Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 204: Ninh vương vào kinh




Nội các Triều đình và ti lễ giám bất động thanh sắc chuẩn bị hậu sự cho Hoằng Trị, những thứ linh tinh như linh đài đàn tràng chiêu hồn phiến khẳng định không dám đặt mua, cái này phạm vào đại cấm kỵ của hoàng gia. Nhưng chuẩn bị trên quân sự chính trị tương ứng vẫn phải làm tốt, ngoại địch nội hoạn vân vân, cái nên phòng bị thì nhất định phải phòng bị trước, an bài của Đại học sĩ Lưu Kiệnlà bắn tên có đích, mưu tính sâu xa.

Phương diện chuẩn bị Hậu sự, thay cũ đổi mới của triều này tương đối mà nói là đơn giản nhất nhẹ nhàng nhất, bởi vì Hoằng Trì đế chỉ có một đứa con trai, hoàn toàn không có lo lắng các hoàng tử tranh nhau ngôi vị hoàng đế, đại thần triều đình và thái giám nội cung cũng hoàn toàn không có vấn đề xếp đội, bởi vì hiện giờ hoàng gia tổng cộng chỉ có đội của Chu Hậu Chiếu, vô luận đứng ở đâu cũng là thiên hạ của Chu Hậu Chiếu, nhân tuyển hoàng đế Đại Minh tương lai không có gì phải lăn tăn.

Các đại thần triều Hoằng Trị chắc là nhóm người đầu tiên được thưởng thức sự ngon ngọt hạnh phúc của chế độ kế hoạch hoá gia đình, hoàng gia chích sinh một không biết đã bớt đi bao nhiêu phiền toái cho họ.

Đại học sĩ và văn thần võ tướng, các thái giám vội vàng tăng binh khiển tướng, giám thị hành động của phiên vương, Tần Kham và Chu Hậu Chiếu ở trong cung thì muộn rồi vẫn chưa chợp mắt.

Tần Kham vội vàng phân tán hơn ngàn Cẩm Y vệ tới các nơi của hoàng cung, trừ hiệp trợ Đằng tương tứ vệ trị thủ an toàn của hoàng cung ra, quan trọng hơn là giám thị nhất cử nhất động của các thái giám trong cung, đây là một thời kì mẫn cảm, hoàng đế bệnh tình nguy kịch, là lúc long ngự sắp quy tiên, các thái giám làm gia nô của thiên gia, cho dù có một chút ánh mắt mơ hồ đều có thể khiến cho Cẩm Y vệ cảnh giác, nói không chừng còn bắt vào chiếu ngục cẩn thận thẩm vấn một phen.

Chu Hậu Chiếu không biết toàn bộ triều đình đều đang vì hắn mà bận rộn, chuẩn bị cho sự đăng cơ của hắn, mấy ngày nay hắn cực nhọc cả ngày cả đêm. Luôn luôn thị hầu bên cạnh Hoằng Trì đế, thay quần áo, đút thuốc cho Hoằng Trì đế, bệnh tình của Hoằng Trì đế tất nhiên rốt cuộc không thể giấu được nữa, vô luận các Thái y nói bao nhiêu lần thuốc hay châm cứu đều vô dụng, nhưng Chu Hậu Chiếu vẫn không nghe, hắn tin chỉ cần mình làm hết vạn phần tâm ý, nhất định sẽ cảm động tới trời. Nhất định sẽ làm phụ hoàng khởi tử hồi sinh.

Trời và thần, luôn đáng để tin phải không? Bằng không hàng năm triều đình gióng trống khua chiêng tế thiên tế thần, dựng thiên đàn, địa đàn, nông đàn, đế vương văn trị võ công nổi bật còn lên Thái Sơn phong thiện. Những cái này làm là vì gì? Ở cõi xa xăm luôn luôn sẽ một vị thần tiên bị sự thành tâm và hiếu tâm của Chu Hậu Chiếu mà cảm động, khiến phụ hoàng hắn sống thêm vài năm.

Hai người ai bận việc nấy, cùng ở trong cung tất nhiên cơ hội gặp mặt không ít. Mấy ngày sau khi mọi người gặp mặt, phát hiện mắt đôi bên đều như gấu mèo, Tần Kham và Chu Hậu Chiếu nhìn nhau cười khổ.

"Tần Kham, vất vả cho ngươi rồi, nhìn bộ dạng của ngươi, chắc mấy đêm rồi chưa ngủ hả?"

"Điện hạ còn vất vả hơn, người mệt, tâm cũng mệt."

Chu Hậu Chiếu cười khổ nói: "Được rồi, chúng ta đừng nịnh bợ cho nhau nữa, hai tháng nay chắc vẫn không thể nghỉ, ngươi mau đi tìm chỗ nào mà chợp mắt chút đi."

