Cha đánh con gái là chuyện thiên kinh địa nghĩa, Tần Kham Tần Kham người thương hương tiếc ngọc, có điều đối với Tháp Na là ngoại lệ. Nữ nhân này rất hoang dã, dẫn mười mấy người dám ở trên thảo nguyên mênh mông đuổi giết Hỏa Si, nếu nàng ta thực sự là lão bà của hắn, sớm đã hạ độc thủ quất chất nàng ta rồi.
Huống chi người bị đuổi giết còn là chồng trên danh nghĩa của nàng ta.
Giết Hỏa Si có thể nói là hành động vĩ đại, nhưng giết chồng.... Không thể đề xướng.
Cho nên đối với Tháp Na ăn roi của cha, Tần Kham tỏ vẻ thích nghe vui thấy, hắn thậm chí dứt khoát ngồi xếp bằng xuống cách đó không xa, cười dài thưởng thức một màn cảnh đẹp ý vui này.
Dẫu sao vẫn là trân châu sáng nhất trên thảo nguyên, cha không thể hạ độc thủ. Hoa Đương chỉ quất mấy roi liền đau lòng không thôi, roi cũng bất tri bất giác hạ xuống.
Mắt vừa ngước lên, thấy Tần Kham cách đó không xa đang xem kịch, Hoa Đương lập tức ném ánh mắt như đi cầu về phía hắn, ý tứ chắc là muốn nhờ Tần Kham đứng ra giảng hòa, cho hắn bậc thang để xuống.
Tần Kham bất hạnh bị hắn nhìn thấy, đành phải thở dài một tiếng, không tình nguyện đứng lên, sau đó.... Không nhìn ánh mắt của Hoa Đương, xoay người quay về.
Hoa Đương quýnh quá, lập tức quát: "Con bé ngốc không biết sống chết này, ta sẽ nhờ khâm sai đại nhân phân xử, để hắn nói xem ngươi có đáng đánh hay không! Tần đại nhân!"
Động tác của Tần Kham khựng lại, xoa mũi cười khổ quay đầu lại: "Hán nhân chúng ta có câu tục ngữ, thanh quan cũng khó quyết việc nhà, Hoa Đương Khả Hãn nếu cảm thấy nàng ta đáng đánh, vậy thì cứ đánh đi, Hán nhân chúng ta còn có câu tục ngữ nữa, gọi là dưới đòn roi có con ngoan, vì cuộc sống hạnh phúc lúc tuổi già của ngươi, rảnh rỗi lôi con ra đánh kỳ thật cũng là rất cần thiết..."
Hoa Đương kinh ngạc há to miệng, Tháp Na thì lườm hắn với vẻ hung tợn, ánh mắt rất bất thiện, ít nhất là rất không hợp với không khí đại đoàn kết dân Hán Mông trước mắt.
Từ trong ánh mắt của bọn họ, Tần Kham cảm thấy ngôn luận của mình rất không ổn.
Thế là Tần Kham đành phải sửa lại: "Hoa Đương Khả Hãn, con cái phạm sai lầm thì đánh mấy roi là được, đừng đánh đau quá, răn trước ngừa sau là thủ đoạn, trị bệnh cứu người mới là mục đích."
Hoa Đương ngây người một lúc, bỗng nhiên xoay người lại hung tợn nói với Tháp Na: "Nam nhân của ngươi đã lên tiếng, đừng đánh quá đau, hôm nay ta sẽ tha cho ngươi, dẫn mười mấy người mà dám đuổi giết Hỏa Si, ngươi không quan tâm tôi mạng sống của mình thì không sao, nhưng chẳng lẽ ngay cả mạng của già trẻ trong bộ lạc cũng mặc kệ ư? Ngươi có biết làm như vậy sẽ gây ra họa bao lớn hay không?"
