Đời trước đúng là đáng giá để hoài niệm...
Tần Kham nhớ rõ mình là một gã Don Juan thường xuyên đi công tác xa, thường xuyên ngồi máy bay hối hả đi lại khắp nơi… hôm đó hắn đang ngồi ở khoang hạng nhất trên máy bay cùng nữ tiếp viên xinh đẹp kiều diễm mắt đi mày lại, đôi bên còn trao đổi cả số điện thoại, hẳn là không sai biệt lắm đã có thể sau khi xuống máy bay hẹn nhau chui vào một khách sạn năm sao nào đó khai pháo đại chiến rồi… kết quả hắn ngứa ngáy trong lòng nên thừa dịp người khác không chú ý chạy vào phòng giải khát của máy bay, thuận tay sờ sờ cái mông căng tròn mọng nước của em tiếp viên kia vài cái, còn đang định nói thêm mấy câu ngọt ngào buồn nôn thì máy bay bỗng nhiên rung lên kịch liệt, sau đó tối sầm rồi từng tràng nổ mạnh ầm ầm vang lên. Kết quả là Tần Kham mất đi tri giác ngay tức thì, khi tỉnh lại thì chính là lúc hắn đang lơ lửng dưới xà nhà tại thời đại chủ nghĩa phong kiến Minh triều Hoằng Trị năm thứ 17…
Câu chuyện này cho chúng ta một bài học ý nghĩa sâu sắc. Đó là trên máy bay không nên nhả nhả nhớt nhớt thả dê, kể cả là con gái nhà người ta tự nguyện cũng không được… Hậu quả rất nghiêm trọng.
************************************************** ********
Giang Nam, mùa xuân vốn nhiều mưa.
Mưa bụi rậm rạp vần vũ, như bàn tay người tình ôn nhu ve vuốt trên cơ thể tình lang, triền miên...
Sắc trời âm u, sương mù mờ mịt bao phủ khắp đồng ruộng khiến lòng người bỗng có một loại áp lực e ngại lo sợ không yên.
Tần Kham đứng bên ruộng lúa non, ngẩng đầu nhìn trời, thở dài mang theo vô hạn đìu hiu, trong miệng thì thào tự nói: "Không có điện thoại, không có TV, không có em gái karaoke ôm..."
Sau lưng hắn bỗng vọng lại tiếng bước chân, một em gái nhỏ ăn mặc quần áo xám dệt thủ công khoảng 6~7 tuổi dung mạo trên trung bình một chút dắt một con trâu từ ruộng về đi qua… khi cô bé quay đầu nhìn hắn thì thần sắc có chút sợ hãi đấy.
Tần Kham hứng thú đánh giá cô bé một lượt, thở dài: "Loli ngược lại thì cũng là có, đáng tiếc ăn mặc quá không gợi cảm, nước mũi cũng nhiều một chút..."
Xuyên qua được vài ngày rồi nên Tần Kham hiển nhiên là nhận ra tiểu loli này đấy.
Bé gái này không có tên chữ, người trong thôn cũng gọi cô là Hổ Nữu.
Tần Kham đứng cạnh bờ ruộng, bình tĩnh nhìn em Loli nhìn qua nhìn lại cũng không moi ra chút tiềm lực sau khi lớn lên khuynh quốc khuynh thành nào này, khóe miệng bỗng nhiên nhếch lên một tia cười quái dị.
Sau khi tỉnh lại đến giờ thì Tần Kham đầy một bụng nghi vấn, thế nhưng hắn không dám hỏi… sợ bị các thôn dân coi thành dị đoan.
Vận mệnh của dị đoan thường chỉ là bị thiêu chết mà thôi.
Hẳn bé gái này có thể giải thích cho hắn vài điều đi....
Vì sao Tần Kham chỉ dám hỏi trẻ con?
Bởi vì cô bé này yếu ớt, phóng mắt toàn bộ Tần trang thì người duy nhất có thể khiến Tần Kham cảm thấy có sự ưu việt về mặt võ lực chỉ sợ cũng chỉ có bé loli này rồi.
"Hổ Nữu, tới đây!" Tần Kham trưng ra dáng vẻ tươi cười chân thành vẫy vẫy tay với Hổ Nữu.
Hổ Nữu sợ hãi nhìn hắn, chần chờ từng bước một đi lại.