Đám bát hổ Lưu Cẩn và Cốc Đại Dụng mấy ngày nay cũng không được ngủ yên, mắt thấy bệ hạ bệnh tình nguy kịch hay không vẻ mặt Bọn họ càng lúc càng bi thương, nhưng bên trong lại là sự hưng phấn.

Bệ hạ nếu băng hà, Thái tử chắc chắn sẽ đăng cơ, Thái tử đăng cơ có nghĩa là cơ hội của bọn họ cũng tới rồi, đông cung hầu hạ Thái tử hơn mười năm. Bọn họ trông mong, không phải là ngày này ư?

Vua nào triều thần nấy, thiên tử mới lên ngôi, ti lễ giám, ngự mã giám, phủ nội vụ, Đông Hán... Lưu Cẩn và Cốc Đại Dụng giống như nhìn thấy những vị trí chưởng quản thực quyền nha môn ti thự trong cung này đang nhiệt tình ngoắc tay với họ, từ nay về sau bọn họ không còn là đông cung thái giám không quyền không thế nữa, bọn họ là tân thần dưới trướng tân thiên tử, một thế hệ người mới chung quy rồi cũng thay thế đám người cũ, cho dù người mới hơi già, nhưng đối với triều đình mà nói, vẫn mịn màng.

Mấy ngày nay đám bát hổ Lưu Cẩn và Cốc Đại Dụng cũng mệt mỏi, nhưng càng mệt thì càng có tinh thần, bọn họ rất rõ ràng, hiện tại là thời khắc mấu chốt dao nĩa giơ lên chuẩn bị chia bánh ngọt, cả đời có lẽ chỉ có một lần cơ hội như vậy, bỏ qua thì vĩnh viễn sẽ không có lại, cho nên mấy ngày nay Chu Hậu Chiếu thị hầu Hoằng Trì đế, bọn họ cơ hồ thành cái bóng của Chu Hậu Chiếu, vô luận Thái tử đi đến đâu, nhất định sẽ có bọn họ cung kính đứng phía sau.

Nghe thấy Chu Hậu Chiếu quan tâm bảo Tần Kham đi nghỉ ngơi, bát hổ mười sáu ánh mắt hâm mộ tới đỏ bừng, trong lòng không hiểu có tư vị gì, chúng ta cũng mấy ngày mấy đêm rồi chưa chợp mắt, điện hạ sao không bảo chúng ta đi ngủ một chút? Tần Kham này rốt cuộc chuốc mê dược gì cho điện hạ vậy, sao Thái tử đối với hắn lại ân sủng chiếu cố tới vậy.

Bất luận ghen tị bao nhiêu, các bát hổ cũng không thể không cố mà tươi cười.

"Điện hạ, Tần Thiên hộ quả thật rất vất vả, có điều vất vả tới mấy cũng không bằng điện hạ, ngài cũng mấy đêm rồi chưa chợp mắt, hay là đi nghỉ mấy canh giờ đi, nhìn dáng vẻ mệt mỏi của ngài, lão nô đau lòng lắm. Trong Càn Thanh cung có đám người lão nô trông coi rồi, lão nô không có sở trường gì khác, chỉ giỏi mỗi việc thị hầu người ta, lão nô làm cả đời rồi mà." Lưu Cẩn tươi cười ôn ngôn khuyên nhủ.

Chu Hậu Chiếu cười cười hài lòng, bản sự sát ngôn quan sắc của Lưu Cẩn thực sự không tồi, nói mấy câu nịnh hót vỗ mông ngựa đã khiến Chu Hậu Chiếu trong lòng ấm áp.

"Không được, phụ hoàng uống thuốc phải do ta tự mình giúp, các ngươi lui ra, ta và Tần Kham có chuyện muốn nói." Chu Hậu Chiếu phất tay, nụ cười của Lưu Cẩn cứng lại, vừa cười vừa cúi người thối lui vài bước.

Nắm lan can bạch ngọc ngoài Càn Thanh cung, Tần Kham và Chu Hậu Chiếu vừa đi vừa nói.

"Tần Kham, ta biết ngươi có bản lĩnh, bất kỳ chuyện gì đến tay ngươi rồi đều có thể giải quyết dễ dàng, quen ngươi một năm, chưa thấy qua có chuyện gì là có thể bức ngươi tới tuyệt lộ, ngươi..." Chu Hậu Chiếu liếm đôi môi đã khô nẻ, nói: "Ngươi có thể giúp phụ hoàng ta sống thêm vài năm hay không?"

Tần Kham ngẩn ra, tiếp theo cười khổ nói: "Điện hạ, thần là người phàm, không phải thần tiên."

"Ta biết yêu cầu này có chút vô lý, nhưng ta luôn cảm thấy trên đời này không bất kỳ chuyện gì có thể làm khó ngươi..."

