước.
Thư phòng phủ Ngụy quốc công Nam Kinh.
Ngụy quốc công đời thứ sáu Từ Phụ, tự Công Phụ, phụng hoàng mệnh trấn thủ, đã được ba mươi chín năm, tuổi mặc dù dã già, song tinh thần vẫn quắc thước.
Ngoài Thư phòng truyền tới tiếng bước chân vội vã, lão quản gia của phủ Quốc Công kính cẩn mà vội vàng nói: "Lão gia, không ổn rồi."
"Chuyện gì?"
" Thị vệ bên cạnh Tôn thiếu gia vừa truyền phi cáp truyền thư, tôn thiếu gia ở Thiệu Hưng bị đánh."
Từ Phụ ngẩng đầu lên, kinh hãi nói: "Bị đánh á? Bị ai đánh?"
" Con trai tri phủ Thiệu Hưng Đông Trân, Đông Ứng Long."
"Bằng Cử có bị thương không?"
"Trên mặt trúng một quyền, đùi cũng ăn một gậy... Đám người kia vung binh khí, tư thế như muốn lấy mạng người, cũng may có các thị vệ liều chết ngăn cản."
Bùm !
Từ Phụ nổi giận, đứng bật dậy, mắt lạnh lẽo.
Lão đầu nhi tuy già thì có già, nhưng tính tình cũng không tốt, mà càng chết người hơn là, lão rất che chở đứa con trai duy nhất này.
Từ Bằng Cử là cháu của lão, từ cái tên Bằng Cử đã có thể nghe ra sự kỳ vọng và chiều của Từ Phụ đối với đứa cháu này.
Từ Phụ cười dữ dằn, trong mắt lại không thấy ý vui.
"Một tri phủ Nho nhỏ không ngờ cũng dám trèo lên đầu Ngụy quốc công ta, Đông Trân khinh Từ gia ta không có người à?"
"Người đâu! Điều vệ quan quân Thiệu Hưng, đập nhà Đông Trân cho lão phu, phế thằng con của hắn đi."
Ngụy quốc công, nhà mẹ đẻ của Từ hoàng hậu thời Vĩnh Lạc, được hoàng đế Đại Minh các đời sủng tín, Thành Tổ Hoàng đế dời đô Bắc Kinh, hạ chỉ Từ gia trấn thủ Nam Kinh qua các đời, hơn nữa... khâm chuẩn cho Ngụy quốc công nắm binh quyền.
Từ cổ chí kim, người nắm binh quyền làm gì có ai dễ chọc.