Trong Cung Càn Thanh, Chu Hậu Chiếu vẻ mặt đắc ý nhìn hắn, giống như cho Tần Kham một tiện nghi rất lớn, thậm chí ngay cả tư thế cũng bày sẵn, chờ Tần Kham cúi đầu bái, khấu tạ hoàng ân lồng lộng.
Lưu Cẩn ở bên cạnh ân cần quạt cho Chu Hậu Chiếu, thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn Tần Kham đang ngây ra như phỗng một cái, nhếch miệng cười, nụ cười âm u đáng ghét.
"Muốn thần đi... Liêu Đông?" Tần Kham hỏi với vẻ không dám tin.
"Đúng vậy, Tần Kham, trẫm phái ngươi tới Liêu Đông, chính là cho ngươi cơ hội để kiếm vốn thăng quan."
"Bệ hạ, thần không muốn thăng quan mà..."
"Không thăng quan cũng phải phong tước chứ? Chức quan là cho một mình ngươi, nhưng tước vị là để lưu cho hậu thế của ngươi, ngươi không đi Liêu Đông kiếm công lao, trẫm làm sao phong tước cho ngươi được?"
Tần Kham há miệng, lại không nói được một từ, chỉ cảm thấy miệng đắng ngắt.
Lưu Cẩn thu quạt đưa cho tiểu hoạn quan, đi đến trước mặt Tần Kham cười tủm tỉm nói: "Bệ hạ phái Tần soái tới Liêu Đông cũng là một phen hảo ý, thứ nhất để phân ưu cho bệ hạ, hóa giải can qua với Đô Đốc đồng tri Đóa Nhan Vệ Hoa Đương, thứ hai bệ hạ cũng là vì lo cho hậu thế của Tần gia, có một phần công lao như vậy lót đường, tương lai phong hầu liệt công, Tần gia không không sẽ trở nên phong quang sao? Tần soái chớ có cô phụ phen hảo ý này của bệ hạ."
Tần Kham lạnh lùng liếc Lưu Cẩn, trong lòng lập tức minh bạch.
Tất là chủ ý của Lưu Cẩn, buổi sáng hôm nay Tần Kham nghe nói sứ tiết Đóa Nhan bị đâm chết ở đầu đường kinh sư, việc này rất kỳ quái, sau khi vào cung nghe những lời nói này của Lưu Cẩn, Tần Kham liền biết không thoát được quan hệ với Lưu Cẩn, hắn lờ mờ cảm thấy một âm mưu đang ập về phía hắn.
Chu Hậu Chiếu cười nói: "Được rồi, quyết định vậy đi, chuyện này trẫm chỉ có thể phái ngươi đi, nếu đổi là người khác thì không yên tâm, chờ ngươi trở về rồi trẫm sẽ phong tước cho ngươi, ngươi có gì cần thì cứ nói, trẫm nhất định sẽ đáp ứng."
Tần Kham bỗng nhiên ôm vai Lưu Cẩn kéo lại, ngữ khí đau xót nói: "Bệ hạ, thần và Lưu công công tình như thủ túc, một ngày cũng không thể xa rời, thần chuyến này đi Liêu Đông không có yêu cầu gì, chỉ cầu được dẫn Lưu công công đi cùng."
Lưu Cẩn giống như bị chó cắn đột nhiên nhảy ra thật xa, vẻ mặt hoảng sợ nói: "Chuyện không liên quan tới ta."
Vốn tưởng rằng mình đã né tránh phiền toái, vòng một vòng cuối cùng lại đụng vào phiền toái, bị đụng cho máu mũi chảy ròng ròng.
Tần Kham sống chết cũng không ngờ, sứ tiết Đóa Nhan đại biểu cho siêu cấp phiền toái kia cuối cùng vẫn trở thành có liên quan với hắn.
Không biết Lưu Cẩn buông lời gièm pha gì với Chu Hậu Chiếu, lúc này nhìn bộ dạng của Chu Hậu Chiếu, tựa hồ rất hy vọng hắn tới Liêu Đông một chuyến.
Lưu Cẩn vẻ mặt hoảng sợ, nhìn ra hắn hoàn toàn không ủng hộ "Tình như thủ túc" mà Tần Kham nói, kế hoạch trước khi chết kéo đệm lưng của Tần Kham đã thất bại.
Thật đáng tiếc, nếu Lưu Cẩn phủi sạch quan hệ tình như thủ túc với hắn như vậy, Tần Kham đành phải lui cầu thứ yếu.
