"Tướng công, trong nhà lại hết tiền rồi."
Câu này của Đỗ Yên nhấn rất mạnh vào chữ "lại". Giống như trong nhà thường xuyên hết gạo, cắt nước vậy, gia cảnh rất thê lương.
Những lời này làm Tần Kham hết hồn.
"Trong nhà lại hết tiền", ý tứ là Tần Thiên hộ "lại" phải ra ngoài đào hố lừa người.
"Sao lại hết rồi?" Tần Kham có chút kích động, vừa xử trí xong vụ án diêm dẫn, mấy tên đồng nghiệp thân cận của những quan viên bị hoàng đế trảm sát đang trợn mắt nhìn mình, muốn trừ mình cho thống khoái, gia cảnh quẫn bách lại bức Tần Thiên hộ không thể không ra ngoài lừa bịp, đây thật sự là một tin tức xấu.
Đỗ Yên bấm tay tính toán: "Ngươi vào đông cung thị vệ Thái tử, không có nước béo, trong nhà thì phải trả tiền lương cho hạ nhân, tiền đồ ăn, tiền son phấn cho Liên Nguyệt Liên Tinh nội viện và mấy nha hoàn, ngày lễ ngày tết phải thưởng tiền lì xì cho hạ nhân, ngày lễ ngày tết xã giao đồng nghiệp, quan trọng nhất là, bà nương bại gia của ngươi vài ba ngày lại phải thành mua đồ lung tung..."
Tần Kham ngẩn ra: "Bà nương bại gia nào?"
Đỗ Yên dùng ngón tay cái chỉ vào ngực mình, nói: "Đương nhiên là bà nương bại gia ta rồi."
Tần Kham vuốt mũi cười khổ: "Lần đầu thấy có người tự nhận mình là bà nương bại gia, hơn nữa nhận rất đúng lý hợp tình, nương tử vì sao cái tốt không học, lại cứ đi học da mặt dày của tướng công vậy."
Đỗ Yên trợn mắt lên, nói: "Ai nói da mặt dày là học của ngươi?"
Tần Kham nghĩ lại, phát hiện da mặt dày của nàng ta quả thật không có liên quan gì với mình, ảm đạm thở dài: "Không sai, lúc trước nợ ta hai trăm lượng bạc đến bây giờ vẫn chưa trả, ta đã minh bạch da mặt dày của ngươi là thiên phú dị bẩm. Vô sự tự thông, thật sự khả kính khả bội."
Đỗ Yên cười một tiếng, không nhẹ không nặng đấm hắn một cái,, đỏ mặt thấp giọng nói: "Tướng công là người có bản lĩnh, ta đi theo tướng công đương nhiên phải hưởng phúc rồi, cùng lắm... cùng lắm thì ta sau này tiết kiệm một chút, không mua đồ lung tung nữa."
Thái tử gần đây lui tới với Tần Kham rất thường xuyên, Tần phủ trên dưới hiện giờ đều minh bạch giao tình của Thái tử điện hạ và Tần lão gia không phải bình thường, vui sướng vì tiền đồ của lão gia, đồng thời, Tần phủ cũng không bố trí phòng vệ với Chu Hậu Chiếu nữa, tùy ý để Thái tử điện hạ ra vào. Đương nhiên, nội viện Tần phủ thì Chu Hậu Chiếu vẫn không dám vào, nơi đó có một sinh vật đối với hắn mà nói thì dị thường khủng bố, nội viện đối với Chu Hậu Chiếu mà nói là đầm rồng hang hổ.
Thấy Tần Kham ngồi ở tiền viện hai mắt híp lại, xuất thần mà trống rỗng nhìn chăm chú nơi nào đó, bộ dạng ngẩn người rất tiêu chuẩn, Chu Hậu Chiếu sờ sờ mũi, Cốc Đại Dụng tùy thị vừa định mở miệng làm hắn tỉnh thì bị Chu Hậu Chiếu lắc đầu ngăn lại.
Cốc Đại Dụng cũng là người lanh lợi, thấy thế liền mang một cái ghế tới cho Chu Hậu Chiếu, nhẹ nhàng đặt ở bên cạnh Tần Kham, Chu Hậu Chiếu ngồi xuống, hai người lặng lẽ hưởng thụ buổi chiều yên tĩnh này.
