Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 231: Kịch khó diễn




Đinh Thuận bi phẫn ngửa mặt lên trời hỏi dài.

Vô luận trên hoàng lịch viết là ngày mấy, đối với Đinh Thuận mà nói, hôm nay không phải là ngày hoàng đạo của hắn.

Quan văn Đại Minh không có khái niệm tôn ti gì cả, cái bọn họ chú trọng là ngay thẳng cương trực, là vị trí thấp cũng không dám quên nước, hơn nữa đối với khiêu chiến thủ trưởng có một loại ham muốn cuồng nhiệt, bởi vì đây là một loại phương thức để dương danh, một khi khai chiến với thượng quan thậm chí hoàng đế, bất luận thắng thua đều sẽ giành được cái gọi là thanh danh tốt "Không sợ cường quyền" trong sĩ lâm và dân gian, thanh danh này chính là vốn chính trị để ngày sau thăng chức rất nhanh.

Ví dụ như thanh quan Hải Thụy mấy chục năm sau, chính là dựa vào mắng Gia Tĩnh hoàng đế mà có, từ một tri huyện nho nhỏ trực tiếp lên tới Nam Kinh Tả Đô ngự sử, có thể nói là giẫm lên đầu Gia Tĩnh hoàng đế để một bước lên trời.

Nếu đêm so sánh, võ quan Đại Minh ngược lại rất để ý tới tôn ti, thủ trưởng là thủ trưởng, thuộc hạ là thuộc hạ, mỗi một câu của thủ trưởng vô luận đúng sai, đều là quân lệnh, phải chấp hành.

Bắt đầu từ một tiểu Tổng kỳ ở thành đông Nam Kinh, Đinh Thuận vẫn luôn là thủ hạ của Tần Kham, hai năm nay theo Tần Kham thăng quan nhanh chóng, chức quan của Đinh Thuận cũng nước lên thì thuyền lên, từ một tiểu Tổng kỳ sau hơn hai năm thời gian có thể lên làm Thiên hộ, thực sự là tổ phần bốc khói, tích đức mười đời.

Đây cũng không phải là khoa trương, trên thực tế thê tử của Đinh Thuận sau khi được đón tới kinh sư, liền ở trong nhà lập bài vị trường sinh cho Tần Kham, ngày đêm dâng hương, nếu Tần Kham có hứng thú tới nhà Đinh Thuận làm khách, nhìn thấy bài vị của mình nhất định sẽ có một loại cảm giác ngũ vị tạp trần.

Đối với Đinh Thuận mà nói, Tần Kham không chỉ là thượng quan của hắn, hơn nữa còn là ân nhân của hắn, tôn kính Tần Kham, sùng bái hắn. Nguyện ý quên mình phục vụ cho Tần Kham.

Hiện tại Tần Kham lại đi thi lễ ngược với hắn, tuy nói là diễn trò, nhưng Đinh Thuận vẫn có một loại xung động muốn đập đầu tự sát.

"Không cần đa lễ, ta nói thật lòng đó, trong nhà ta không chú ý cái này." Đinh Thuận đỡ tay Tần Kham, trong mắt mang theo mấy phần cầu xin.

Tần Kham thấy bộ dạng sắp khóc của hắn, chắc nếu kiên trì làm xong lễ này. Vị thủ hạ trung thành và tận tâm này rất có khả năng sẽ rút đao tự sát, vì thế Tần Kham cũng không kiên trì nữa.

Đinh Thuận thở hắt ra như trút được gánh nặng, lộ ra nụ cười cảm kích.

Sóng ngầm dũng động giữa Hai người Kim Liễu lại hồn nhiên không biết. Nàng ta không phải không thông minh, mà là căn bản không suy nghĩ theo hướng đó, ai có thể tin một thư sinh nghèo túng từng bị cách công danh. Trong hơn hai năm thời gian liền trở thành quan viên hiển hách, quyền thần thiếu niên tay nắm đại quyền chỉ huy mấy vạn Cẩm Y vệ?

Trong lòng Kim Liễu, Tần Kham vẫn là nghèo túng nghèo túng, giống như nàng ta, gian nan lăn lộn trong hồng trần này, vì một bữa cơm mà cả ngày bôn ba.

