Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 268: Phục khai Tây Hán




Trong ánh mắt tàn khốc của Diệp Cận Tuyền mang theo mấy phần đắc ý, hơn nữa phi thường hiếm thấy nhướn nhướn lông mày nói: "Sao? Ta có thể làm giáo đầu không?"

Tần Kham mặt âm trầm gật gật đầu, cắn răng nói: "Được."

Diệp Cận Tuyền mỉm cười: "Ngươi cho ta làm giáo đầu của tân quân, ta tuyệt đối sẽ không tiết lộ bí mật của đem ngươi và Kim cô nương, thế nào?"

"Ta chỉ biết là người chết mới sẽ không để lộ bí mật." Tần Kham lạnh lùng đốp lại một câu, tiếp theo cười nói: "Kỳ thật chỉ cần ngươi có thể năng lực cử ngàn cân, giáo đầu này liền có thể làm, về phần những thứ binh pháp thao lược gì đó thì không cần ngươi dạy."

Diệp Cận Tuyền ngẩn ra: "Ta không dạy thì ai dạy?"

Ngón tay cái Tần Kham chỉ về phía ngực mình, cười nói: "Đương nhiên do ta dạy."

Lưu Cẩn thượng vị, phong quan nhất thời vô lưỡng, không biết cố ý hay là vô tình, Tần Kham tránh Lưu Cẩn đang ở thời kỳ đỉnh thịnh, rời xa tranh đấu triều đình, một lòng một dạ luyện binh, chuyện trong triều đình hắn chẳng quan tâm, giống như mình sung quân vậy, tách mình ra rìa.

"Gốc" và "ngọn", trong lòng Tần Kham sớm đã cân nhắc rõ ràng.

Với hắn mà nói, năm trăm thiếu niên mới là "gốc" của hắn, mà những chuyện loạn thất bát tao lục đục với nhau đấu đá trên triều đình là "ngọn", muốn thay đổi thời đại này, không phải trên triều đình đánh ngã một người hay là một thế lực nào đó là có thể làm được, vấn đề của Đại Minh là nằm ở gốc, trừ tận gốc mấy vấn đề này, đầu tiên trong tay phải nắm giữ đủ thực lực.

Liền mấy ngày, Tần Kham mời quan viên và công tượng của chế tạo cục, phỏng theo những ký ức còn lưu lại của kiếp trước, cùng các công tượng thảo luận về khả năng nghiên cứu chế tạo toại phát thương và hậu trang thương, trong triều đình lại bỗng nhiên truyền ra một tin tức rất không tốt.

Lưu Cẩn hoa ngôn xảo ngữ mê hoặc Chu Hậu Chiếu, lấy Vương Nhạc đã chết ra làm ví dụ, nói Vương Nhạc tác loạn cung đình, trong Đông Hán mà hắn dẫn dắt không biết còn có bao nhiêu đồng đảng đang ẩn nấp, những đồng đảng này sau khi trải qua đêm đại sát của Tần Kham, tất nhiên lòng mang hận thù với triều đình, chỉ là ngoài mặt không dám thể hiện mà thôi, nói tóm lại, Đông Hán đã không thể tín nhiệm, vì thế Lưu Cẩn đề nghị phục khai Tây Hán vào những năm Thành Hóa, do Tây Hán giám sát Cẩm Y vệ và Đông Hán, trừ khử nhiễu loạn có thể phát sinh trong tương lai.

Chu Hậu Chiếu tuy là thiếu niên đơn thuần, nhưng đối với hai chữ "Hoàng quyền" Dù sao vẫn rất coi trọng, sau khi nghe Lưu Cẩn từng câu từng chữ phân tích hợp tình hợp lý, suy tư một phen thì gật đầu đáp ứng.

Tin tức được cơ sở ngầm của Cẩm Y vệ trong cung khẩn cấp truyền tới tai Tần Kham, Tần Kham lúc ấy liền ngây ra.

Cẩm Y vệ và Đông Hán vốn đã như lang như hổ, nếu lại thêm thêm Tây Hán, thiên hạ này sẽ biến thành như thế nào? Huống chi Lưu Cẩn đã tỏ rõ thái độ, trực tiếp nói, Tây Hán có quyền "Giám sát duy trì trật tự" Đối với Cẩm Y vệ và Đông Hán, ý tứ là Tây Hán vững vàng đè đầu Cẩm Y vệ và Đông Hán, từ nay về sau trên đầu Cẩm Y vệ và Đông Hán sẽ có một đạo Khẩn cô chú, Lưu Cẩn chỉ cần động mồm niệm kinh, Tần Kham và Hán công Đông Hán Đới Nghĩa sẽ phải đau đầu.

Ngay cả bản thân Tần Kham cũng không thể không thừa nhận, một chiêu này của Lưu Cẩn rất cao minh, một không tranh hai không cướp, trực tiếp dựng ra một nha môn thượng cấp, không hề có bất kỳ dấu hiệu nào mà chế ước được quyền lực của Tần Kham và Đới Nghĩa.

Trong thư phòng nội viện Tần phủ, Hán công Đông Hán Đới Nghĩa tới bái phỏng đang nổi giận, đương nhiên, không phải là nhằm vào Tần Kham.