Vẻ mặt Tháp Na có chút bối rối, hung hăng lườm Tần Kham một cái, cắn răng nói: "Hắn là người xấu! Ai muốn hắn làm nam nhân của ta chứ! Ta không lấy hắn!"
Hoa Đương giận dữ, không khỏi lại giơ roi trong tay lên
Tần Kham vuốt thở dài: "Nữ nhân Đuổi giết chồng không ngờ quay lại nói ta là người xấu. Thế đạo này giờ thế đéo nào vậy?"
Tháp Na hầm hầm nhìn hắn, nói: "Không cần ngươi nói tốt, dù sao ta cũng tuyệt đối sẽ không gả cho Hán nhân."
Tốt lắm, nữ tử rất có cốt khí, không thành toàn cốt khí của nàng ta thì không khỏi rất không thân sĩ.
Thế là Tần Kham phi thường thân sĩ nói với Hoa Đương: "Ngươi có biết khi quất roi phải quất thế nào mới làm người ta đau hơn không?"
Hoa Đương ngạc nhiên: "......"
Tần Kham chậm rãi nói: "Rất đơn giản, ngâm thêm ít muối lên roi là được."
Bờ nam sông Tây Lạp Mộc Luân.
Sau hơn mười ngày Hạ trại, Lý Cảo hạ quân lệnh, toàn quân qua sông, xuất phát tới Đại Ninh.
Khi Đại quân qua sông, một con khoái mã vội vàng chạy tới chỗ Lý Cảo.
"Báo! Lý tổng soái thám tử phủ Đại Ninh cấp báo!"
Lý Cảo nhướn mày: "Nói."
" Khâm sai Triều đình Tần Kham đã thề kết minh với đồng tri Đô Đốc Đóa Nhan Vệ Hoa Đương, mùng sáu tháng mười, hai người hợp binh ngoài phủ Đại Ninh, tổng cộng hơn một vạn tám ngàn người, đang hành quân về phía sông Tây Lạp Mộc Luân."
Lý Cảo cả kinh: "Thề kết minh? Tần Kham và Hoa Đương? Sao có thể như vậy được!"
Mồ hôi lạnh lập tức thấm ướt lưng, tin tức này làm Lý Cảo tim như rơi vào đáy cốc.
Đóa Nhan Vệ mấy chục năm qua bị Minh đình nhiều lần chèn ép, cả bộ lạc vốn rất cừu thị liền đối với Đại Minh, trước đó vài ngày hắn đã tự mình hạ lệnh giết ba trăm dũng sĩ Đóa Nhan để giả công, sau khi chuyện phát sinh, nghe nói Hoa Đương từng thề với trời, từ nay về sau bất cộng đái thiên với Minh đình.
Chính bởi vì có tầng nguyên nhân này, khi Tần Kham muốn tới phủ Đại Ninh ân phủ Đóa Nhan, Lý Cảo căn bản chẳng buồn cản, trong lòng chỉ hy vọng Hoa Đương một đao chém chết Tần Kham, mượn tay hắn giết khâm sai, Lý Cảo sẽ dễ dàng trừ bỏ họa lớn trong lòng, đồng thời cũng cung cấp cho hắn một cái cớ để chinh phạt Đóa Nhan.
Nhưng... Hoa Đương uống nhầm thuốc gì à, không ngờ kết minh với Tần Kham? Hắn điên rồi sao?
Nghĩ đến vỡ cả đầu cũng không nghĩ ra được Tần Kham rốt cuộc dùng biện pháp gì để thuyết phục Hoa Đương kết với hắn, nguyên nhân không cần phải truy tới cùng, Lý Cảo chỉ biết là tin tức này đối với hắn mà nói thì không phải tin tức tốt lành gì.
Thái giám trấn thủ Liêu Đông theo quân Nhậm Lương lúc này đang ở bên cạnh Lý Cảo, nghe nói Tần Kham đã kết minh với Đóa Nhan, sắc mặt Nhậm Lương lập tức trắng bệch, thất thần nhìn Lý Cảo, một lát sau, Nhậm Lương rít lên.