Thái tử điện hạ dù sao cũng còn trẻ ngồi chưa được bao lâu thì khó chịu, vặn vẹo người phá vỡ sự yên tĩnh tốt đẹp này: "Hai mắt ngươi đăm đăm không động, lại có chủ ý xấu xa gì thế?"
Tần Kham lúc này mới hồi thần, từ từ thở dài: "Điện hạ chẳng lẽ không phát hiện, thần đang đóng giả một cái nấm lớn à?"
Chu Hậu Chiếu ngây ra một lát, rồi cười ha ha, cười tới ngửa tới ngửa lui.
Tần Kham thở dài, khiếu hài hước của đứa nhỏ này thấp đến khiến người ta giận sôi, kiếp trước xem kịch truyền hình, sau khi tam quốc nhất thống, Tư Mã Chiêu bị một câu "nơi này vui, không nhớ thục nữa" của Lưu A Đấu mà cười tới chết, Tần Kham luôn cảm thấy biên kịch rất lạ, Tam quốc nhiều anh hùng cái thế như vậy tranh nhau mấy chục năm, tranh tới Ngụy Ngô Thục đều mất giang sơn, kết quả một câu của Lưu A Đấu, các phụ bối thù gì cũng báo rồi, thật sự quá mức ly kỳ vô nghĩa.
Nhưng mà nhìn thấy bộ dạng hiện tại của Chu Hậu Chiếu, tương lai làm hoàng đế nếu có một ngày nào đó bị một truyện cười của hắn làm cho cười tới chết cũng không phải không thể, khi đó sử quan sẽ viết nguyên nhân chết của Chính Đức hoàng đế vào sử sách thế nào? Tần Kham hắn nên bị phán tội gì?
Sau khi nhất định phải nghiêm túc chút trước mặt Thái tử!
Chắp tay, Tần Kham nói: "Điện hạ hôm nay sao rảnh tới hàn xá, xuân phương không có lớp à?"
Chu Hậu Chiếu mặt mày hớn hở nói: "Tần Kham, ngươi từng dạy ta giả vờ làm trẻ con, biện pháp này quả nhiên rất hay, những ngày này ta mỗi ngày ngoan ngoãn đọc sách, mỗi ngày tự tay dâng trà cho các Đại học sĩ, thỉnh an phụ hoàng, bọn họ quả nhiên khen ta không dứt miệng, hôm qua Tạ Thiên và mấy vị Đại học sĩ thương lượng, nói ngày tết tới gần rồi, dứt khoát cho ta nghỉ nửa tháng, ta không phải tới xuân phương học nữa."
Chu Hậu Chiếu cười rất sáng lạn thoải mái, chẳng khác gì học sinh trung học kiếp trước được nghỉ đông.
"Điện hạ hôm nay tới nhà thần, là định."
Chu Hậu Chiếu kéo tay áo Tần Kham đi ra ngoài: "Nào, đi săn thú với ta, nghe Đại Dụng nói, ở trong rừng ngoại ô kinh sư có rất nhiều hươu bào, hươu bào ngu lắm, hét lên một tiếng là không dám nhúc nhích, từ từ Thần Cơ doanh kiếm được hai khẩu súng điểu, chúng ta mỗi người một cây, theo ta đi săn hươu."
Tần Kham không nhịn được thở dài, quả thật là tính tình không chịu được yên tĩnh. Súng điểu của Thần Cơ doanh cũng để hắn điều được, sao không có ai quản hắn vậy? Lớn vậy rồi, cứ ở trong đông cung ném máy bay không được à? Sao cứ đòi đi bắn súng.
Lưu Cẩn và Cốc Đại Dụng đứng Cách đó không xa thấy Thái tử coi trọng Tần Kham như vậy, cái gì cũng chia xẻ với hắn, hai người không khỏi hâm mộ tới đỏ mắt, giống như đại hộ nhân gia bị đoạt tiểu thiếp sủng ái vậy, ánh mắt nhìn Tần Kham vừa ao ước và đố kỵ, khi nhìn Chu Hậu Chiếu thì tràn ngập oán tình xuân khuê.
