Khi Trong thành lưu truyền mua đồ không trả tiền, cứ lấy rồi đi ra. Siêu thị của Tần Kham đang khẩn cấp mà chuẩn bị.
Thứ bán bên trong cũng không mới lạ gì, nhưng lý niệm kinh doanh thì tuyệt đối vượt qua sức tưởng tượng của người thời đại này, trong lòng Tần Kham cũng có chút không yên, dù sao hoàn cảnh sống sót của cái thứ siêu thị này cũng phải điều kiện tiên quyết là không khí xã hội tốt. Hơn nữa có lực độ pháp luật nghiêm khắc duy trì, hiện giờ Đại Minh nói chung thì không khí xã hội không tồi, đặc biệt là ở trong hoàng thành kinh sư. Mặc dù không tới mức khoa trương như đêm không cần đóng cửa, không nhặt của rơi trên đường, nhưng cũng không ai dám tùy tiện khiêu chiến với vương pháp, huống chi cửa hàng này có ba tầng bối cảnh là đông cung Thái tử, Ngụy quốc công và Cẩm Y vệ.
Lời đồn xôn xao, trong sự chờ mong của vô số dân chúng, dưới tâm lý Tần Kham thấp thỏm bất an, siêu thị đầu tiên của Đại Minh cuối cùng cũng khai trương bên trong thành.
Ngày hai mươi lăm Tháng chạp, ngày hoàng đạo, chợ bắc nội thành pháo đốt rền rĩ, tiếng chiêng tiếng trống ồn ã, trong ánh mắt vây xem của vô số dân chúng, theo vải hồng che biển hạ xuống, hiện ra mấy chữ vàng nền đen Đại Minh Vạn Hóa Điếm, dây thừng chăng ngang trước cửa buông xuống, vô số dân chúng điên cuồng ùa vào.
Tần Kham và Chu Hậu Chiếu, Từ Bằng Cử đứng cách đó không xa. Ba người mặt mày tươi cười, nhưng mà nụ cười của Tần Kham đã có chút miễn cưỡng, luôn trầm mặc không lên tiếng.
Chu Hậu Chiếu cười, cũng phát giác có chút không thích hợp, vì thế hỏi ra vấn đề Tần Kham vẫn đang lo lắng: "Ê. Ngươi có phát hiện hay không, những người này đi vào không giống như mua đồ lắm, vẻ mặt của bọn họ... hình như không tính trả tiền."
Từ Bằng Cử cũng liên tục gật đầu.
Tần Kham thở dài bi thương, ngay cả hai tên gia hỏa dây thần kinh siêu cấp lớn này cũng nhìn ra chỗ không thích hợp, chứng minh lo lắng của mình không phải dư thừa.
Vẫn là suy nghĩ đó, thực sự nên goi đém bang nhàn Cẩm Y vệ giúp đỡ đi truyền tin tức tới trước mặt. Xếp thành hàng rồi lần lượt bóp chết họ! Một đoạn tuyên truyền đầy đủ nếu chỉ nói một nửa, sẽ hại chết người.
"Đinh Thuận, nhanh đi điều các huynh đệ tới, cả nha dịch Thuận Thiên phủ nữa." Tần Kham quay đầu hô to, gằn giọng nói: "Dám lấy đồ của ta không trả tiền, tưởng ta mở thiện đường làm từ thiện chắc?"
Đinh Thuận cuống quít quay đầu chạy đi.
Quả nhiên không ngoài sở liệu, không lâu sau, trong cửa hàng truyền đến tiếng chửi bậy, rất nhiều người giơ đồ trong cửa hàng lên, tức giận mắng hơn mười đại hán đang chặn họ lại, hơn mười đại hán được mời đến rất giữ bổn phận, nghiêm mắt xếp thành tường người, muốn chặn những người cầm đồ trực tiếp ra khỏi cửa phải ở lại bên trong.
"Ông chủ nói, thanh toán tiền mới được ra ngoài, trừ phi ngươi không mua đồ." Một gã đại hán mặt đỏ ngầu hô to.
"Thúi lắm! Toàn thành đều nói sau khi các ngươi khai trương, thích thứ gì thì cầm thứ đấy, hiện tại đòi chúng ta trả tiền là đạo lý gì? Không giữ thành tín à?"
"Mua đồ thì phải trả tiền, đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa, nào có đạo lý cầm rồi đi? Các ngươi tin lời đồn, có liên quan gì tới ông chủ của chúng ta? Không muốn trả tiền cũng được, bỏ đồ xuống ta cho ngươi ra ngoài."