"Tạp gia sớm đã nói rồi, Tần Kham này là mối họa mà! Ở trong thành Liêu Dương nên bố trí nhân mã giết hắn rồi! giờ thì ngươi nhìn xem, phải làm gì đây."
Lý Cảo lạnh lùng quát lên: "Câm miệng! Trong thành Liêu Dương có nhiều nhiều như vậy nhìn chằm chằm như vậy, bổn soái xuống tay thế nào được? Hiện tại nói những điều này đã quá muộn rồi, vả lại, chúng ta vẫn chưa tới lúc thua."
"Tổng soái có biện pháp à?"
Trên mặt Lý Cảo đã phủ đầy vẻ lo lắng, nói: "Hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, chúng ta huy quân đón đầu, đơn giản coi như đây là một trận chiến sự chống lại Thát tử, lưu cả Đóa Nhan và Tần Kham ở lại Liêu Đông, hai người họ chết rồi, bên triều đình bổn soái muốn tấu thế nào thì tấu, toàn bộ Liêu Đông có ai dám nói nửa chữ không?"
Nhậm Lương thần sắc âm trầm nói: "Tổng soái có phải dã quá coi thường Tần Kham rồi hay không? Trong cung thái giám có giao hảo với Tạp gia gửi thư cho Tạp gia nói, Tần Kham này không phải là đèn cạn dầu, trong kinh sư có không biết bao nhiêu lão hồ li đã dính phải ám toán của hắn, tổng soái muốn đối phó hắn, cần phải thật tập trung mới được."
"Mấy cái âm mưu ngấm ngầm há có thể lên được mặt bàn? Nhậm công công, trước mặt minh đao minh thương, âm mưu quỷ kế là không dùng được."
Cờ lệnh Màu đen ở bờ sông Tây Lạp Mộc Luân bỗng nhiên phất dồn dập, mấy vạn tướng sĩ Liêu Đông đang qua sông nhìn thấy cờ lệnh phần phật trong gió, trong lòng đều trầm xuống.
Cờ xí đó giống như địa ngục chiêu hồn phiến.
Một trong những biên trấn quan trọng nhất của Đại Minh, Tuyên phủ.
Dưới Phủ thành là một con sông đào bảo vệ thành rộng lớn, tường thành cao ngất loang lổ khắp nơi, trên tường gạch phủ đầy rêu xanh thậm chí còn lờ mờ thấy vết đao chém rìu đục, cùng vẫn những vết máu đã hóa thành màu đen.
Tuyên phủ, là thành mà Thát Đát khi phạm biên tất phải đi qua, nó nằm ở trong Trường Thành, đại quân Thát Đát vượt qua Trường Thành thì không thể tránh được phải đi qua Tuyên phủ, thiết kỵ của bọn họ mới có thể tiến quân thần tốc, Tuyên phủ không qua thì vô vọng nam hạ.
Cho nên Đại Minh lập quốc hơn trăm năm qua, trừ thời kì Thái tổ và Thành tổ chủ động tác chiến đối ngoại ra, Tuyên phủ luôn là nơi gặp chiến loạn nặng nhất.
Một thớt ngựa tiến về phía đông, để lại phía sau bụi vàng cuồn cuộn.
Không biết chạy bao nhiêu dặm đường, chân ngựa như đã nhũn ra, miệng ngựa thì sùi bọt mép, thân thể của kỵ sĩ thì tựa vào lưng ngựa lắc lư, phía sau vai hắn trúng một mũi tên, không biết là tinh thần và tín niệm như thế nào chống đỡ cho hắn, không ngờ vẫn không ngã xuống.