"Điện hạ, dược y bất tử bệnh, phật có duyên người có duyên, đạo lý này ngươi chắc minh bạch chứ."

Chu Hậu Chiếu mím môi, vẻ mặt thất vọng: "Đạo lý thì ai cũng hiểu, nhưng trên đời có thể theo đạo lý mà làm thì liệu có mấy ai? Ta chỉ là hy vọng có thể có kỳ tích xuất hiện..."

Tần Kham thở dài, có lẽ trên đời quả thật có rất nhiều kỳ tích, nhưng tuổi thọ của Hoằng Trì đế thì không có kỳ tích, lúc còn nhỏ náu mình sâu trong cung, bị nanh vuốt của Vạn quý phi đuổi giết, sống những ngày tháng thấp thỏm lo âu, lúc trẻ tuổi đăng cơ thành đế, trong lòng mang khát vọng chí lớn, thường thường quên ăn quên ngủ, cuối cùng sáng lập hiện tượng Đại Minh phục hưng, lúc trung niên thì bệnh trầm kha quấn thân, hậu tật khó trị, để kéo dài tuổi thọ, lại rất không lý trí ăn đan dược kim thạch của đạo gia, dẫn tới tình trạng sức khỏe càng kém hơn.

Kỳ tích, sao có thể có cho được?

Tần Kham thở dài: "Điện hạ... Thật sự rất xin lỗi, thần, bất lực."

Chu Hậu Chiếu ngửa đầu nhìn trời, vẻ mặt vô cùng cô đơn: "Không trách được ngươi, ngươi nói không sai, dược y bất tử bệnh, phật độ người hữu duyên."

Khi Hai người đang trầm mặc không nói gì thì một Cẩm y Giáo úy vội vàng đi tới ôm quyền nói: "Bẩm Thái tử điện hạ, Tần Thiên hộ, Ninh vương điện hạ cùng hơn trăm hộ vệ vào kinh."

Chu Hậu Chiếu nghe vậy thì vẻ mặt nổi lên mấy phần vui vẻ: "Ninh hoàng thúc tới à?"

Tần Kham thì nhíu mày: "Phiên vương chưa nhận chiếu mệnh của hoàng đế thì không thể rời khỏi đất phong, không thể vào cung, nếu không luận xử như mưu phản, hiện giờ đã là tháng ba, Ninh vương lúc này nhập kinh chẳng lẽ để chúc tết bệ hạ à?"

Chu Hậu Chiếu khụ khụ hai tiếng, nói: "Ninh hoàng thúc quả thật là tới chúc tết phụ hoàng."

Tần Kham... Cả nhà lão Chu đúng là hoa lạ.

" Tháng mười một năm ngoái phụ hoàng hạ chiếu, lệnh cho phiên vương các nơi có thể vào kinh, Ninh hoàng thúc rời khỏi đất phong cũng là phụng chỉ mà làm."

Tần Kham trợn tròn cả mắt: "Ý tứ của Điện hạ là, từ Nam Xương đến kinh sư, Ninh vương đi mất non nửa năm? Chẳng lẽ hắn nửa đường gặp cướp, một đường ăn xin tới đây... Khụ khụ, thần lỡ lời, điện hạ thứ tội."

"Vậy cũng không phải, Ninh vương nửa đường không biết vì sao bỗng nhiên bị bệnh, có lẽ không hợp khí hậu, cho nên khi xa giá tới Hà Nam thì không đi nổi nữa, lâm thời ở lại phủ Nam Dương dưỡng bệnh mấy tháng, hôm nay vào kinh chắc là sức khỏe có chuyển biến tốt rồi."

Tần Kham bĩu môi, bệnh gì chứ, hơn phân nửa là không dám vào kinh, vô luận hắn chuẩn bị mưu phản có bị triều đình phát hiện hay không, tóm lại Ninh vương trong lòng có quỷ, sao dám tùy tiện vào kinh? Hiện giờ chắc nghe thấy tin tức Hoằng Trì đế bệnh nặng mới đến, không biết có tính toán gì.

Chu Hậu Chiếu cười nói: "Tần Kham, ngươi không biết đấy thôi, Ninh hoàng thúc rất tốt với ta, ta lúc nhỏ thích bất kỳ thứ gì, hắn đều phái người từ Giang Tây mang tới, bất kể pháo đốt hau thậm chí là hỏa khí súng điểu, hắn đều có biện pháp làm ra đưa cho ta, còn hay nói, thái tử Đại Minh đọc sách hay không không quan trọng, quan trọng là phải biết hưởng lạc, tương lai toàn bộ thiên hạ Đại Minh là của ta, ta có thể lấy bất cứ thứ gì, không việc gì phải băn khoăn."