Tình hình hôm nay, tới Liêu Đông đã thành kết cục đã định, không thể thay đổi, tùy tiện cự tuyệt chỉ tổ làm Chu Hậu Chiếu thất vọng, thất vọng sẽ làm tình bạt nhạt đi, tiền vốn của Tần Kham hiện giờ kỳ thật cũng giống Lưu Cẩn, thứ duy nhất mà họ nhờ cậy vào là sự sủng tín của Chu Hậu Chiếu, nếu mất đi sủng tín, kết cục của Tần Kham chỉ sợ không tốt, các quan văn sẽ lao lên xé xác hắn.
"Bệ hạ, nếu Lưu công công không muốn đi cùng thần thì thần có một yêu cầu khác."
Chu Hậu Chiếu cười nói: "Ngươi nói đi."
"Thần là khâm sai, đại biểu cho hoàng thượng và triều đình, nghi trượng tất yếu khẳng định là không thể thiếu, trừ cái đó ra, thần còn muốn dẫn theo năm trăm tân binh đang được huấn luyện, dĩ tráng hành sắc."
Chu Hậu Chiếu ngạc nhiên nói: "Năm trăm tân binh đó phải phải mới được thao luyện có hơn hai tháng sao? Chuyến đi tới Liêu Đông này nếu phát sinh chiến sự, dựa vào đám lính trẻ con này thì có thể làm được gì? Trẫm hay là điều dũng sĩ doanh theo ngươi."
Trong mắt Lưu Cẩn chợt lóe tinh quang, cười nói xen vào: "Bệ hạ đã quan ái đối với Tần soái như vậy, thật sự là phúc khí tốt của Tần soái, Tần soái hay là nghe theo lời bệ hạ dẫn dũng sĩ doanh đi theo đi, chớ có cậy mạnh, Liêu Đông đường xa trắc trở, an nguy của Tần soái thực sự không thể trông cậy vào năm trăm tân binh đó."
Tần Kham cười lạnh trong lòng, trầm ngâm một chút rồi gật đầu nói: "Nếu bệ hạ và Lưu công công đã kiên trì, thần từ chối thì bất kính, đa tạ bệ hạ."
Lưu Cẩn nghe vậy thì ngây ra, mặt hết xanh lại đó, âm tình bất định.
Tần Kham rất lý giải cảm thụ của hắn lúc này, trước kia khi mình thối mồm nói sai, cũng rất có xung động muốn tát vào mặt mình một cái.
Lưu Cẩn vv không hiểu hắn, người khác có lẽ một kích thì trúng kế, giống như thiếu niên đang ở thời thanh xuân ngỗ nghịch, người khác nói gì cũng cứ làm ngược lại, như vậy mới thể hiện được hắn là đại anh hùng.
Tần Kham thì khác, cái thứ phép khích tướng này đối với hắn không có hiệu quả, hắn cũng không ngại phùng má giả làm người mập, hiền hoà biết nghe lời phải, bởi vì hắn sớm đã qua thời kỳ thanh xuân, biết anh hùng và mãng phu khác nhau ở đâu.
Chu Hậu Chiếu hồn nhiên không phát giác hai người đã thầm chiến một hiệ, nghe vậy cao hứng nói: "Như vậy rất tốt, Lưu Cẩn, ti lễ giám bỉnh bút thảo một đạo ý chỉ cho trẫm, viết trẫm phái Tần Kham làm khâm sai xa phó tới Liêu Đông, an ủi gia ân cho Đóa Nhan tam vệ, quân dân quan phủ ven đường đều chịu tiết chế, ừ, danh chính thì ngôn mới thuận, cho Tần Kham thêm một hàm tuần án Liêu Đông đi, dù sao cũng là quan lâm thời, tương lai về kinh thì bỏ đi. Ý chỉ viết xem thì đưa cho nội các xem, nếu không có ý kiến thì phát cho thông chính ti ban xuống."
Lưu Cẩn thấp giọng đáp: "Vâng."
Quay đầu liếc Tần Kham một cái, nhìn thấy vẻ mặt tựa cười mà như không phải cười của hắn, trong lòng Lưu Cẩn hơi trầm xuống.
Một mực đắm chìm vui sướng trong âm mưu thành công, cho tới khi thấy nụ cười như có như không trên mặt Tần Kham, Lưu Cẩn lập tức cảm thấy sự vui sướng như giảm đi nhiều.
Người này không phải hạng người dễ đối phó, lần này âm mưu có thành công hay không, thực sự không dễ đoán.
Tần Kham ra khỏi cung về nhà không bao lâu thì thánh chỉ cũng tới.
Hoạn quan Tuyên chỉ đọc xong, Đỗ Yên và Kim Liễu cả kinh, sau một lúc lâu vẫn không nói nên lời, hoạn quan vừa ly khai Tần phủ, Đỗ Yên liền từ dưới đất nhảy dựng lên, ra sức nắm tay Tần Kham vừa lắc vừa hô: "Hoàng thượng vì sao đột nhiên phái tướng công tới Liêu Đông? Ta nghe cha nói, biên trấn Liêu Đông hàng năm chiến loạn, Thát tử và Đóa Nhan Vệ thỉnh thoảng lại phạm biên đánh cướp, quân đội Đại Minh ta mỏng yếu không chịu nổi, bại nhiều mà thắng ít. Liêu Đông rất nguy hiểm, tướng công ngươi không thể đi!"
