Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 296: Buôn bán đầu người




Nhìn bộ dạng cảm động đến rơi nước mắt như chỉ muốn dùng mạng báo đáp của Dương Chí Dũng, Tần Kham chỉ đành thở dài.

Đối với một đứa trẻ gia đình đã tan nát mà nói, có thể sống sót đã là vạn hạnh, về phần tông tộc tên họ, đối với một đứa trẻ mà nói thì căn bản không quá quan trọng, Tần Kham cho hắn tê mới, xuất phát từ miệng một đại nhân vật như vậy, cái tên tử tế này sẽ trở thành vinh quang cả đời của hắn, ngày sau trên chiến trường giết địch lập công, hoặc là làm tướng lĩnh một phương, Dương Chí Dũng thậm chí sẽ trọng lập tông tự, mà hắn sẽ là tộc trưởng họ Dương đời thứ nhất, ngày sau khai chi tán diệp, truyền thừa từng đời cá họ được Tần Kham đặt cho.

Tần Kham cho hắn không chỉ là cái tên, mà là tôn nghiêm của một người, có tên có họ mới là một con người thật sự, Dương Chí Dũng bái chính là phần tôn nghiêm này.

Dập đầu lạy ba cái Thật mạnh, Dương Chí Dũng đứng lên ra sức lau nước mắt, lại khiêng long kỳ trên đôi vai gầy, cờ xí đón gió phần phật, phấp phới trên bình nguyên cương phong gào thét.

Tần Kham mắt mang theo vẻ vui mừng nhìn năm trăm thiếu niên binh ngây ngô phía trước, những người này chính là thành viên nòng cốt của hắn sau này, hy vọng của hắn là trong tương lai không xa. bọn họ sẽ được trang bị vũ khí tiên tiến nhất của Đại Minh, học tập tri thức quân sự mà ở thời đại này chưa ai biết đến, tiếp nhận sự huấn luyện nghiêm khắc hơn so với quan binh vệ sở, tất cả chỉ để có một ngày bọn họ có thể tung hoành trên phiến thổ địa Đại Minh này, bách chiến bách thắng. Hơn nữa giống như hạt mầm, đem diện mạo mới tinh này dần dần khuếch tán đến mỗi một ngóc ngách, mỗi một nhánh quân đội của của Đại Minh.

Nghi trượng tiếp tục tiến về phía trước, đường xá vẫn là một mảng hoang vu, không giống như kiếp trước cứ cách vài dặm đường lại có một thôn trang, một thành trấn, thổ địa nơi này vẫn là thổ địa, rừng rậm vẫn là rừng rậm, nhưng mà trên thổ địa dồi dào như vậy, vốn nên có dấu vết của nhân loại, song lại thủy chung không thấy, khắp nơi đều là chim chóc, bốn phía yên tĩnh giống như bước vào tử vực.

Quan ngoại quá lớn, mà người lại quá ít, nhiều quan viên như vậy trên triều đình sắc mặt chính nghĩa chỉ trích cái này mắng cá kia, nhưng trong bụng lại tham tiền điên cuồng, thổ địa quan ngoại phì nhiêu như vậy, bọn họ sao lại không hướng mục tiêu ra quan ngoại?

Đi hai ngày, đội ngũ thám tử đi trước dò đường chạy tới bẩm báo, nói cuối cùng cũng nhìn thấy khói bếp rồi.

Tần Kham vui lắm, lần này tới Liêu Đông, hắn không chỉ là phải xử lý mâu thuẫn của Lý Cảo và Đóa Nhan, hắn kỳ thật hy vọng liễu giải phong tục dân tình của dân chúng quan ngoại hơn, nhìn thấy sự khó khăn của dân chúng, chỉ có điều chiến tranh quan ngoại càng lúc càng nhiều, dân chúng vì tránh chiến tranh mà đều bỏ đi, đi mấy ngày mới thấy được khói bếp.

Đang định tự mình giục ngựa đi lên tán gẫu với dân chúng vài câu, nhưng lại nghe phía trước truyền đến một tiếng hét thảm.

