Nguồn nhảy chương, nội dung liền mạch
Đây là lần đầu tiên Tần Kham gặp mặt Hoa Đương.
Thái độ đãi khách của Người Mông Cổ rất nhiệt tình, cho dù có cừu hận rất lớn, chỉ cần hai chân của của ngươi bước lên địa bàn của hắn, hắn sẽ phải tạm thời buông bỏ một ngàn một vạn cách giết chết ngươi, khách khí tôn trọng ngươi như thượng khách, nếu để khách nhân có một chút cảm giác không được khoản đãi, đó là sự thất trách của chủ nhân, đối với người Mông Cổ mà nói, loại thất trách này là sự nhục nhã cực lớn, sẽ làm hắn từ nay về sau ở trong bộ lạc không thể ngẩng đầu làm người, đại thể là như bị lão bà cắm sừng.
Thân phận của Tần Kham càng khác, hắn là khâm sai đại biểu cho hoàng đế Đại Minh, cho dù Đóa Nhan đối với Đại Minh có cừu hận oán khí ứ đọng hơn trăm năm với Đại Minh, nhưng trên danh nghĩa, Đóa Nhan vẫn là phiên thuộc của Đại Minh, thủ lĩnh của Đóa Nhan vẫn là Đô Đốc đồng tri được hoàng đế Đại Minh chính thức sắc phong với hình thức văn bản kim sách, cho nên nhóm Tần Kham được khoản đãi cực kỳ nhiệt tình.
Khoản đãi thì khoản đãi, Tần Kham vẫn mẫn cảm nghe ra được ý trách móc từ câu đầu tiên của Hoa Đương.
"Sau Hơn hai mươi năm, Đóa Nhan tam vệ lại cảm nhận được tường quang thánh khiết của hoàng đế Đại Minh."
Được rồi, Tần Kham coi như không nghe thấy, coi nó như sự u oán hờn trách của vợ bé đối với trượng phu, vừa nghĩ như vậy, liền thấy rất có tình thú.
Trình tự gặp mặt rất rườm rà, trình độ thừa hành lễ tiết của người Mông Cổ không hề kém lễ chế nho gia của Đại Minh.
Hoa Đương xuống ngựa, cung kính đưa một cá khăn ha- đa trắng tinh, cúi đầu dùng hai tay dâng nó tới trước mặt Tần Kham.
Tần Kham hơi giật mình, hắn biết khăn ha- đa, nhưng hắn vẫn cho rằng chỉ có dân tộc Tạng mới có thứ này, không ngờ người Mông Cổ cũng có.
Văn lại tùy quân chắc thấy bộ dáng giật mình của khâm sai đại nhân làm nhục quốc thể Đại Minh, thế là tiến lên nhẹ giọng giải thích cho Tần Kham, Tần Kham thế mới biết, thì ra khăn ha- đa không phải đặc sản của dân tộc Tạng, nó kỳ thật vốn được sản xuất ở nội địa Trung Nguyên, đại khái ở thời kì viễn cổ Đại Vũ đã có, tên gốc là "Ngọc bạch", đúng vậy, chính là "ngọc bạch" Biến chiến tranh thành tơ lụa đó.
Về sau triều Nguyên thành lập, Hốt Tất Liệt xưng đế, phong một vị Tây Tạng Tát Già pháp vương tên là "Bát Tư Ba" làm quốc sư đời thứ nhất của triều Nguyên, theo Tạng Mông Hán nhất thống, Phật giáo Tạng truyền thịnh hành hậu thế, thế là Trung Nguyên ngụ ý là "Thiên hạ chư hầu kính đối phương là là huynh trưởng. Các bộ tộc thân như người nhà", ngọc bạch cũng bị người Tạng truyền tới Tây Tạng, cuối cùng theo Phật giáo cũng truyền vào thảo nguyên Mông Cổ.
Kiếp trước từng du lịch tới Tây Tạng Lhasa, Tần Kham tất nhiên minh bạch ý nghĩa của khăn ha- đa, thấy Hoa Đương cung kính cúi đầu, hai tay dâng khăn, rõ ràng là lễ tiết kính tặng, Tần Kham lúc này mới mỉm cười, thản nhiên dùng thân phận khâm sai Đại Minh tiếp nhận.
Nghi trượng hạ trại cách nơi ở của bộ lạc Đóa Nhan chừng một dặm, Tần Kham xuống ngựa, chỉnh lại xiêm y, mũ sa, cuối cùng lấy ra thánh chỉ Chu Hậu Chiếu tự tay viết trước khi đi, cười nói với Hoa Đương: "Bản quan lần này mang tới ý chỉ của hoàng đế Đại Minh, xin Hoa Đương Khả Hãn dẫn đường, bản quan vào trong bộ lạc của ngươi tuyên chỉ.
Ánh mắt Hoa Đương lóe sáng, cười nói: "Không biết khâm sai đại nhân tôn quý dẫn bao nhiêu người vào bộ lạc Đóa Nhan của ta? Hoa Đương sẽ phân phó tộc nhân chuẩn bị tốt dê thơm ngon, dùng để chiêu đãi những khách nhân từ xa đến."
Tần Kham cười: "Bản quan chỉ dẫn hai người. Không khách khí với Hoa Đương Khả Hãn, ta nhất định sẽ thưởng thức rượu ngon và thịt dê của thảo nguyên, thế mới không uổng chuyến đi này."
