Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 206: Tiền tài




Lại một phụ tá của phủ Ninh vương.

Tần Kham không hề cảm thấy bất ngờ, Ninh vương đời thứ nhất Chu Quyền hơn trăm năm trước bị Thành tổ Hoàng đế lừa một lần, quy mô của lần lừa đó khá lớn, Thành tổ hoàng đế bụng đầy ý xấu nói với Ninh vương, chỉ cần giúp hắn khởi binh đánh vào Nam Kinh, đoạt ngôi vị hoàng đế của Kiến Văn hoàng đế Chu Duẫn Văn lúc đó, giang sơn Đại Minh sẽ cùng Ninh vương cai trị.

Là một võ tướng, Ninh vương Chu Quyền đúng là ưu tú, hắn cùng với Chu Lệ phòng thủ biên cảnh, đánh cho thế lực còn sót lại của Mông Cổ nghe tin đã sợ mất mật, là hãn tướng chủ động công kích kẻ thù bên ngoài hiếm thấy trong trên dưới mấy ngàn năm của Trung Quốc, nhưng làm nhân vật chính trị, Chu Quyền không nghi ngờ gì nữa là móc khóa, những lời như "Cùng trị vì giang sơn" mà hắn cũng tin được, đáng bị Chu Lệ tước binh quyền đổi đất phong, rúc ở trong thành nhỏ Giang Tây Nam Xương không thể động đậy.

Cái tên Lý Sĩ Thực này Tần Kham cũng không xa lạ gì.

Người này là phú thân Nam Xương, gia cảnh rất giàu có, hơn nữa cũng là tiến sĩ năm Thành Hóa thứ hai, cao nhất làm tới Hữu đô ngự sử, chỉ tiếc quan trường như chiến trường, có tiền không nhất định ở đâu cũng tốt được, trong một lần đấu tranh chính trị triều đình, Lý Sĩ Thực hoàn toàn thất bại, ủ rũ trí sĩ hồi hương, lại được Ninh vương Chu Thần Hào giấu giếm dã tâm thu vào dưới trướng, từ nay về sau trở thành phụ tá đắc lực của Ninh vương.

Hôm nay túi khôn số một dưới trướng Ninh vương chủ động tìm tới Tần Kham, làm hắn lập tức tràn ngập cảnh giác.

Lý Sĩ Thực còn chưa nói ra ý tới thì Tần Kham đã định nghĩa đây là chồn tới chúc tết gà.

"Thì ra là Lý tiên sinh, " Tần Kham cười cười chắp tay, bất luận Lý Sĩ Thực mang tâm tư thế nào, ít nhất thì mọi người cũng đều là người đọc sách, cũng có công danh trong người, cấp bậc lễ nghĩa giữa người đọc sách vẫn phải có.

Lý Sĩ Thực cười rất khiêm tốn, cho dù hắn từng làm quan tới Hữu Đô ngự sử, nhưng lúc này lại khiêm tốn giống như tiểu lại thấy thủ trưởng.

"Không dám nhận danh xưng Tiên sinh, hôm nay Lý mỗ là cố ý vì chiêm ngưỡng phong thái của Tần đại nhân mà đến."

Lời này rất xuôi tai, tuy rằng biết rõ là nói dối, Tần Kham vẫn không nhịn được mà nghiêng người, lưu cho Lý Sĩ Thực một góc quang huy thánh khiết, góc độ xảo quyệt, tẩu vị phong tao, cho hắn chiêm nghưỡng thật kỹ.

Thấy Tần Kham cười mà không nói. Lý Sĩ Thực cũng cười càng tươi hơn.

"Trừ chiêm ngưỡng ra, Lý mỗ còn có một yêu cầu quá đáng..."

"Lý tiên sinh cứ nói chớ ngại."

Ánh mắt Lý Sĩ Thực lấp lánh, hạ thấp giọng nói: "Thân thủ của Tần đại nhân rất cao, văn võ song toàn, nghe nói năm trước khi ở Nam Kinh, tên con nuôi đui mù của Vương Nhạc mạo phạm ngài, bị ngài xuất thủ giáo huấn một phen."

Đồng tử Tần Kham co rút lại: "Ngươi là nói Lưu Lang?"

"Đúng vậy."

"Lưu Lang về sau không phải bị Vương công công đánh chết sao? Chuyện đã qua cả một năm r mới đến mới đến nói giúp, có phải muộn quá rồi không?" Tần Kham tựa cười mà như không phải cười nói.

Lý Sĩ Thực cười nói: "Tên đui mù đó đâu đáng để Lý mỗ biện hộ cho hắn, Tần đại nhân coi khinh ta rồi. Lý mỗ là muốn xin nhân tình cho người khác."

"Ai thế?"

"Tần đại nhân thật sự là quý nhân hay quên, sau khi ngài ở Nam Kinh giáo huấn Lưu Lang vẫn chưa hết giận, lại lệnh cho Cẩm Y vệ thủ hạ tìm nhược điểm của Lưu Lang, đồng thời thủ hạ của ngài còn bắt một người, tên Danh nguyên, không biết Tần đại nhân có ấn tượng gì không?"