Kim Liễu cũng sợ tới mức mặt trắng bệch, ngân ngấn nước mắt, nhưng mà ở trước mặt Đỗ Yên nên không dám biểu lộ cảm xúc quá mức lộ liễu, mắt rưng rưng nhìn chằm chằm Tần Kham.
Tần Kham có chút bất ngờ với phản ứng của các nàng, tiếp theo thì dần dần minh bạch.
Nam nhân là trụ cột trong nhà, những năm này người tới biên trấn, hoặc là thương nhân cần tiền không cần mạng, hoặc là quân sĩ bị triều đình phái đi, không thể không không tới biên quân, phàm là con người, chỉ cần đầu óc không có vấn đề, bình thường sẽ không tới biên trấn, nói sinh tử khó lường có lẽ có chút khoa trương, nhưng ở đâu chiến loạn hay phát sinh thì nguy hiểm là nhất định có.
Tần Kham là trụ cột trong nhà, tới Liêu Đông đối với Đỗ Yên Kim Liễu mà nói thì chẳng khác nào ra chiến trường, nam nhân thời đại này nếu ra chiến trường, không gì ngoài trời tai họa bất ngờ, là đại tai nạn của gia đình.
Tần Kham thở dài, nói: "Không thể cũng phải đi, đây là thánh chỉ của hoàng thượng, không đi là trái lệnh, tướng công sẽ phải ngồi tù mất đầu."
Đỗ Yên cả giận nói: "Là tên chết đâm chết chém nào buông lời gièm pha với hướng Hoàng thượng, hại tướng công một mình tới nơi hiểm nguy..."
Tần Kham cười một tiếng, nói: "Đúng là tên chết đâm chết chém, sau này hắn sẽ chết rất thảm, có lẽ không chỉ ăn đâm ăn chém thôi đâu."
Thánh chỉ đã hạ, tới Liêu Đông đã thành kết cục đã định.
Chuyện đã thành kết cục đã định Tần Kham cũng không oán giận hối hận, hắn chỉ biết là điều mình cần làm là đem lật ngược thế yếu, cố gắng hết sức bảo vệ bản thân.
Trên Thánh chỉ yêu cầu hắn trong vòng ba ngày phải khởi hành, trước khi khởi hành Tần Kham phải làm rất nhiều công việc chuẩn bị, nếu không giống như ruồi bọ không đầu xông vào Liêu Đông, thế thì đúng là đi tìm chết.
Sau khi nhận thánh chỉ Tần Kham lập tức phái người gọi Đinh Thuận tới.
"Thứ nhất, lập tức rải cơ sở ngầm ở kinh sư ra ngoài, ta muốn trong thời gian nhanh nhất biết được mục đích sứ tiết Đóa Nhan đến kinh sư, đã đắc tội với, người nào cùng với vì sao mà chết."
"Vâng, trong hai canh giờ sẽ có tin tức." Đinh Thuận cung kính đáp.
"Thứ hai, điều động thám tử Cẩm Y vệ ra khỏi kinh, điều tra rõ tất cả tin tức có liên quan tới Đóa Nhan tam vệ và biên quân Liêu Đông, càng chi tiết thì càng tốt."
"Vâng."
"Thứ ba, bảo năm trăm tân binh thu thập sẵn sàng, lần này ta muốn dẫn bọn họ tới Liêu Đông, ừ, bao gồm cả ngươi và Diệp Cận Tuyền."
Đinh Thuận ngẩn ra: "Tần soái, năm trăm tân binh mới chỉ thao luyện có hai tháng, dẫn họ đi sớm vậy làm gì?"
Tần Kham nói: "Sau khi Tần Thủy Hoàng thống nhất sáu nước, Từ Phúc lĩnh năm trăm đồng nam đồng nữ ra hải ngoại cầu thuốc trường sinh bất lão, ta muốn làm theo Từ Phúc, cũng để cầu trường sinh cho bệ hạ của chúng ta, ngươi thấy sao?"
Đinh Thuận lại ngây ra: "Thật á? Vậy... có cần thuốc hạ đi thu thập năm trăm đồng nữ cho ngài không?"
Trên mặt Tần Kham lập tức lộ ra vẻ bi thương, thở dài: "Có thằng óc lợn này ở bên cạnh, chuyến đi tới Liêu Đông này chỉ sợ dữ nhiều lành ít, thập tử vô sinh rồi..."