"Thằng già thiến Lưu Cẩn đó quá âm hiểm! Tần soái và Tạp gia chưa hề đắc tội với hắn, hắn điên à mà dựng ra Tây Hán?"

Kinh ngạc Lúc ban đầu qua đi rồi, Tần Kham ngược lại không quýnh nữa, lúc này đang ngồi sau thư án dài, tay cầm chén trà, hai mắt nhìn chằm chằm cái chén, nhìn rất chuyên chú, giống như mép chén tự dưng mọc ra một đóa hoa vậy.

Đới Nghĩa gầm rú một lúc, lại không thu được hiệu quả trong dự kiến, quay đầu nhìn thì thấy bộ dạng hồn vía ở chín tầng mây của Tần Kham, Đới Nghĩa ngẩn ra, sau đó vẻ mặt đau khổ nói: "Tần soái, công phu hàm dưỡng của ngài thật đáng nể, Lưu Cẩn làm xằng làm bậy như vậy, ngài chẳng lẽ không tức giận sao?"

Tần Kham chậm rãi nói: "Tức giận có hữu dụng không? Thế của Lưu Cẩn nay đã thành, không thể thay đổi một sự thật, trong Đại Minh triều của chúng ta, chỉ cần được hoàng đế bệ hạ tin một bề, thế lực muốn lớn bao nhiêu có bấy nhiêu, Lưu Cẩn chỉ cần nắm chắc được tâm tư của bệ hạ, thế lực của hắn sẽ chỉ càng lúc càng lớn mạnh, đây là nhất định."

Đới Nghĩa quýnh rồi, bản thân hắn vào ti lễ giám làm thái giám bỉnh bút là do Tần Kham đề cử, đối với Lưu Cẩn mà nói, Đới Nghĩa hắn là dị kỷ, là nhân vật mục tiêu phải đả kích loại trừ, hiện giờ Đông Hán lại bị Lưu Cẩn kẹp cổ, sau này phải sống uất nghẹn, còn chẳng thích ý bằng lúc làm thái giám tùy đường.

"Tần soái, chúng ta cũng không thể cứ trơ mắt nhìn Lưu Cẩn bò lên đầu chúng ta được. Nếu nói về sự sủng tín trước mặt bệ hạ thì Tần soái ngươi nào có kém Lưu Cẩn? Lưu Cẩn được sủng ái tin tưởng tới mấy thì cũng chỉ là gia nô của thiên gia, nhưng ngài thì khác, người trong thiên hạ đều biết, bệ hạ thật sự coi ngài là huynh đệ thủ túc."

Tần Kham tựa cười mà như không phải cười nói: "Ý tứ của Đới công công là chẳng lẽ muốn ta ở trước mặt bệ hạ tranh thủ tình cảm với Lưu Cẩn?"

Đới Nghĩa cười nói: "Tần soái tính tình khiêm tốn thành thật, quá mức trung hậu, nô tỳ không phải là đang bất bình cho ngài sao? Ngài đó, khi nên tranh thì vẫn phải tranh chứ."

Tần Kham cười cười, lắc đầu nói: "Nói ta khiêm tốn thì ta thừa nhận, nói ta trung hậu thành thật thì không khỏi có cái hiểm chửi ta. Không nói đến loại chuyện tranh thủ tình cảm này làm ra rất khó coi, một khi tranh được thì bệ hạ sẽ bị kẹp ở giữa, trong lòng khó tránh khỏi có cái nhìn, cho nên, Lưu Cẩn muốn mở Tây Hán thì cứ để cho hắn mở, chuyện này chúng ta không ngăn được, hiện tại ngăn cản chỉ tổ lộng xảo thành chuyên, chẳng kiếm được lợi ích gì."

Đới Nghĩa thấy thái độ không định nhúng tay của Tần Kham thì không khỏi có chút thất vọng, vẻ mặt sợ sệt một lát, bỗng nhiên cắn răng nói: "Lưu Cẩn này ta cũng không phải chưa nghe nói về hắn, nếu nói hắn khôn khéo nhiều mưu lược thì quả thực là thối lắm, nhưng hắn làm sao lại bỗng nhiên nghĩ ra được biện pháp tuyệt như vậy? Chẳng lẽ người ta một khi nắm quyền rồi, kẻ ngu dốt cũng biến thành thông minh?"

Tần Kham cười nói: "Kẻ ngu dốt có thể biến thành thông minh hay không thì ta không biết, ta chỉ biết là người ta một khi nắm quyền, tất nhiên có người thông minh chịu ra sức hiệu lực."

Đới Nghĩa cả kinh: "Ý của Tần soái là Lưu Cẩn đã mời chào được cao nhân rồi?"

Tần Kham cười lạnh lùng: "Uổng cho ngươi là Hán công Đông Hán, chẳng lẽ phiên tử dưới tay ngươi không thăm dò ra được à? Lại Bộ Thị Lang Tiêu Phương đã đầu phục Lưu Cẩn, chủ ý tổn hại mở Tây Hán mười phần có chín là hắn nghĩ ra."