Mắt xinh nhìn Đinh Thuận, trong mắt Kim Liễu có vài phần khẩn cầu: "Đinh lão gia, Tần Kham chỉlà thư sinh, đối với công việc trong phủ làm không được tốt, nhưng nô gia thì cái gì cũng biết. Có thể để nô gia thay Tần Kham làm việc cho phủ của ngài không? Nấu cơm quét dọn trông trẻ con, thậm chí viết thư viết công văn, nô gia cái gì cũng biết, Tần Kham phải thi, tương lai có tiền đồ tốt, hắn không thể làm những việc tạp dịch này được."

Vừa nghe Kim Liễu gọi hắn là "Đinh lão gia". Khóe mắt Đinh Thuận lại giật giật, người mù cũng nhìn ra được, vị Kim cô nương này và Tần đại nhân có quan hệ không tầm thường, có lẽ chính là phu nhân của Tần phủ trong tương lai, tiếng "Lão gia" này gọi ra, không biết tổn bao nhiêu ngày dương thọ.

Ném ánh mắt xin giúp đỡ về phía Tần Kham. Đinh Thuận thở dài: "Có thể, Kim cô nương nói gì cũng có thể, ngươi nói như thế nào thì cứ làm như thế."

Kim Liễu mắt sáng lên, lại lộ ra vẻ khôn khỏe của phụ nữ bình thường, cười cười vái Đinh Thuận một cái: ""Đinh lão gia nhân thiện tâm ý, Tần Kham và nô gia thật may mắn, gặp được chủ nhà tốt như Đinh lão gia, thật là kiếp trước tích, nô gia cũng không quen lễ số, xiêm y của các vị quân gia trong Thiên hộ sở nô gia làm, việc trong phủ của lão gia nô gia cũng làm, đây chính là hai phần tiền lương."

Đinh Thuận vẻ mặt đau khổ nói: "Ý tứ của Kim cô nương ta hiểu, hai phần công tất nhiên tính hai phần tiền công, một văn cũng không thiếu, đưa trước cho ngươi cũng được, muốn bao nhiêu cứ mở miệng nói."

Kim Liễu cười nói: "Tất nhiên vẫn như cũ, tiền công của Tần Kham bao nhiêu nô gia lấy bấy nhiêu, hai thỏi bạc lần trước Đinh lão gia đưa nô gia chắc khoảng hai mươi lượng, tiền công cứ trừ từ trong đó, nô gia mỗi ngày sẽ ghi sổ, Đinh lão gia có thể tùy thời xem."

Đinh Thuận thở dài: "Tiền công là tiền công, hai mươi lượng đó tính là Đinh mỗ tặng cho các ngươi, không cần tính toán chi ly như vậy."

Kim Liễu vẫn cười ngọt ngào, nhưng vẻ mặt lại vô cùng kiên quyết: "Nô gia kiếm tiền để sống, nên của nô gia thì mỗi một văn nô gia cũng sẽ đúng lý hợp tình cầm vào tay, không nên có nô gia thì một văn cũng không lấy thêm, tâm lĩnh hảo ý của Đinh lão gia."

Tần Kham mỉm cười, lẳng lặng nhìn Kim Liễu, nhìn bộ dạng khôn khéo của nàng ta khi so đo vì hai phần tiền công, lòng không khỏi nhói đau cho nữ tử không chịu thua trước thế đạo gian nan này.

Hai năm nay, nàng ta đã phải trải qua những gì? Khi tiền thân yếu đuối của mình ở nhà cũ Sơn Âm lựa chọn treo cổ tự tử, kết thúc cuộc đời, nữ tử kiên cường này phải chịu dày vò đau khổ như thế nào, sống những ngày lang bạc kỳ hồ thế nào, vì vật lộn cầu sinh, nàng ta đã phải chịu bao nhiêu đau khổ, chịu bao nhiêu ủy khuất?

Bên tai giống như vẫn vang vọng thanh âm chói tai tức giận mắng nàng ta của Yến Lai lâu Thường mụ mụ, nàng ta nén giận, nàng ta chịu khuất nhục, cắn răng kiên trì sống tiếp.