Đinh Thuận ở bên cạnh vẻ mặt căng thẳng, lập tức rút đao quát to: "Bảo hộ khâm sai, tất cả mọi người kết trận."

Vừa dứt lời, năm trăm thiếu niên binh phía trước đều cầm mâu lên rồi tản ra, đứng thành vòng tròn xung quanh Tần Kham, bên ngoài bố thuẫn, bên trong là trường thương, kết thành một quân trận hình tròn công phòng kiêm bị.

Tần Kham thấy bọn họ có hành động và phản ứng nhanh như vậy, hơn nữa kết trận nghiêm mật có trật tự, không hoảng hốt luống cuống, không khỏi tán thưởng nhìn Diệp Cận Tuyền một cái, nhặt được bảo bối rồi, không ngờ người này luyện binh thực sự có bản sự như vậy.

Sớm biết như vậy lúc trước nên ngăn Đỗ Yên hết lần này đánh hắn đo đất, không biết có bị đánh cho choáng váng không, có lẽ có thể luyện binh được tốt hơn nữa. Tiếng kêu thảm thiết qua đi bao lâu, mấy chục đạo thân ảnh nhanh chóng chạy tới đội nghi trượng của Tần Kham, chạy ở phía trước là mấy tên dân chúng mặc áo vải, phía sau là mấy chục binh lính mặc đồng phục đang đuổi theo bọn họ.

Địch tình chưa rõ, năm trăm thiếu niên cầm thật chặt trường thương trong tay, vẻ mặt cũng tràn ngập khẩn trương.

Tần Kham xa xa nhìn thấy tình cảnh lính đuổi dân, trong lòng lập tức không cảm thấy không đúng, đang định hạ lệnh cứu thì lại nghe Đinh Thuận nói: "Tần soái đừng vội, cứ xem kỹ đã rồi tính, quan ngoại như đầm rồng hang hổ, không thể không phòng bị."

Tần Kham có nén xao động trong lòng, gật đầu. Lời nói của Đinh Thuận không phải không có đạo lý, giang hồ hiểm ác, ai biết cảnh tượng vừa xuất hiện này có phải là cố ý diễn trò? Vạn nhất mình bên này loạn lên, bị người ta tính kế thì đúng là buồn cười.

Đang nói chuyện thì mấy dân chúng đã chạy trốn tới gần, thấy phía trước có đại quân, đều giơ tay hô to gì đó, vẻ mặt tràn ngập tuyệt vọng, hơn chục tên binh lính đuổi theo đằng sau cũng chẳng buồn để ý tới đội nghi trượng hơn ngàn người, giống như đàn sói bám chặt không mồi không tha, hai bên càng chạy càng gần, khi cách đại quân mấy chục trượng, một binh lính đột nhiên nổi khùng, giơ tay bổ vào một dân chúng phía trước.

Cách càng gần, Tần Kham càng nhìn thấy rõ ràng, thấy những dân chúng này tóc tai lộn xộn, quần áo rách rưới, bộ dạng như hán nhân, mà binh lính phía sau thì mặc quân phục màu đỏ, đầu đội mũ vành sắt, tay cầm trường thương đại đao, cũng là cách ăn mặc tiêu chuẩn của quân sĩ Đại Minh.

Tần Kham lập tức kinh hãi, vẻ mặt trở nên vừa sợ vừa giận: "Quân đội Đại Minh đuổi giết dân chúng Đại Minh? Đây là đạo lý gì? Đinh Thuận, cứu người cho ta."

"Vâng."

Đinh Thuận giơ tay lên, hơn trăm thiếu niên binh giơ thương xông về phía mấy chục binh lính.

Mấy chục binh lính vốn tưởng rằng đại quân của Tần Kham chỉ là quan binh vệ sở đi tuần tra theo lệ của quan ngoại, đợi cho chạy tới gần mới phát hiện phía trước đội ngũ là cờ xí màu vàng kim và hai hàng nghi bài uy phong lẫm lẫm, các binh lính kinh ngạc dừng bước ngơ ngác nhìn nhau, tiếp theo thì từ bỏ đuổi giết dân chúng, quay đầu bỏ chạy.