Đương nhiên là có ấn tượng, vào một khắc Lý Sĩ Thực tự giới thiệu, Tần Kham đã lờ mờ có một loại dự cảm. Hắn là vì Trần Thanh Nguyên mà đến.

Ngửa đầu suy nghĩ một lúc, Tần Kham quyết đoán lắc đầu: "Không nhớ rõ."

Sắc mặt Lý Sĩ Thực lập tức có chút tối sầm, biết rõ còn giả bộ hồ đồ là lệ thường của quan trường. Vốn cũng không có gì đáng trách, chỉ có điều tên trước mắt này giả bộ hồ đồ rất quá đáng.

Cắn chặt răng, Lý Sĩ Thực từ trong ngực lấy ra một danh mục quà tặng, nhẹ nhàng nhét vào trong tay Tần Kham, cười nói: "Vật viết bên trên đều đã toàn bộ bộ đưa tới quý phủ, Tần đại nhân hiện tại chắc nhớ rồi chứ?"

Tần Kham nhìn lướt qua danh mục quà tặng, không khỏi có chút giật mình.

Bạc trắng hai vạn lượng, đông châu một trăm viên, Nam Hải san hô bốn gốc. Ngoài ra còn có mật gấu Tái bắc, sâu núi trăm năm, phỉ thủy, ngọc như ý cực phẩm

Tần Kham hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói: "Ninh vương là muốn lấy bạc đập chết ta sao?"

Lý Sĩ Thực thấy bộ dạng mặt không biểu tình của Tần Kham, không khỏi có chút hoảng hốt. Đều là người đọc sách, hắn biết rõ tính tình thanh cao của người đọc sách Đại Minh, có người thích tiền, đập bao nhiêu cũng chịu được hết, nhưng có người không thích, đưa tiền cho hắn chẳng khác nào đổ phân lên đầu hắn.

Lý Sĩ Thực vội vàng vươn tay ra cầm lại danh mục quà tặng, không ngừng liên tục xin lỗi: "Lý mỗ càn rỡ, cái này xin cầm lại, mong Tần đại nhân đừng chấp, Lý mỗ thật sự chỉ là một phen hảo ý."

Ai ngờ danh mục quà tặng tay chưa kịp chạ thì lại bị Tần Kham đút vào ngực rất nhanh, sau đó vẻ mặt kiên nghị trầm giọng nói: "Đập đi, đập bao nhiêu ta cũng chịu được hết."

Lý Sĩ Thực: "..."

Quan nhi Kinh sư càng ngày càng cao thâm khó lường, đây là cảm thụ chân thật nhất của Lý Sĩ Thực lúc này.

Danh mục quà tặng đã thu, giả bộ hồ đồ thì đành phải miễn, Tần Kham lúc này mới mở miệng cười: "Lý tiên sinh vừa rồi nhắc tới ta bỗng nhiên mới nhớ ra, không sai, năm trước ở Nam Kinh quả thật bắt một người tên là Trần Thanh Nguyên."

Lý Sĩ Thực lập tức mừng rỡ, chắp tay nói: "Xin hỏi người này hiện giờ đang ở đâu?"

Tần Kham mỉm cười hỏi ngược lại: "Chuyện đã qua được một năm, nên nhận cũng nhận rồi, Ninh vương hiện tại mới nhớ tới cứu hắn, có phải quá muộn hay không?"

Lý Sĩ Thực cười nói: "Chuyện liên quan tới phiên vương, chỉ bằng vào một người nói bậy, tin rằng triều đình sẽ không chịu tin, Ninh vương cũng không lo lắng."

"Nếu không lo lắng, vì sao hiện tại lại muốn cứu hắn?"

"Không lo lắng là một chuyện, người này ở trong tay triều đình chung quy vẫn là tai hoạ ngầm, Vương gia không thích tai hoạ ngầm này mang thêm phiền toái cho hắn, Tần đại nhân minh bạch ý tứ của Lý mỗ chứ?"

"Minh bạch, cho nên Ninh vương tính cứu hắn ra?"

"Đúng vô luận như thế nào thì cứu cũng tốt hơn, Vương gia sẽ không mang tới phiền toái của Tần đại nhân, chết sống đều được, Tần đại nhân sẽ không cự tuyệt yêu cầu nho nhỏ này chứ?"

Tần Kham cười nói: "Đương nhiên sẽ không, cầm tiền của người thì phải tiêu tai cho người ta, đi hỏi thăm cả kinh sư đi, nhân phẩm của ta có đáng tin hay không?"

Lý Sĩ Thực mừng rỡ, hắn không ngờ Tần Kham dễ nói chuyện như vậy, rất dễ dàng đã làm thỏa đáng chuyện Vương gia giao cho hắn, vì thế ấn tượng đối với Tần Kham cũng tốt hơn.

"Tần đại nhân là người đáng tin, như vậy..."

