Chơi không chết ngươi thì ta trù chết ngươi.
Đây là suy nghĩ của Tần Kham, vẽ ảnh dán trong tẩm lăng của Hoằng Trì đế, Ninh vương ít nhất cũng xui tới ba đời không lật được mình.
Vào cung thỉnh tội không chỉ là để lót nền cho hành động trả thù của Đinh Thuận, hành động này của Tần Kham còn có một tầng ý tứ khác.
Ninh vương mưu phản là đại sự, triều đình trong lịch sử sau khi bình định mưu phản, Chính Đức đế giận dữ, liên tiếp xét xử rất nhiều đại thần và thái giám, có những người là quả thật có cấu kết với Ninh vương, nhưng cũng có những người là vô tội bị liên lụy, trở thành quân cờ hy sinh dưới sự tranh chấp thế lực trong triều.
Tần Kham hôm nay tới thỉnh tội, trên thực tế đã để lộ ra rất tin tức rất bí ẩn cho Chu Hậu Chiếu, đó chính là hắn bất hòa với Ninh vương, bất hòa thì chính là đối địch, tương lai Ninh vương mưu phản, Tần Kham có thể dễ dàng thoát khỏi hiềm nghi cấu kết.
Đi một bước tính trăm bước, âm hiểu cũng là thủ đoạn giữ mạng.
Thành đông Kinh sư chia làm mười bốn phường, cái gọi là "phường", có thể lý giảòi phố, tương tự như phố của mỗi khu mỗi thành phố thời hiện đại.
Thành đông có một dịch quán, nằm ở cửa tây phường Na Huân, phường Nam HUân chính là ngõ Giếng Nước Ngọt đời sau. Dịch quán đó mở ở cửa tây phường Na Huân, tọa bắc hướng nam, dịch quán chiếm hơn mười mẫu, trong quán hoa viên giả sơn kỳ thạch đủ cả, hai bên đường mòn đi thông tới nội viện, còn trồng trúc xanh um tùm tươi tốt, gió nhẹ thổi qua, lá trúc lay động, cùng với tiếng ve kêu mùa hè, đường cong thông tới nơi u nhã, rất có phong nhã tam vị.
Trong thành kinh sư Tấc đất tấc vàng, lại có một cõi Niết bàn u nhã như vậy, Chẳng trách Ninh vương sau khi vào kinh cự tuyệt biệt viện phiên vương mà quan viên của Hồng lưu tự an bài cho hắn, tình nguyện bỏ tiền vào ở nơi này.
Trong Rừng trúc có một bộ ghế đá bàn đá, Ninh vương Chu Thần Hào lúc này đang ngồi trên ghế đá, nhàn nhã phẩm trà, phụ tá Lý Sĩ Thực đứng ở bên cạnh bẩm báo thu hoạch trong chuyến đi tới kinh sư lần này với hắn.
"Trong triều lục bộ Thị Lang, tổng cộng có bảy vị Thị Lang đã nhận quà của điện hạ, sáu vị ngự sử của Đô Sát viện cũng nhận quà. Trừ những người đó ra, Tiêu công công, Vương công công, Ngự mã giám Ninh công công, tám vị thái giám bọn Lưu công công bên cạnh bệ hạ cũng đều vui lòng nhận." Khóe miệng Lý Sĩ Thực phác ra một nụ cười trào phúng: "Triều đình Đại Minh, không phải là bền chắc như thép. Môn hạ thấy, giống như cái sàng, hở gió khắp nơi."
Chu Thần Hào cười lạnh nói: "Lúc trước Yến vương Chu Lệ được thiên hạ vốn là may mắn, nếu không phải tổ tiên của Ninh vương nhất mạch điều đóa nhan tam vệ thiết kỵ giúp hắn dẹp loạn, lão tiểu tử Chu Lệ sớm đã bị Kiến Văn hoàng đế diệt cả nhà rồi, thật ghét lão hỗn trướng Chu Lệ nói không giữ lời, không ngờ công nhiên bội bạc, có mới nới cũ, đâu có cùng phân thiên hạ, lại chỉ cho cao tổ Ninh vương ta một Nam Xương nho nhỏ. Bổn vương nếu không làm phản, là phải với sự khuất nhục hơn trăm năm mà Ninh vương nhất mạch phải chịu đựng?"