Nhưng mà lúc này chạy cũng không còn kịp rồi, Đinh Thuận dẫn hơn trăm thiếu niên binh xông lên, Tần Kham ngạc nhiên phát hiện, đuổi theo nhanh nhất chính là Dương Chí Dũng mà hắn vừa đặt tên.

Một cái tên bình thường, nhưng tựa hồ lại mang tới cho hắn dũng khí và lực lượng vô cùng.

Hai bên đuổi càng lúc càng gần, Dương Chí Dũng cách các binh lính chỉ còn mấy bước, Đinh Thuận rất đúng lúc ở phía sau hắn quát to: "Nếu như không bắt được thì cứ giết."

Dương Chí Dũng đang chạy cắn răng một cái, trường thương trong tay trở thành tiêu thương, vung tay ném ra ngoài, vừa hay đâm thủng người một binh lính phía trước, binh lính hét thảm, các binh lính còn lại càng kinh hoàng thất thố, những thiếu niên phía sau Dương Chí Dũng đều học theo, cầm trường thương trong tay ném ra, một mảng tiếng kêu thảm thiết vang lên, các binh lính cuối cùng hoảng sợ, từ bỏ chạy trốn,, hai đầu gối mềm nhũn quỳ xuống đất.

"Đừng giết, chúng ta hàng! Hàng!"

Trong mắt Tần Kham không nén được mà bốc lửa.

Đuổi giết dân chúng trước tiên không nói, chỉ dựa vào khí khái chạm vào cái là hàng này, còn có bộ dạng của quân sĩ biên quân hay không?

Trong Hoảng hốt, Tần Kham giống như lại thấy cảnh Sùng Minh kháng Oa lúc trước, những quân sĩ vệ sở rất dễ dàng sụp đổ.

Đại Minh bị bệnh rồi, loại bệnh này không phân nam bắc.

Mấy chục binh lính bị trói tay sau lưng, ủ rũ quỳ thành hàng trước ngựa của Tần Kham, vẻ mặt lo sợ không yên, người thì run rẩy. Mấy dân chúng sống sót thì cũng chẳng có bao nhiêu mừng vui, vẻ mặt bọn họ vẫn đờ đẫn, sinh mệnh đối với bọn họ mà nói đã không còn là lạc thú, bị người ta đuổi giết rồi chạy tựa hồ chỉ là xuất phát từ một loại bản năng cầu sinh, chuẩn xác mà nói, những dân chúng này đã không còn giống người, mà giống thể xác không có tư tưởng và linh hồn.

Ánh mắt Tần Kham rất lạnh.

Giết người thì không có gì, hắn cũng từng giết rồi, nhưng phải có mấu chốt, cho dù điểm mấu chốt thấp tới mấy thì cũng vẫn phải có.

Quân đội hạ sát thủ với bình dân, đã nghiêm trọng vượt quá điểm mấu chốt trong lòng hắn, bất luận là nguyên nhân gì, đây đều là hành vi của cầm thú.

"Đinh Thuận, phái người đi thẩm vấn một chút, rốt cuộc là ra làm sao."

"Vâng."

Thủ đoạn bức cung của Cẩm Y vệ có đủ loại, muốn moi miệng những binh lính đã sợ tới mức mất hồn mất vía này thật sự rất dễ dàng.

Không tới nửa canh giờ, binh lính thương tích đầy mình liền chủ động khai ra tổ tông mười tám đời.

những dân chúng này là một hộ săn bắt trong thôn trang nhỏ còn sót lại không nhiều ở quan ngoại, bọn họ là nông phu, nhưng quốc cảnh Đại Minh không yên ổn, hạt thóc lúa mạch gieo xuống môi khi đến lúc thu hoạch liền có Thát tử, Đóa Nhan, thậm chí quan binh vệ sở Đại Minh đến đánh cướp, một năm gieo trồng vất vả bị những cường đạo này đánh cướp thì chẳng còn lại gì, chỉ có thể dựa vào săn thú để duy trì cuộc sống.

