Tính cách quyết định vận mệnh.
Hắn không ngại người có dã tâm, kiếp trước khi làm phó tổng công ty, người trẻ tuổi có dã tâm dưới tay nhiều đếm không hết, sự thật chứng minh, đoàn đội có dã tâm mới là đoàn đội thành công nhất.
Đời này nếu muốn thành lập đoàn đội, Nghiêm Tung không nghi ngờ gì nữa là nhân tuyển cực kỳ thích hợp.
"Được, quyết định vậy đi, bản quan kiễng chân chờ ngày Nghiêm huynh tên đề bảng vàng."
Nghiêm Tung vội vàng khom người cảm ơn, vẻ mặt do dự một lát, Nghiêm Tung cuối cùng vẫn hỏi ra nghi hoặc chất chứa trong lòng đã lâu.
"Vãn sinh và đại nhân chưa từng quen biết, trong nhiều cống sinh như vậy của Quốc Tử Giám, đại nhân vì sao chỉ lựa chọn vãn sinh hiệu lực cho đại nhân? Đại nhân.... Tựa hồ biết vãn sinh?"
Tần Kham mỉm cười, biết đương nhiên là biết, biết mấy trăm năm rồi. Hắn chỉ vừa hay biết Nghiêm Tung vào năm Hoằng Trị thứ mười tám trúng tiến sĩ nhị giáp mà thôi.
Vỗ vỗ vai Nghiêm Tung, Tần Kham nghiêm mặt nói: "Nghiêm huynh tự coi nhẹ mình rồi, chẳng lẽ ngươi không phát hiện ngươi rất nổi bật, xuất chúng trong rất nhiều các cống sinh của Quốc Tử Giám ư?"
"Hả, Có... Có sao?" Nghiêm Tung ngây ra."
"Đương nhiên là có, há chỉ nổi bật xuất chúng, quả thực là hạc trong bầy gà, hào quang vạn trượng, tin ta đi, ngươi tuyệt đối không phải loại xích thố trong người, Lữ Bố trong ngựa khiến nam nhân không mở được mắt, khiến nữ nhân không khép được chân, đâu."
"Xích... xích thố trong người?"
Thủ phụ nội các Tương lai, cử tử hàn môn hiện giờ tựa hồ có chút tự ti.
"Đinh Thuận."
"Có thuộc hạ."
"Giúp ta chiêu đãi Nghiêm huynh."
Khuôn mặt già nua hàm hậu của Đinh Thuận lập tức nặn ra những nếp nhăn như hoa cúc, kéo tay Nghiêm Tung đi xuống lầu, lải nhải: "Nghiêm tướng công đi theo ta, Đinh mỗ tìm cho ngươi nơi nữ nhân không khép được chân, đảm bảo sẽ hài lòng."
XXXXXXXXXXXXXXX
Các cống sinh gây chuyện trước nha môn Hình bộ vẫn đang rất ầm ĩ, chỉ vào đại môn hình bộ tức giận mắng gian thần cầm quyền, chẳng ai phát hiện Nghiêm Tung, kẻ dẫn đầu gây chuyện vừa rồi đã biến mất trong đám người, được Cẩm y bách hộ Đinh Thuận kéo đi tới kiến thức phong nguyệt nhân gian.
Khi trước nha môn hình bộ cống sinh sĩ tử tụ tập càng lúc càng nhiều, tình thế đã hoàn toàn mất kiểm soát, các đường quan của hình bộ hoảng hốt, những năm nay chuyện người đọc sách trùng kích nha môn quan phủ cũng không phải là thông thường, một khi phát sinh đều sẽ biến thành cự án kinh thiên, sau khi lên Đạt thiên thính, hoàng đế để tình thế tình thế, thường thường sẽ điều tra bãi miễn một số lớn quan viên, hôm nay hình bộ đứng mũi chịu sào, vì thế các đường quan trực ban đứng ngồi không yên.
Trước cửa tiếng người ầm ĩ, tiếng mắng không dứt, trên đại môn sơn son uy nghiêm đã dính đầy trứng thối rau ôi bị các cống sinh ném. Các quân sĩ của Ngũ thành binh mã ti vây ngoài quảng trường nha môn hình bộ, lại chỉ đứng xa mà nhìn, các cống sinh đều là người đọc sách có công danh trong người, các quân sĩ của binh mã ti tất nhiên không dám chèn ép đe dọa bọn họ, trừ phi đám người đọc sách điên cuồng này lấy đao giết các thượng thư Thị Lang của hình bộ, nhưng ném trứng và rau thì không sao, người đọc sách sao có thể không nóng tính?