Dừng một chút, Chu Thần Hào nói: "Với ánh mắt của bổn vương, hoàng đế tuổi còn nhỏ, tính tình hoang đường ham chơi, luận về cơ mưu ổn trọng thì không thể bằng phụ thân hắn, tương lai tất nhiên là hôn quân, thiên thời và nhân hòa, bổn vương đều đã có, lo gì đại sự không thành?"
Lý Sĩ Thực chắp tay nói: "Môn hạ đêm xem tinh tượng. Thấy tử vi tinh ảm đạm, đong đưa sắp rơi, phía nam thì thần phụ tinh sáng rực, môn hạ cẩn thận tính toán, phát hiện vận số của Yến vương nhất mạch đã hết, giang sơn đổi chủ đã gần ngay trước mắt, chủ nhân của long đỉnh trong kinh sư, thiên ý quy về Ninh vương, môn hạ chúc mừng Vương gia."
Chu Thần Hào cười ha ha hai tiếng, không nói cái gọi là tinh tượng là thật hay giả, Chu Thần Hào vẫn cảm thấy rất vui vẻ, Ninh vương nhất mạch mơ mộng hoàng đế đã hơn một trăm năm, chịu nhục suốt bốn đời người, cuối cùng vào đời của hắn cũng có thể thay đổi.
Sau khi Mỉm cười hai tiếng, Chu Thần Hào hạ thấp giọng nói: "Lôi kéo được bao nhiêu triều thần chỉ là thứ yếu, lần này tới kinh sư là để chọn mua binh khí và hỏa khí, Lý tiên sinh làm đến đâu rồi?"
Lý Sĩ Thực mỉm cười, nói: "Mấy ngày nay Cẩm Y vệ theo dõi kinh quá, hôm qua Vương gia ra lệnh cho thị vệ đánh những cơ sở ngầm của Cẩm Y vệ, để môn hạ che giấu tai mắt trong kinh, môn hạ hôm qua nhân lúc loạn cải trang bỏ chạy, bí mật gặp mặt pháo doanh Vương đô ti của Thần Cơ doanh hữu tiếu quân, còn cả Phí đại nhân của chế tạo cục ti khố, hai người sau khi nhận một vạn lượng bạc của Vương gia, đáp ứng trong một năm sẽ bí mật đưa một ngàn khẩu súng điểu mới chế tạo của chế tạo cục tới Nam Xương, trở về hai người sẽ nói dối, báo lên là một ngàn khẩu súng điểu này đã cũ thành phế thải, về phần binh khí chế thức như đao thương thuẫn tên nỏ, Phí đại nhân sẽ dần dần mang tới cho chúng ta."
Chu Thần Hào nghe vậy thì vui lắm, cười nói: "Chuyện này là đại sự số một bổn vương đến kinh phải làm, không uổng công bổn vương hôm qua làm ác bá một hồi, đánh cho bọn Cẩm Y vệ đánh ghét một trận, ngoài sáng thì là trút giận, nhưng trong tối lại làm thành một đại sự, may mắn có Lý tiên sinh giúp đỡ bổn vương."
Lý Sĩ Thực cười khiêm tốn: "Không phải là môn hạ giúp ngài, mà là trời cao giúp ngài."
Nói tới Cẩm Y vệ, sắc mặt của Chu Thần Hào nhanh chóng trở nên âm trầm, ánh mắt lộ ra vẻ phẫn nộ: "Bổn vương không ngờ trên đời lại có kẻ vô sỉ như Tần Kham, nhận bạc, đông châu, phỉ thúy, san hô của bổn vương. Hậu lễ như vậy mà không tỏ vẻ chút nào, còn hại bổn vương nửa đêm ăn gió uống sương."
Vẻ mặt của Lý Sĩ Thực buồn bã, gật đầu thở dài: "Vương gia nói không sai, người này rất không giữ lời, chỉ ỷ vào được thiên tử tin dùng, kiêu ngạo ngang ngạnh mà thôi, môn hạ vừa nghĩ tới lễ Vương gia tặng đi như bánh bao thịt đánh chó, thật thấy ưu thương, thẹn với Vương gia..."
Chu Thần Hào vỗ vỗ vai hắn, ôn hòa nói: "Kẻ địch quá vô sỉ, chúng ta quá rất đơn thuần, không trách ngươi, tiên sinh chớ tự trách, bổn vương hôm qua ra lệnh cho thị vệ đánh thủ hạ của hắn một trận, coi như là trút giận được rồi."
Vừa dứt lời, lại nghe thấy ngoài rừng trúc truyền đến tiếng động lớn, hai người đang nghi hoặc thì tiếng động lớn dần dần biến thành tiếng hét thảm.