"..."
Tần Kham đứng xa xa, trong lòng không khỏi vui mừng.
Chuyện này Đinh Thuận xem như làm không tồi, không biết từ đâu chọn đến hơn mười tráng hán được việc như vậy, ừ, nên trả thêm lương cho họ.
Chu Hậu Chiếu vô tâm vô phế đứng ngoài cửa hàng cười rất vui vẻ, cái hắn quan tâm là náo nhiệt, bất kể náo nhiệt này sẽ tạo thành hậu quả gì, căn bản không nghĩ tới tổn thất phải chịu có lẽ có một phần của hắn. Nhìn bộ dạng nóng lòng muốn thử của hắn, tựa hồ có một loại ý đồ tự mình tham dự, cùng tham gia thịnh hội. Khóe mắt Tần Kham giật giật, bất động thanh sắc kéo tay áo hắn lại.
Siêu thị tổn thất không sao, nếu vị đông cung Thái tử này mất một sợi lông, Tần Kham hắn không chịu nổi trách nhiệm.
Trong cửa hàng là những tiếng quát mắng ầm ĩ, đùn đùn đẩy đẩy loạn thành một đống, mắt thấy sắp phát sinh xung đột.
Góc đường truyền đến tiếng bước chân hỗn độn, Đinh Thuận dẫn một đám Cẩm y Giáo úy, phía sau còn có hơn mười nha dịch của Thuận Thiên phủ vội vã đi tới.
Thấy tình cảnh hỗn loạn trong cửa hàng, Đinh Thuận cười gằn một tiếng, giơ tay phất về phía trước: "Theo ta lên."
Sau đó là hình tượng anh dũng bi tráng, dẫn theo các Giáo úy xông vào trong đám người, hơn Giáo úy như mãnh hổ xuống núi, giơ cao vỏ đao trái đập phải vỗ, đánh cho đám người cầm đồ mà không muốn trả tiền kêu cha gọi mẹ, nha dịch Thuận Thiên phủ cũng không dám lơ là, làm địa đầu xà, bối cảnh của cửa hàng này bọn họ đương nhiên cũng nghe nói một chút, biết lai lịch khá lớn, xuống tay càng không khách khí, cầm thước sắt vụt xuống.
Miệng Chu Hậu Chiếu không biết đang ăn gì, hưng phấn tới hoa tay múa chân, nắm chặt quyền đầu hàm hồ kêu to: "Đánh! Đáng đánh! Hay! Một quyền này đánh rất đẹp! Ái chà, rất thú vị."
Ba người Lưu Cẩn, Cốc Đại Dụng, Trương Vĩnh Tùy thị vẻ mặt đau khổ, tiến lên hai bước, lờ mờ chắn trước mặt Chu Hậu Chiếu, chỉ sợ vị Thái tử gia này xem tới lên cơn nghiện, Nhất thời quật khởi tự mình lên đài chỉ đạo động tác.
Tần Kham nhìn trường hợp hỗn loạn trước mắt, lại nhìn vị Thái tử điện hạ bên cạnh, không khỏi cười khổ ai thán liên tục.
Khai trương vào năm mới là chuyện may mắn vui mừng, vậy sao lại xảy ra trường hợp này?
Theo sự xuất hiện của Cẩm y Giáo úy và các nha dịch, trường hợp hỗn loạn rất nhanh được trấn áp.
Cái này gọi là "Dân tâm như sắt, quan pháp như lò." Những lời này dùng vào hôm nay là rất thích hợp, những khách nhân tụ tập trong cửa hàng chưa trả tiền bất kể hung hăng cỡ nào, bị Cẩm Y vệ và Thuận Thiên phủ đánh cho một trận. Trong cửa hàng lập tức an tĩnh lại.
Ai nấy mặt mũi bầm dập ngồi xổm ở góc tường, mặt như đưa đám giơ cao hàng lên, không dám đứng dậy trả lại. Đứng dậy là ăn đòn.
Các Giáo úy bắt đầu thu dọn chiến trường, phương thức thu dọn chiến trường của bọn họ làm Tần Kham cảm thấy vui mừng.
Hung thần ác sát túm cổ áo người ta lên, hét lớn: "Trả tiền."
Người bị ăn đòn vội vàng móc bạc ra.
"Cầm lại đi, đưa thừa rồi."
"... Không, không cần."
"Sao lại không cần? Đi chọn thêm mấy món đi, coi chúng ta là ai, là cướp à?"
"Vâng vâng vâng."