Khi các quan viên Hình bộ đang trốn trong nha môn thất thố lo sợ không yên, sớm đã có Cẩm Y vệ và phiên tử Đông Hán khẩn cấp đem việc này báo tới hoàng cung đại nội.
Mấy trăm người đọc sách có công có danh trùng kích nha môn hình bộ, việc này không phải là nhỏ, Mưu Bân và Vương Nhạc cũng không dám giấu diếm, chỉ có thể trình báo tới Hoằng Trì đế.
Chuyện nếu không giải quyết được, chỉ đành làm lớn nó lên, lớn tới không thể vãn hồi, ầm ĩ tới Đạt thiên thính, có lẽ mới có thể tìm được một tia sinh cơ cho Đỗ Hoành, đây chính là mục đích Tần Kham sai Nghiêm Tung kích động cống sinh gây chuyện.
Mục đích này hiển nhiên đã đạt được.
Cấm cung điện Văn Hoa.
Ba vị Đại học sĩ Lưu Kiện, Tạ Thiên, Lý Đông Dương ngồi trên ghế mềm ở bên trái điện, vuốt râu trầm mặc không nói gì.
Hoằng Trì đế mặt trầm như nước. Sắc mặt ốm yếu hiện lên vẻ bất mãn, Mưu Bân và Vương Nhạc quỳ trước mặt hắn, không dám thở mạnh. Bọn họ minh bạch, hiện tại hiện tại của bệ hạ rất không tốt.
Khắp thiên hạ thổi phồng Đại Minh phục hưng, Đại Minh rốt cuộc có phục hưng hay không. Kỳ thật Hoằng Trì đế cũng có chút mê mang, trước kia từng có chút dương dương tự đắc, nhưng những chuyện phát sinh trong hai năm gần đây đã đả kích lòng tin của hắn, đương nhiên cũng bao gồm cả hôm nay mấy trăm cống sinh gây chuyện.
Hoằng Trì đế Luôn luôn khoan dung với người đọc sách không ngờ hắn đối xử với người đọc sách tử tế đến thế mà những người này vẫn bất mãn với triều đình, bất mãn với hắn, thiên hạ này rốt cuộc là làm sao vậy?
Trong đại điện rất im lặng, Hoằng Trì đế sắc mặt âm trầm, trầm mặc hồi lâu mới chậm rãi hỏi: "Rốt cuộc là làm sao? Qua hai tháng nữa là thi hội rồi, các cống sinh sao lại lựa chọn gây chuyện vào lúc này?"
Vương Nhạc cung kính trả lời: "Bẩm bệ hạ. Đông Hán đã điều tra, các cống sinh tụ tập trước nha môn hình bộ chính là vì vụ án tri phủ Thiệu Hưng Đỗ Hoành đánh giết chức công."
" Án tử này trẫm đã nghe nói qua rồi, nhân chứng vật chứng đủ cả, tội của Đỗ Hoành là khó thoát. Các Cống sinh còn có gì không hài lòng?"
Vương Nhạc nói: "Bệ hạ anh minh, án này đã là thiết án, không thể phủ định, các cống sinh này tuổi nhỏ, bị người nào đó xúi giục gây rối, không rõ lí lẽ mới trùng kích hình bộ. Quả thật là tội lớn."
Mưu Bân vẫn lẳng lặng quỳ ở bên cạnh, bỗng nhiên nói xen vào: "Bệ hạ, Những gì Cẩm Y vệ tra được lại rất khác với lời nói của Vương công công."
Hoằng Trì đế quay đầu nhìn hắn, nói: "Cẩm Y vệ tra được gì, báo cáo tường tận đi."
"Vâng, hiện nay dân gian kinh sư có nhiều cách nói, nhưng cơ hồ là giống nhau, phố phường và Quốc Tử Giám đều nói Đỗ Hoành là người bị hại, thủ phạm là người khác, án này bắt nguồn từ Tô Châu chức tạo cục va Chiết Giang bố chính ti, có lời đồn nói hai bên thông đồng với nhau, bóc lột thậm chí đánh giết chức công, Đỗ Hoành thỉnh nguyện cho dân lại bị mưu hại bỏ tù, oan thấu trời xanh."
Vương Nhạc cười lạnh ngắt lời Mưu Bân: "Trước mặt Bệ hạ Mưu đại nhân đừng nói lung tung, lời đồn chuyện nhảm trên phố chẳng lẽ liền thành chứng cớ lật lại bản án? Như vậy luật của triều Minh ta là để trang trí à?"