Hai người biến sắc, tiếng kêu thảm thiết này rõ ràng là thị vệ của phủ Ninh vương phát ra, thị vệ vương phủ bình thường dũng mãnh mạnh mẽ, lúc này lại kêu la rất thê lương.
"Phát sinh chuyện gì?" Chu Thần Hào mí mắt giật giật: "Chẳng lẽ có người ám sát bổn vương?"
Lý Sĩ Thực vội vàng chắp tay: "Môn hạ đi xem, nơi kinh sư hoàng thành, không thể có thích khách dám ám sát Vương gia Đại Minh ngênh ngang đến thế, Vương gia đừng sợ."
Chu Thần Hào sầm mặt gật gật đầu, Lý Sĩ Thực vội vàng chạy ra khỏi rừng trúc.
Chu Thần Hào lẳng lặng nghe động tĩnh bên ngoài, tiếng đánh giết tựa hồ cách phương hướng rừng trúc càng lúc càng gần. Lần này vào kinh hắn chỉ dẫn theo hơn trăm thị vệ, bọn họ lúc này đang ở bên ngoài liều chết chống cự, kẻ địch tựa hồ rất đông.
Chu Thần Hào cảm thấy càng lúc càng bất an.
Tiếng quát hỏi của Lý Sĩ Thực rất hợp thời từ ngoài rừng truyền đến, trung khí mười phần, không mất sự cao ngạo của phủ phiên vương Đại Minh.
"Kẻ nào ở đây giương oai? Lớn mật thật, ta chính là Nam Xương Ninh vương phủ..."
Bùm !
Một tiếng kêu đau đớn vang lên, thanh âm của Lý Sĩ Thực giống như gà trống đang gáy bị người ta bóp cổ, im bặt.
Mí mắt Chu Thần Hào giật giật.
Lai giả bất thiện, hôm nay gặp thứ dữ rồi!
Tiếng đánh nhau dần dần nhỏ đi, Đinh Thuận thở hổn hển. Nhìn một thị vệ của phủ Ninh vương bị đánh ngã, oán hận nhổ nước bọt, mặt hướng về phía rừng trúc lộ ra nụ cười lạnh dữ tợn quát: "Thị vệ của Vương phủ thì sao? Nơi này là hoàng thành kinh sư! Cẩm Y vệ chính là thiên tử thân quân, tưởng chúng ta là bùn để mặc các ngươi vê nặn à? Hôm nay cho các ngươi xem thử, Đinh mỗ ta rốt cuộc có phải thằng hèn hay không? Ta chính là Thiên hộ nội thành Cẩm Y vệ kinh sư Đinh Thuận, không phục, cứ tới tìm ta."
Hai ba trăm tên Cẩm y Giáo úy Đinh Thuận mang đến đứng phía sau đồng thanh quát: "Thiên hộ đại nhân uy vũ."
Trong Rừng trúc, sắc mặt Chu Thần Hào xanh mét, tay cầm chén trà nổi đầy gân xanh, keng một tiếng, chén trà sứ men xanh bị hắn bóp vỡ, nước trà thuận theo cánh tay chảy xuống.
Thị vệ phủ Ninh vương đã bị đánh ngã, các Cẩm y Giáo úy ngoài Rừng trúc đang cảm xúc dâng trào, sĩ khí lên cao.
Hảo hán không chịu cái thiệt trước mắt, Ninh vương Chu Thần Hào là hảo hán điển hình, hắn có thể nhận. Kinh sư không phải nơi phiên vương giương oai, đám hán tử thô bỉ Cẩm Y vệ có thể không để ý tới hậu quả, nhưng Chu Thần Hào thì không thể không để ý.
Trong một gian sương phòng lịch sự tao nhã của Dịch quán.
Lý Sĩ Thực bị Đinh Thuận tát cho một cái ngất xỉu, răng rụng hai cái, má phải sưng húp, cái tát này chẳng những mang tới cho hắn thương tổn về thể xác, mà còn là một kích trầm trọng đánh vào tinh thần của hắn, sau khi đám người Đinh Thuận nghênh ngang bỏ đi. Lý Sĩ Thực được tàn binh bại tướng của phủ Ninh vương cứu tỉnh, vẻ mặt lại lộ ra vẻ si ngốc, giống như bị Đinh Thuận đánh bay cả hồn phách.
Chu Thần Hào nhìn bộ dạng thê lương của Lý Sĩ Thực, cảm thấy tim như tan nát.