Người khác nghe không thì không hiểu, nhưng Hình Chiêu thì hiểu.
Kinh doanh Nhiều năm, trải qua vô số sóng gió triều đình, Lưu Cát giống như lão hồ li giảo hoạt, sống cẩn thận hơn bất kỳ ai hác, mạng lưới quan hệ của hắn đều nối nhau theo chiều dọc, tương tự như hệ thống bán hàng đa cấp kiếp trước, sợi dây Chiết Giang này, trừ Thôi Tăng ra, chỉ có mấy tên quan viên biết nhau, bao gồm cả vị giám sát ngự sử tuần án Chiết Giang Hình Chiêu trước mắt này.
Hình Chiêu nghĩ nghĩ, rồi nói: "Còn có mấy tên quan viên cùng với mấy Chiết thương."
Lưu Cát chậm rãi gật đầu: "Hình Chiêu, ngươi còn giữ thư qua lại của lão phu và đám người Thôi Tăng không?"
"Đốt hết rồi, sau khi án tử của Đỗ Hoành tới thiên thính, môn hạ đã đốt tất cả, cho dù lúc này Cẩm Y vệ tới khám nhà ta thì cũng tuyệt đối không thể tìm thấy bất kỳ thứ gì có thể đẩy được ta vào tù." Hình Chiêu cười tự đắc, giống như đang đợi Lưu các lão khích lệ năng lực ứng biến của hắn.
Lưu Cát không phụ sở vọng, đôi mắt già đục ngầu sáng ngời lên, quả nhiên gật đầu khen ngợi: "Không tồi, quả nhiên là đệ tử tốt được lão phu coi là tâm phúc."
Bưng chén rượu bên cạnh lên, chậm rãi rót một ly đưa cho Hình Chiêu, Lưu Cát cười nói: "Nào, uống cạn chén này đi, chỉ cần không lưu lại bất kỳ chứng cớ gì, chúng ta có thể đứng ở thế bất bại, lần này thua, lần sau lại chơi tiếp."
Hình Chiêu nhận lấy chén rượu uống một hơi cạn sạch, cười nói: "Có các lão tọa trận, môn hạ còn lo cái gì? Rượu Ngô cơ của các lão vẫn có có hương thơm thuần hậu như vậy..."
"Ngon lắm hả? Vậy uống thêm vài chén đi, lão phu lớn tuổi rồi, thứ trong chén không dám uống quá nhiều." Lưu Cát thản nhiên cười nói.
Rượu Ngô cơ là rượu ngon Lưu phủ tự ủ, rượu ngon luôn làm say đắm lòng người.
Hình Chiêu tâm thần bất an uống mấy chén, cảm xúc dần dần bình phục, tình thế trước mắt đã không thể vãn hồi, bước tiếp theo nên đổi công làm thủ như thế nào, bố cục như thế nào để thoát khỏi sự truy tra của ba pháp ti, cứ nghe Lưu các lão là được, mấy năm nay ở chung, đối với sự nhanh trí ứng biến của Lưu Cát Hình Chiêu vẫn có chút bội phục, tin rằng hắn có thể giữ được tiền đồ của mọi người.
"Các lão, tất cả xin nhờ vào ngài, việc này qua đi rồi, chỗ Chiết thương còn có một thuyền tám ngàn thớt tơ lụa sắp rời bến, thu lợi đâu chỉ trăm.."
" Ngươi thật hồ đồ." Lưu Cát mang theo vẻ tức giận ngắt lời hắn: "Giờ là lúc nào mà ngươi vẫn còn muốn kiếm tiền? Không muốn sống nữa sao?"
Hình Chiêu vội vàng cười nói: "Lão đại nhân nói đúng, chúng ta phải ngủ đông một đoạn thời gian, đợi phong thanh qua đi rồi tính tiếp."
Lưu Cát gật gật đầu, nói: "Ngươi và ta đều là thế nhân, không thoát được hai chữ danh lợi, kiên nhẫn thêm một chút, quan nhi rồi sẽ thăng, bạc rồi sẽ có, lão phu năm nay đã hơn bảy mươi, vẫn còn có thể ẩn nhẫn ẩn nhẫn nằm trên củi, ngươi gấp cái gì?"
Hình Chiêu liên tục gật đầu.