Mưu Bân cũng không thèm nhìn Vương Nhạc, lạnh lùng nói: "Cẩm Y vệ là tay sai của bệ hạ, điều tra nghe ngóng là chức trách của Cẩm Y vệ, là trắng hay đen thì thần không rõ, thần chỉ tận trách hồi tấu bất kỳ lời đồn nào trong dân gian tới bệ hạ, thị phi trắng đen đều có bệ hạ tự phán đoán suy luận."
Những lời này khiến sắc mặt Hoằng Trì đế hơi hòa hoãn lại, nhưng sắc mặt của Vương Nhạc thì lại âm trầm hơn.
Mưu Bân từ trong tay áo lấy ra một tờ truyền đơn, hai tay dâng lên, nói: "Bệ hạ, đây là truyền đơn phát tán trong thành kinh sư, bên trong viết rõ tiền căn hậu quả của án này, thần đã lệnh cho Cẩm Y vệ tra rõ người rải truyền đơn, về phần việc thuật bên trong là thật hay giả thì chưa điều tra rõ, xin bệ hạ thánh đoạn."
Hoằng Trì đế tiếp nhận truyền đơn, càng xem mày càng nhíu sâu, lẩm bẩm nói: "Xem ra án này không phải là đơn giản như ngoài mặt."
Quay đầu nhìn ba vị Đại học sĩ nội các, Hoằng Trì đế mặt giãn ra cười nói: "Trẫm cũng có chút không hiểu, ba vị tiên sinh xem xem thế nào?"
Luận đại sự triều chính, ba vị Đại học sĩ tất nhiên là người cầm đầu kiệt xuất nhất, nhưng luận về phán án xử án thì Lưu Kiện và Tạ Thiên lại không giỏi, vì thế hai người không hẹn mà cùng đưa truyền đơn cho Lý Đông Dương.
Người đời nói về nội các triều đình như sau "Lý công mưu, Lưu công quyết, Tạ công xét." Luận về vạch kế hoạch và phân tích, Lý Đông Dương so với hai người Lưu tạ thì mạnh hơn rất nhiều, án tử này do hắn bình phán tất nhiên là thích hợp nhất.
Lý Đông Dương tiếp nhận truyền đơn, đọc qua rồi vuốt râu cười nói: "Giờ mỗi bên có cách nói của mình, thần cũng không thể nhận định thị phi, án này xét lại ngọn nguồn thì là Tô Châu chức tạo cục và Chiết Giang bố chính ti dựng lên, thái giám giám sát chức tạo cục Vương Bằng đã chết, nhưng bên dưới Vương Bằng có không ít người biết chuyện, Chiết Giang Bố Chính Sứ Thông Tăng cũng biết nguyên nhân, bệ hạ sao không tuyên những người có tương quan tới vụ án vào kinh, sau đó lệnh cho Hán Vệ tra xét chân tướng?"
Hoằng Trì đế gật đầu: "Lời nói của Lý tiên sinh rất đúng, vụ án Đỗ Hoành, trẫm sẽ lệnh cho Cẩm Y vệ điều tra rõ ràng, Đông Hán thì thẩm vấn."
"Bệ hạ, thần còn có lời muốn nói..." Trong mắt Lý Đông Dương lấp lánh quang mang khó lường, tiếp tục nói: "Nghe nói Thiên hộ Cẩm Y vệ Tần Kham chính là con rể của Đỗ Hoành, mà Đông Hán và Tần Kham có hiềm khích, vì thế để công bình công chính, thần cho rằng Hán Vệ tốt nhất chỉ phụ trách điều tra chứ không có quyền xử án, hơn nữa thần cảm thấy án này tựa hồ rất có liên quan tới triều đình kinh sư, nếu muốn điều tra rõ chân tướng, cần phải phái đại thần được tín nhiệm chuyên trách mới thỏa đáng."
Hoằng Trì đế suy tư hồi lâu, chậm rãi gật đầu, chính thức hạ ý chỉ.
"Án Đánh giết chức công Thiệu Hưng, do Cẩm Y vệ, Đông Hán liên thủ điều tra, tuyên thái giám, quan viên tương quan trên dưới của Tô Châu chức tạo cục cùng với Chiết Giang Bố Chính Sứ Thông Tăng hoả tốc vào cung, không thể chậm trễ, Đỗ Hoành giam giữ trong đại lao hình bộ, do hình bộ. Đại Lý tự và Đô Sát viện tam pháp ti đồng thẩm."