"Ngươi! Trả tiền chưa?"
"Ta không có tiền..."
"Không có tiền mà đi mua đồ! Muốn chết à? Bỏ đồ xuống rồi sau đó cúi đầu ngồi xổm."
"Ngồi... ngồi để làm gì?"
"Để đánh ngươi một trận, cái đồ hỗn trướng không có quy củ."
Ngày đầu tiên Khai trương, hàng trong cửa hàng bán ra được non nửa, bạc cũng thu được không ít. Trướng phòng tính toán, lợi nhuận khá lớn, tổn thất duy nhất chính là khi hỗn loạn bị người ta làm đổ mấy sạp hàng, có điều tổn thất đã được các Giáo úy rất dễ dàng bù lại, phương thức không được nhã nhặn cho lắm.
Tần Kham rất cao hứng. Thì ra mở siêu thị rất có tiền đồ, chỉ là lúc đầu có chút trắc trở nhỏ mà thôi.
Đinh Thuận nhìn bộ dạng cười toe tóe của Tần Kham, không khỏi có chút thấp thỏm, muốn nói lại thôi.
"Lão Đinh có gì muốn nói thì cứ nói thẳng ra đi." Tâm tình của Tần Kham tốt.
Đinh Thuận do dự một chút rồi rụt rè nói: "Đại nhân. Ngài kiếm tiền như vậy có khác gì ăn cướp công khai đâu. Vì sao không dứt khoát bảo các huynh đệ vào nhà cướp của cho xong, mở cửa hàng làm gì cho mất công."
Nụ cười của Tần Kham cứng lại.
Ngẩng đầu trầm tư hồi lâu, sau đó dưới ánh mắt nghi hoặc và kính sợ của Đinh Thuận, Tần Kham khoanh tay từng bước, từng bước... lùi xuống tận cuối hàng.
Cho dù không muốn thừa nhận, nhưng mà sau khi rút kinh nghiệm xương máu, Tần Kham cuối cùng cũng không thể không thừa nhận, được rồi, kỳ thật cũng chẳng khác gì giật tiền, chỉ khác ở chỗ danh phận mà thôi.
Chuyện này làm khá hợp với đạo xử thế của quan văn, so với quan văn thì hơi trắng trợn thẳng thắn hơn một chút.
Cho dù là bán thịt chó, bất kể nói như thế nào cũng nên treo đầu dê, Tôn Nhị nương bán bánh bao nhân thịt người thì ít nhất cũng phải mở cửa hàng đúng không?
Ngày đầu tiên Khai trương kiếm được tiền, nhưng danh khí thì không tốt lắm, khiến cho mấy ngày sau môn đình vắng vẻ, không có ai còn dám tới cửa.
Thủ đoạn tuyên truyền đến từ kiếp trước Tần Kham đã chuẩn bị bắt đầu thể hiện uy lực.
Đầu tiên phải truyền bá một khái niệm cho dân chúng toàn thành - mua đồ là phải trả tiền, bất kể là triều đại nào, đây là quy củ ngàn năm không thay đổi, trừ phi nhân dân Đại Minh nghênh đón chủ nghĩa cộng sản, nếu không thiếu một đồng cũng không được.
Thủ đoạn tuyên truyền tiếp theo khiến dân chúng kinh sư hoa cả mắt.
Truyền đơn Phô thiên cái địa được rải ra, bên trên liệt kê danh sách các loại thương phẩm kèm giá, tân niên mới khai trương, có hoạt động giảm giá, món này giá gốc bao nhiêu, sau khi giảm thì còn bao nhiêu, tất cả đều rõ ràng, vừa nhìn là hiểu ngay, sau khi so sánh với thị trường của Đại Minh hiện tại, dân chúng Đại Minh biết tính toán tỉ mỉ tất nhiên có so sánh.
Khẩu hiệu Tuyên truyền rất khiến người ta động tâm, bất kể là ai, cứ vào cửa hàng là được giảm giá, tuyệt không nuốt lời.
Rất nhanh mọi người liền phát hiện khẩu hiệu này quả nhiên không giả.
Đi vào thành tâm mua đồ, tất cả hàng trong cửa hàng đều được giảm giá.
Tiện nghi lại có thành tín như vậy, cửa hàng nói giảm là iarm, không chiếu cố thì thật là có lỗi với túi tiền của mình.
Đại Minh Vạn Hóa Điếm sau khi trải qua phong ba nhỏ lúc khai trương, ở kinh sư lại lặng lẽ trở nên náo nhiệt.