Các Dân chúng khó xa rời cố thổ, làm ruộng thì lại không có hy vọng, cuối cùng vẫn rơi vào bụng người khác, thế là dựa vào rừng cây đông bắc, bọn họ cuối cùng thành liệp hộ chuyên nghiệ, cả ngày săn thú để sống, nếu có Thát tử hoặc quan binh đến thôn trang đánh cướp, bọn họ sẽ trốn vào rừng, cây cối là nhược hạng của Thát tử và quan binh, vào rừng rồi, toàn thôn có lẽ sẽ có một tia snh cơ.

Nguyên nhân Đuổi giết những dân chúng này rất đơn giản, giết người vô tội để giả công tựa hồ đã thành truyền thống của biên quân Liêu Đông, giết bọn bọ cũng là để giả công lĩnh thưởng, sau khi giết chết dân chúng rồi thì cắt đầu họ, lại cạo tóc những thủ cấp này, chỉ để lại ba túm ở đỉnh đầu và hai bên, đằng sau thì thắt thành bím, dùng vôi sống xử lý một phen, như vậy thoạt nhìn sẽ rất giống thủ cấp của Mông Cổ Thát tử.

Bắt họ hiến cho bách hộ hoặc là Thiên hộ vệ sở, những cái đầu này có thể đổi được một hai đồng bạc, Thiên hộ vệ sở lại tập hợp đầu lại, đưa đến phủ Tổng binh Liêu Đông, lại có một khoản công lao, quan Tổng binh Liêu Đông Lý Cảo lại gom đầu lại, chất lên mấy xe ngựa rồi kèm văn thư báo tiệp gửi tới kinh sư. Tần Kham càng nghe sắc mặt càng xanh mét, người không nhịn được mà trở nên run rẩy, Liêu Đông, quan ngoại đây là địa ngục nhân gian thế nào đây!

Từng cái đầu của dân chúng, sau khi được tân trang thì gửi lên, liền thành sớ báo tiệp, thế này thì đâu phải là phòng thủ biên trấn, Lý Cảo rõ ràng là buôn bán đầu người mà!

Bốn phía f một mảng yên tĩnh, các thiếu niên binh tuy là xuất thân lưu dân, nhưng cũng là lần đầu nghe nói tới thế gian có việc tàn khốc đến thế này, ai nấy không khỏi mặt lộ vẻ giận dữ.

Tần Kham ngửa đầu nhắm mắt, thở ra một ngụm trọc khí trong lồng ngực, sát khí nồng đậm đột nhiên sinh ra, sát khí không chỉ là đối với mấy chục binh lính trước mặt.

"Đinh Thuận..."

"Có."

Tần Kham trầm mặc một lát, thản nhiên vung tay lên: "Chém toàn bộ những tên súc sinh này."

"Vâng." Trong mắt Đinh Thuận hiện lên một tia tàn khốc, rút đao ra chém binh lính Liêu Đông vừa đuổi giết dân chúng, các thiếu niên binh thấy Đinh Thuận xuất thủ, đều giơ trường thương trong tay lên, khuôn mặt non nớt mang theo vẻ dữ tợn, đồng thời giơ thương đâm về phía trước, theo một mảng tiếng kêu thảm thiết và tuyệt vọng vang lên, các binh lính Liêu Đông ngã vào vũng má.

Cho tới khi binh lính Liêu Đông cuối cùng tuyệt khí, mấy dân chúng bị đuổi giết trong mắt mới khôi phục mấy phần sinh khí, ngồi dưới đất ngây ra một lúc, tiếp theo thì giống như những con dã thú bị thương gào khóc, đấm đá rồi lại cắn thi thể của nhưng binh lính đó, có người thậm chí từ trên thi thể của bọn họ cắn xuống một khối thịt, kèm cả máu tươi mà nuốt xuống.