Từ biệt Lưu Cát, tâm tình của Hình Chiêu bỗng nhiên tốt lên, Lưu Cát luôn luôn có loại quyết đoán này, vô luận chuyện nguy cấp cỡ nào, qua tay hắn luôn có thể hóa hiểm thành may, ôm lấy tòa núi dựa này, có nguy nan nào mà không qua được? Việc Hôm nay đại thể cũng chỉ là một cơn gió nhỏ sóng nhỏ mà thôi?
Kiệu quan rời khỏi nông trang, đi qua một đường ruộng nhỏ, đường nhỏ nối tới quan đạo, lên quan đạo là có thể vào thành.
Hình Chiêu ngồi bên trong kiệu, trên mặt không ngờ lộ ra nụ cười. Hắn bỗng nhiên cảm thấy mình năm đó lựa chọn một tòa núi dựa rất không tồi, thật sự rất không tồi, việc này qua đi chắc nên vì lão đại nhân lão đại nhân mà xuất thêm khí lực, hắn là ngự sử tuần án Chiết Giang, cái đinh Đỗ Hoành này nếu vẫn ở Thiệu Hưng làm tri phủ, vậy tìm cớ trị hắn một trận, không trừ đi được cục tức này thì không yêu.
Kiểu lắc lư đi trên đường mòn, Hình Chiêu bỗng nhiên cảm thấy xoang mũi có thứ âm ấm chảy xuống, lấy tay quyệt một cái, đập vào mắt chính là máu tươi dính đầy tay.
Tau Hình Chiêu run lên. Hít sâu một hơi, lại cảm thấy đầu óc quay cuồng, muốn cao giọng kêu cứu. Nhưng máu tươi đen xì từ trong miệng phun ra như suối, người cũng bắt đầu co giật kịch liệt.
Hình Chiêu dùng hết một tia khí lực cuối cùng, vén rèm kiệu lên, nhìn bầu trời xanh trong vắt không mây bên ngoài, Hình Chiêu bỗng nhiên lộ ra nụ cười sầu thảm.
Hình Chiêu vừa tắt thở, trong rừng cây hai bên đường mòn liền có mấy tên Hắc y nhân chui ra, giơ tay chém một cái, hai gã kiệu phu hét thảm một tiếng rồi bỏ mạng, vén rèm lên, miệng mũi Hình Chiêu đầy máu tươi đen xì. Sớm đã tắt thở, Hắc y nhân không yên tâm, sau khi đâm thêm mấy đao, gom thi thể của kiệu phuvà Hình Chiêu lại, cùng với cả cỗ kiệu kéo đi toàn bộ. Không bao lâu, sâu trong rừng cây có khói đen bốc lên.
Trời rất xanh, giống như thần tiên dùng tay lau đi tất cả những thứ không sạch sẽ trên trời.
Đại đường Hình bộ lại điện thiểm lôi minh.
" Chủ sự Hộ bộ Chiết Giang Ngô Thiệu, thái giám chủ sự Tô Châu tạo nam cục Hoàng Xương, Chiết Giang bố chính ti Tả tham nghị Liễu Điền Quý, giám sát ngự sử tuần án Chiết Giang Hình Chiêu..."
Theo từng cái tên được đọc ra từ trong miệng Thôi Tăng. Các quan viên Nội đường vô cùng sợ hãi, ngay cả sắc mặt của ba vị quan chủ thẩm cũng trở nên tái nhợt, vẻ mặt ngưng trọng.
Án tử Vốn không lớn, nhưng khi đào sâu thì không ngờ lại ghê người như vậy, trong đây rốt cuộc bù vào bao nhiêu mạng người.
Thôi Tăng khai xong tất cả, sau khi đồng ý ký lời chứng, thở dài tuyệt vọng, ngửa đầu nhắm mắt không nói gì.
" Phái người đưa lời khai vào cung mau." Hà Giám cảm thấy chuyện, liên lụy tới tới nhiều quan viên như vậy, hắn đã không thể quyết định rồi.
Hình bộ tạm thời nghỉ, chờ ý chỉ của bệ hạ, Thôi Tăng đã bị đeo gông còng tay, do nha dịch trông giữ, buồn bã đứng trong đại đường.
Đỗ Hoành và Tần Kham thì ngược lại không được chú ý, từ không có huyề niệm lúc đầu, cho tới cuối cùng hồi phong lộ chuyển, tất cả mọi người trong nội đường biết, Đỗ Hoành đã thoát tội, mà Tần Kham tuy có hành động rải truyền đơn va kích động cống sinh, nhưng luận tiền căn thì chính là để giúp nhạc phụ thân hãm tù oan thoát tội, nếu sự thật chứng minh Đỗ Hoành vô tội, hành vi của Tần Kham tất nhiên có tính chất khác, là dũng cảm quên mình cứu nhạc phụ, đây là nghĩa cử, hiếu cử, ai dám nói Tần Kham có tội?