Cửa thành Tuyên phủ đã ở trong tầm mắt, kỵ sĩ đã mệt mỏi đến cực điểm cuối cùng cũng lộ ra nụ cười vui vẻ, ngựa cũng giống như dùng hết một tia khí lực cuối cùng, sau khi lảo đảo mấy cái thì ngã quỵ xuống đất.
Quân sĩ Thủ thành thấy người tới chỉ có một người một ngựa, thế là vội vàng đi lên xem.
Đến gần kỵ sĩ, phát giác hắn đã hấp hối, ánh mắt rời rạc, môi khô nứt như vỏ cây, miệng lại vẫn đang thì thào.
"Liêu Đông, Liêu Đông Lý Cảo... làm loạn, cử binh muốn giết khâm sai..."
Quân sĩ ghét sát vào nghe cho kỹ, không khỏi giật bắn mình, vội vàng cởi hộp đỏ sau lưng kỵ sĩ xuống, sau khi thử nước sơn đỏ trên hộp, một Tổng kỳ vội vàng phân phó: "Mau, mau đưa hộp tới cho Trương Tổng binh."
"Nhưng, Tổng binh đại nhân hôm qua đi tuần tra Trường Thành, ngự sử giám quân Sử đại nhân cũng đi theo rồi, quan lại lớn nhỏ trong thành đều không có quyền điều binh."
Tổng kỳ nghĩ nghĩ, nói: "Nửa tháng trước, Tam biên tổng chế Dương Nhất Thanh đại nhân không phải tự mình đến Tuyên phủ thương thảo chuyện tu sửa Trường Thành với Trương Tổng binh sao? Hắn vẫn ở trong thành chứ?"
"Hình như vẫn ở..."
Tổng kỳ quan chức tuy nhỏ. Lại rất quen thuộc với quan chế triều đình, thế là nói: "Dương đại nhân mặc dù f Tam biên tổng chế, nhưng hắn vẫn còn hàm Tả phó Đô Ngự Sử, trước mắt trong Tuyên phủ, chỉ có Dương đại nhân là quan lớn nhất, mau đưa hộp này tới chỗ Dương đại nhân, để hắn định đoạt."
"Vâng."
Phán đoán của Tổng kỳ đã tranh thủ thời gian cho Tần Kham.
Sau nửa canh giờ, trong thành Tuyên phủ truyền đến tiếng kích trống.
Dương Nhất Thanh sau khi nhận được cấp báo không nói nhiều, dứt khoát tiếp nhận quân vụ Tuyên phủ, hạ lệnh đánh trống tụ tướng, tập kết binh mã.
Quan văn cầm binh quyền, võ tướng chỉ chém giết, đây là quy củ quân chế Đại Minh, Dương Nhất Thanh nhiều năm qua ở biên trấn phát triển mã chính, chống lại Thát Đát, tu sửa Trường Thành, dùng thân phận quan văn mà làm việc của võ tướng, nhiều năm qua sớm đã giành được kính nể thực sự của tướng quân biên trấn.
Tiếp nhận binh quyền rất thuận lợi, thứ nhất Dương Nhất Thanh chiếm cái lợi nhân hòa, thứ hai thân phận khâm sai của Tần Kham cũng mang đến tác dụng, ba là chuyện quan Tổng binh Liêu Đông Lý Cảo muốn cử binh làm loạn cũng dẫn tới sự rung động cực lớn của các võ tướng biên trấn, đại sự như vậy không ai dám chậm trễ, có một quan văn dẫn dắt họ, là thắng hay bại thì cũng không phải chuyện của các võ tướng.
Tuyên phủ là biên trấn trọng địa, Dương Nhất Thanh không dám manh động, lưu lại đại bộ phận quân đội đóng giữ thành trì, phái ra tín sứ tám trăm trặm cấp báo kinh sư, cuối cùng dẫn hai vạn nhân mã vội vàng ra khỏi thành đi về hướng đông.
Một bức thư gấp của Tần Kham, làm biên trấn Đại Minh đang bình tĩnh trở nên rung chuyển.