Phần kiên trì này Của nàng ta, có phải bởi vì vẫn mang hy vọng mong may một ngày gặp lại hay không?

Kim Liễu vuốt tóc mai hơi rối, xoay người lộ ra nụ cười trường tình với Tần Kham, nàng ta khi nói chuyện với Tần Kham luôn có thói quen nhìn thẳng vào mắt hắn, mắt nàng ta trong suốt sáng ngời, không dính một tia phàm trần, lại nhìn thấu cả nội tâm hắn.

"chàng nghỉ ở đâu?" Kim Liễu ôn nhu hỏi Tần Kham.

Tần Kham sờ sờ mũi, thoáng nhìn Đinh Thuận.

Đinh Thuận vẻ mặt khổ sở, hắn luôn là một người lanh lợi giỏi hiểu ý của người trên, nhưng lúc này hắn phi thường thống hận sự lanh lợi của mình.

"Người hầu của nhà ta thì đương nhiên phải ở trong nhà ta rồi." Đinh Thuận than.

Kim Liễu khẽ cười nói với Tần Kham: "Chờ ta giặt xiêm y cho các quân gia trong Thiên hộ sở xong rồi sẽ tới phủ Đinh lão gia dọn dẹp lại phòng cho chàng, một đại nam nhân như chàng, trong phòng khẳng định rất bừa, chờ ta nhé."

Nói xong Kim Liễu đi vào trong viện, vừa đi vừa sắn tay áo, trong viện có rất nhiều thùng gỗ, trong thùng đựng đầy phi ngư cẩm bào bẩn thỉu, đó là công tác hôm nay của Kim Liễu.

Bóng lưng của Kim Liễu rất vui tươi.

Nàng ta đã tìm lại được người quan trọng nhất trong sinh mệnh.

Tần Kham và Đinh Thuận nhìn Kim Liễu ở xa xa giặt quần áo, Tần Kham mỉm cười, hơi đăm chiêu, Đinh Thuận thì mặt vặn vẹo còn hơn mướp đắng.

"Đại nhân của ta ơi, ngài.... Rốt cuộc là đang chơi trò gì vậy? Vị Kim cô nương này không phải chính là người chúng ta lần trước gặp ở Yến Lai lâu sao? Hình như là ngài và nàng ta quen nhau từ trước rồi?"

Ánh mắt Tần Kham có chút mờ mịt, cười nói: "Đúng, kỳ thật ta quen, quen lâu lắm rồi."

Đinh Thuận thở dài: "Quen thì quen, ngài trực tiếp dẫn nàng ta về phủ là xong mà? Nếu sợ phu nhân tức giận thì thuộc hạ tìm ngoại trạch ở trong thành cho ngài, phái người mỗi ngày bảo hộ cũng được, ngài thế này là định làm gì?"

Tần Kham cúi đầu nhìn cách ăn mặc của mình, cười khổ nói: "Hôm nay gặp nhau thực ra nằm ngoài sở liệu của ta, một số hiểu lầm âm soa dương thác, chuyện biến thành như thế này, hơn nữa có thể trong một đoạn thời gian rất dài đều sẽ như vậy."

Vẻ mặt Đinh Thuận càng chua sót, giận dữ nói: "Thuộc hạ trêu ai chọc ai?"

Tần Kham thoáng nhìn Kim Liễu đang giặt quần áo trong viện tử, nói: "Đinh Thuận, nàng ta là nữ tử ta phải quý trọng, nàng ta rất trọng yếu đối với ta, sau này nàng ta làm việc ở chỗ ngươi, ngươi phải đối xử tử tế với nàng ta, lặng lẽ tăng lương cho nàng ta, nhớ là đừng để nàng ta nhìn ra, nhưng việc nặng nhọc đừng để nàng ta làm, bảo đám thủ hạ hỗn đản của ngươi khách khí với nàng ta, ai dám buông lời dơ bản với nàng ta thì vẫn là câu đó..."

Đinh Thuận tiếp lời: "... Thiến hắn rồi đưa vào cung gài bên cạnh Vương Nhạc làm gian tế cho chúng ta."

"Đúng."