Lúc này, một Cẩm y Giáo úy vội vàng đi tới, ôm quyền nói: "Thiên hộ đại nhân, trong cung không ai trị thủ, ngự mã giám Ninh công công mời ngài tới bàn chuyện đóng quân."

Tần Kham thản nhiên gật đầu, sau khi chắp tay cáo từ Lý Sĩ Thực thì chậm rãi đi đến hoàng cung.

Lý Sĩ Thực quýnh lên, đuổi sau lưng Tần Kham lớn tiếng nhắc nhở: "Giờ hợi Đêm nay, trong Triêu Dương môn kinh sư, Vương gia và Lý mỗ chờ tin tức tốt của Tần đại nhân."

"Biết rồi." Tần Kham phất tay cho có lệ.

Đông cung.

Cuộc nói chuyện của Thái tử và Ninh vương Chu Thần Hào kết thúc rất nhanh. Khi hoạn quan vào điện Ngân An bẩm báo nói, Đại học sĩ Tạ Thiên mời Thái tử di giá tới xuân phường, Chu Hậu Chiếu vẻ mặt càng chua sót.

Các Đại học sĩ rất bướng bỉnh, cho dù bệ hạ bệnh tình nguy kịch, bọn họ cũng không gián đoạn nghiệp học của Thái tử, ngược lại có chút làm trầm trọng thêm.

Sinh mệnh của Hoằng Trì đế chỉ còn tính bằng ngày, Thái tử sắp đăng cơ. Các Đại học sĩ rất rõ ràng, đợi cho sau khi Thái tử đăng cơ rồi, còn muốn đốc thúc hắn đọc sách, chỉ sợ khó hơn lên trời.

Chu Thần Hào hiển nhiên cũng không định đối mặt với các Đại học sĩ, thanh danh chính trực của ba vị Đại học sĩ thiên hạ đều biết, Chu Thần Hào trong lòng có quỷ, đạo và ma là không thể gặp mặt.

Chu Hậu Chiếu vội vàng chào Ninh vương rồi tới thẳng xuân phường, Chu Thần Hào mỉm cười, Chậm rãi ra khỏi điện Ngân An.

Hoằng Trị Anh minh cơ trí cần chính sắp chết, người đứng đầu giang sơn Đại Minh tương lai là một đứa bé hoang đường ngu ngốc, điều này đối với Chu Thần Hào mà nói là tin tức tốt.

Một đứa nhỏ chỉ thích chơi, chuyện gì cũng đều không hiểu, có tư cách gì mà làm người đứng đầu giang sơn cẩm tú này? Phong thuỷ luân chuyển, hoàng đế thay phiên làm, Yến vương nhất mạch ngồi trên long ỷ hơn trăm năm, hiện tại cũng nên đến phiên Ninh vương nhất mạch rồi.

Ánh mắt Chu Thần Hào lóe sáng, lại dừng chân, quan sát Lưu Cẩn và Cốc Đại Dụng một lúc, bỗng nhiên mỉm cười, chỉ vào hai người nói: "Là Lưu công công và Cốc công công bạn giá bên cạnh Thái tử à?"

Lưu Cẩn và Cốc Đại Dụng hơi giật mình. Tuy rằng thị hầu Thái tử hơn mười năm, nhưng bọn họ dám khẳng định, Ninh vương chưa bao giờ nhìn thấy bọn họ, vì sao vừa thấy mặt liền có thể nhận ra bọn họ?

"dạ đúng, nô tỳ bái kiến Ninh vương điện hạ." Lưu Cẩn và Cốc Đại Dụng khom người nói.

Chu Thần Hào đỡ hờ, cười nói: "Nhị vị công công không cần đa lễ, Thái tử ham chơi, nhị vị công công hầu hạ Thái tử tất nhiên vất vả, làm phiền nhị vị, bổn vương nhập kinh thân không có gì, chỉ thuận tay mang theo một số thổ sản Nam Xương cho nhị vị công công, mong nhị vị vui lòng nhận cho."

Chu Thần Hào nhìn chung quanh, sau khi phát hiện không có ai chú ý thì từ trong ống tay áo lấy ra hai danh mục quà tặng đã chuẩn bị trước đưa cho Lưu Cẩn và Cốc Đại Dụng.

Vẻ vui mừng chợt lóe trong mắt Hai người, động tác thuần thục dùng hai ngón tay móc lấy, danh mục quà tặng liền không có dấu vết nhét vào trong ống tay áo của mình.

"Đa tạ Vương gia ban thưởng, nô tỳ vô cùng cảm kích, Vương gia có phân phó gì, nô tỳ không dám từ chối."

Chu Thần Hào cười ha ha, thần thái thân thiết nắm tay hai người, trên tay không biết cố ý hay là vô tình gia tăng mấy phần lực đạo.

"Nhị vị công công nói quá lời rồi, bổn vương thích nhất là kết giao bằng hữu, trước lạ sau quen, sau này chúng ta thường xuyên qua lại, chớ để xa cách."