Cảm xúc của Đỗ Hoành đã khôi phục bình tĩnh, mắt liếc con rể, thấp giọng nói: "Hay cho một chiêu rút củi dưới đáy nồi, lão phu mặc dù không biết ngươi làm thế nào, nhưng vẫn bội phục ngươi."
Tần Kham trợn mắt lên, nói: "Cái gì cũng không biết thì bội phục cái gì?"
"Chính vì không biết nên mới cảm thấy chiêu thức của chiêu thức huyền diệu, nếu lão phu biết ngươi ở sau lưng làm hoạt động hạ lưu gì, cái ngươi có được không phải là sự bội phục của lão phu, mà là sự khinh bỉ.... Có lẽ còn có thể là quân pháp bất vị thân."
Tần Kham trầm mặc hồi lâu, hối hận thở dài: "Ta lại sai lầm rồi... Thủ tiện cứu ai vậy, sai người ném lão gia hỏa này này vào hố xí cho sặc cứt mà chết, chẳng phải đại khoái nhân tâm hơn ư?
Sau một tiếng đồng hồ, hoạn quan trong cung mang ý chỉ đến.
Long nhan đại nộ, nghiêm chỉ truy tra!
Đỗ Hoành và Tần Kham chịu oan khuất, thượng ý an ủi, hai người quan phục nguyên chức, tựa hồ để bồi thường cho Đỗ Hoành, trừ tri phủ Thiệu Hưng, còn cho hắn thêm hàm hiệu giám sát ngự sử Nam Kinh, có quyền thượng đơn thẳng tới hoàng đế.
Ý chỉ cho Tần Kham lại vô kinh vô hỉ, vẫn là Cẩm Y vệ Thiên hộ, vẫn trị thủ đông cung, ngay cả bạc có tính chất bồi thường cũng không cho, hơn nữa còn bảo Tần Kham truy tra án này, đào sâu tới cùng.
Tần Kham không cần bồi thường gì cả, cái hắn muốn là khoái ý ân cừu.
Mặc áo tù nhân, Tần Kham đứng ở giữa đại đường đại đường lại giống như đại tướng quân chỉ huy thiên quân vạn mã, hét lớn một tiếng ra ngoài công đường: "Đinh Thuận Lý Nhị ở đâu?"
Đinh Thuận Lý Nhị không biết từ góc nào chui ra, một thân phi ngư cẩm bào đỏ thẫm, nắm yêu đao ôm quyền lớn tiếng nói: "Có."
" Chủ sự Hộ bộ Chiết Giang Ngô Thiệu, thái giám chủ sự Tô Châu chức tạo nam cục Hoàng Xương, Chiết Giang bố chính ti Tả tham nghị Liễu Điều Quý, giám sát ngự sử tuần án Chiết Giang Hình Chiêu.... Hạ giá thiếp của Cẩm Y vệ, bắt người."
"Vâng."
Hai người nhanh chóng xoay người rời đi.
Tần Kham nhìn Thôi Tăng cúi đầu không nói gì, trong mắt không hề có một tia thương hại.
Vốn là một hồi tranh đấu ngươi chết ta sống, thi triển thủ đoạn tranh thắng thua, Thôi Tăng chỉ là là một người thất bại, như vậy mà thôi.
Đáng tiếc là, khai ra nhiều quan viên như vậy, nhưng lại không dám khai Lưu Cát ra, Lưu Cát vận khí tốt, tránh được một kiếp.
Hoàng đế đặc chỉ, Cẩm Y vệ giục ngựa tỏa ra, tìm kiếm khắp thiên hạ.
Ban đêm, Chiết Giang Bố Chính Sứ Thôi Tăng tự sát trong lao, giám sát ngự sử tuần án Chiết Giang Hình Chiêu không biết ra sao, Thái Thường tự khanh kiêm hàn lâm học sĩ Trương Sĩ Trinh và Công bộ cấp sự trung Tào Chước An sau khi nhận được giá thiếp của Cẩm Y vệ thì ở trong nhà nuốt vàng tự sát.
Sóng gió nổi lên, sóng gió lặng xuống, tất cả tựa hồ đều đã kết thúc, lại tựa hồ như chưa hề phát sinh.