Hoa Đương ngây người một chút, hiển nhiên không ngờ vị khâm sai này to gan như vậy, không ngờ chỉ dẫn hai người vào doanh. Người này... Có phải thực sự muốn làm tốt quan hệ giữa Đóa Nhan và Minh đình hay không?
Ngây ra một lát, Hoa Đương khom người ôm ngực, lần này lưng hắn cúi rất thấp, rất có thành ý/
" Khâm sai đại nhân Tôn quý. Sự tín nhiệm Của ngươi là lễ vật tốt nhất cho Đóa Nhan. Đóa Nhan thích dũng sĩ chân chính lòng dạ còn rộng lớn hơn trời, Hoa Đương cam đoan. Ngài sẽ nhận được sự khoản đãi tối cao của Đóa Nhan."
Tần Kham rất nhanh kiến thức được cái gì gọi là "Khoản đãi Tối cao."
Khi sóng vai cùng Hoa Đương vào doanh, mấy chục hán tử Mông Cổ tay chân luống cuống rải thảm đỏ từ cửa doanh ra ngoài, thảm kéo dài thẳng tắp, cho tới tận dưới chân Tần Kham.
Tần Kham trong lòng khẽ động, tấm thảm dà gần cả dặm được lâm thời rải ra này ít nhiều cũng có thể nói rõ một số vấn đề.
Hoa Đương đối với Minh đình quả thật có oán khí rất sâu, xem ra vốn cũng không định rải thảm hoan nghênh khâm sai, nhưng dũng khí chỉ mang theo hai người vào doanh của Tần Kham ít nhiều làm Hoa Đương cảm thấy có chút kính nể, lúc này mới lâm thời sai người rải thảm, nói tới cùng, tấm thảm này chẳng liên quan gì tới triều đình Đại Minh, thuần túy là một loại lễ kính của Hoa Đương đối với cá nhân Tần Kham.
Lập tức Tần Kham cũng không khách khí, chân trái nhấc lên, thản nhiên giẫm vào tấm thảm cố lý rải cho hắn này.
Hai bên tấm thảm là hai hàng hán tử Mông Cổ tinh tráng, mỗi khi Tần Kham đi qua một người, liền có người cúi đầu khom người, tay phải đặt lên ngực trái hành lễ.
Tần Kham cảm thấy rất thỏa mãn, hắn rất thích loại hưởng thụ được người ta nâng niu trên tay này...
Ngược lại với sự bình tĩnh của Tần Kham, Đinh Thuận đi theo hắn vào doanh lại có chút lo sợ không yên.
Nhân lúc Hoa Đương chỉ huy người khác bưng bê tế phẩm,, Đinh Thuận cuối cùng không nhịn được tiến đến nói khẽ với Tần Kham: "Đại nhân không thể đi nước cờ hiểm này được, Hoa Đương xưa nay luôn mang oán khí với triều đình, ngài chỉ dẫn ta và Diệp Cận Tuyền hai người vào doanh địa của Đóa Nhan thật sự rất nguy hiểm, vạn nhất Hoa đại đương gia đột nhiên trở mặt, ta và Diệp Cận Tuyền chỉ sợ không thể chu toàn được cho đại nhân."
Tần Kham chậm rãi lắc đầu: "Người Mông Cổ dùng sự hiếu khách làm lễ, cho dù có cừu hận rất lớn đối với triều đình, lúc này ta ở trong doanh của hắn làm khác, liền tuyệt đối sẽ không đụng đến một sợi tóc của ta, nếu ta không dám vào doanh địa của hắn, chỉ hạ trại ở bên ngoài, nói không chừng ngược lại sẽ dẫn tới họa sát thân..."
Nói xong Tần Kham bỗng nhiên ngẩn ra: "Ngươi vừa rồi gọi hắn là gì?"
Đinh Thuận thản nhiên cười nói: "Hoa đại đương gia.... Khụ, đại nhân, bộ lạc Đóa Nhan này binh không ra binh mà dân không ra dân, một đám hán tử thô bỉ lên ngựa là chiến sĩ, xuống ngựa là dân chăn nuôi, nhàn rỗi thì làm mấy cuộc mua bán cướp bóc đoạt tài, có khác gì đám thổ phỉ nghèo quá phải chiếm núi làm vui? Cha của người này cũng tự hiểu lấy mình, đặt tên cho hắn là Hoa Đương, kỳ thật chẳng phải là tên gọi tắt của Hoa đại đương gia ý mà."
Mí mắt Tần Kham giật giật.
Tính sai rồi, dẫn tên Đinh Thuận này vào doanh địa của Đóa Nhan quả thực là tai họa.
Đinh Thuận cười khan mấy tiếng, thuận theo ánh mắt thất thần của Tần Kham mà nhìn lại, thấy hắn đang nhìn chằm chằm bàn tế phẩm đặt ở chỗ trống trong doanh trại, Đinh Thuận lập tức rụt cổ không nói gì. Đi theo lâu ngày, Đinh Thuận đã hiểu rất rõ tính tình của thủ trưởng, hắn biết, lúc này Tần Kham nhất định rất muốn nướng chín hắn rồi đặt lên bàn tế phẩm.
Không biết qua bao lâu, Tần Kham từ từ mở miệng: "Đinh Thuận à..."
"Vâng."
"Ngươi nhớ kỹ cho ta nhé, sau này lúc gọi Hoa đại đương gia thì cứ dùng cách gọi tắt đi."