Tần Kham xoay chuyển ánh mắt, hai lão thái giám lộ ra ánh mắt như vậy, thật sự rất khiếp người, người khác tình địch với người khác Tần Kham không phản đối, nhưng làm tình địch của thái giám thì có chút ghê tởm.
Chu Hậu Chiếu kéo tay áo Tần Kham kích động chạy ra ngoài, Tần Kham lật tay kéo hắn lại.
Nhìn khuôn mặt trẻ tuổi tràn ngập tinh thần phấn chấn này, trong đầu Tần Kham không khỏi hiện lên khuôn mặt tiều tụy già nua của Hoằng Trì đế. Bỏ đi thân phận hoàng đế của hắn không nói, ít nhất hắn cũng là một người cha vĩ đại, một người cha vì con trai mà dốc hết tâm huyết, rất nhanh sẽ hao hết sinh cơ của mình.
Thở dài, Tần Kham nhìn chằm chằm Chu Hậu Chiếu đang có chút khó hiểu, chậm rãi nói: "Điện hạ, chuyện săn thú không vội, thần muốn dạy điện hạ làm một loại mỹ vị, điện hạ có chịu học không?"
"Ta vì sao phải học nấu ăn?" Chu Hậu Chiếu bất mãn nói.
"Điện hạ sau khi học được rồi, không ngại ở ngự thiện phòng trong cung, tự tay làm một chén canh cho phụ hoàng của ngài, tin rằng bệ hạ nhất định sẽ rất vui mừng rất cao hứng."
Chu Hậu Chiếu nháy mắt mấy cái: "Cũng là để giả vờ là trẻ ngon à?"
Vẻ mặt Tần Kham nghiêm túc chưa từng có: "Không, không phải giả vờ, mà là thực sự tẫn đạo của người làm con, phụ hoàng của ngài... Hắn đã già rồi, ngươi chẳng lẽ chưa bao giờ phát hiện ra ư?"
Chu Hậu Chiếu giật mình không nói gì, suy tư một lát, vẻ mặt có chút kinh ngốc và... Thương cảm.
Sớm chiều ở chung, người tùy tiện nên vẫn luôn cảm thấy phụ hoàng vẫn như trước kia, vẫn sẽ che chở hắn, vĩnh viễn sẽ không già đi, phía sau hắn vĩnh viễn có phụ hoàng làm chỗ dựa cho hắn, có sự sủng nịch vô tận của phụ hoàng, hắn vĩnh viễn sẽ được phụ hoàng bảo hộ dưới cánh chim, là Thái tử khoái hoạt không biết ưu sầu.
Nhưng mà một câu nhắc nhở của Tần Kham hôm nay, Chu Hậu Chiếu mới phát giác, bộ dạng hiện giờ của phụ hoàng quả nhiên so với trong trí nhớ của hắn thì già đi nhiều rồi.
Khuôn mặt tiều tụy, càng ngày càng ho nhiều, vẻ mặt thống khổ không ngừng uống thuốc và kim đan, từng cảnh từng cảnh hiện ra trong đầy hắn.
Tần Kham lẳng lặng nhìn vẻ mặt liên tục thay đổi của Chu Hậu Chiếu, nói: "Thần nhớ rõ Đường Huyền Tông để giáo dục con cái của ông ta, cho nên lệnh cho thần tử biên soạn thành "Sơ học ký", trong đó có một câu "khi con cái lớn khôn là lúc báo hiếu cha mẹ". Điện hạ, ngươi có biết ý tứ của những lời này không?"
Vô cùng chua xót và thương cảm, hốc mắt Chu Hậu Chiếu lập tức ửng đỏ, nhìn chằm chằm Tần Kham rồi gật đầu thật mạnh, sau đó trịnh trọng vái dài Tần Kham, nức nở nói: "Tần Kham, ngươi là thần tử tốt, cám ơn ngươi đã nhắc nhở ta, thật sự cám ơn ngươi. Dạy ta làm canh đi, ta nhất định sẽ học tử tế, sau đó tự tay làm cho phụ hoàng thử."