Tần Kham nắm bàn tay nhỏ bé dơ hầy của Hổ Nữu, cười hòa ái như cầu vồng sau mưa Giang Nam vậy.
Tần Kham moi trái móc phải trong áo, lấy ra một bó to táo chín mà buổi chiều rồi hắn hái trộm của dân làng trên đường tới đây.
Hổ Nữu nhìn mớ táo trong tay hắn, nuốt một ngụm nước bọt.
Nụ cười của Tần Kham lúc này càng trở nên hòa ái dễ gần rồi.
"Hổ Nữu, chúng ta chơi một trò chơi nhé?"
Hổ Nữu gật đầu.
"Anh hỏi, em đáp. Đáp đúng thưởng cho em một quả táo, đáp sai thì phạt em đi ngắm dế với anh..."
Dừng một chút, nhìn lại dung nhan chẳng có tí liên quan nào tới vẻ sắc nước hương trời của Hổ Nữu, Tần Kham rất lý trí sửa lại câu nói, ảm đạm thở dài: "... Đáp sai rồi cũng không sao, chỉ cần em không ép anh đi ngắm dế cùng là được rồi."
Hổ Nữu đương nhiên không cách nào từ chối trò chơi mê người như thế.
Tần Kham nhìn bé, nói: "Vấn đề thứ nhất, chiều hôm qua làm sao anh lại thắt cổ?"
Vấn đề này rất quan trọng, bởi vì Tần Kham tận chiều hôm qua mới xuyên tới, tỉnh lại thì đã đang bị treo trên xà nhà rồi nên hắn rất muốn biết rõ chủ nhân đời trước của cỗ thân thể này đã gặp phải đả kích kiểu gì mà khiến hắn xuyên qua phải hoàn cảnh giàu cảm xúc và kịch tích như thế.
Hổ Nữu cắn ngón tay nghĩ một lát rồi nói khẽ: "A Công nói, anh bị bãi công danh..."
Tần Kham ngẩn người, chậm rãi gật đầu.
Lý do này cũng coi như là hợp lý đi, người đọc sách cổ đại dường như hết sức coi trọng công danh a. Một khi bị bãi đi thì khả năng thắt cổ cũng hẳn là khá bình thường, như hắn thắt cổ rồi không chết mới gọi là không bình thường.
Liên tưởng một chút tới lời xì xầm vừa rồi của các thôn dân… nào là đắc tội Tri Phủ công tử, bị bãi tú tài công danh, ngay cả của cải đều bị đem đi bồi thường sạch sành sanh… Tình cảnh như vậy đã không chỉ là tiền đồ ảm đạm mà quả thực là tuyệt vọng rồi. Tần Kham cảm thấy nếu là người bình thường thì cũng đều có khả năng lựa chọn đi thắt cổ, nói thực sau khi biết hoàn cảnh này của ‘mình’ thì hắn cũng có một loại xúc động muốn tiếp tục thắt cổ đi. Hơn nữa nếu như lão trời già còn nể tình mà nói thì… tốt nhất lần sau xuyên đến cái Hoàng đế hoặc Vương gia đẹp trai giàu có nào đó...
Một quả táo đưa đi, Hổ Nữu đến phủi bụi cũng không thèm làm mà trực tiếp bỏ vào miệng nhai rôm rốp......., nước miếng văng tung tóe quanh miệng.
"Vấn đề thứ hai... Trong trang đánh giá anh như thế nào? Các hương thân đều rất yêu mến anh hả?" Tần Kham tiếp tục dùng quả táo mời mọc tiểu loli.
Vấn đề này cũng cực kỳ trọng yếu, phía trước đã chịu phải đả kích rất trầm trọng rồi nên Tần Kham rất hy vọng có thể nghe được một chút cổ vũ, hi vọng hình tượng của mình trong mắt người ngoài phải cao đẹp một chút, sáng lạn một chút, ít nhất cũng không nên là cái loại tầm tầm hạng trung đi.
Hổ Nữu nháy nháy con ngươi suy nghĩ nửa ngày mới gật đầu nghiêm túc nói: "A Công cùng các tộc thúc đều nói tướng công là Tần trang ta trăm năm mới ra một tú tài, là sao Văn Khúc hạ phàm, hơn nữa bộ dáng ngày thường của anh rất anh tuấn, tất cả mọi người đều thích anh..."
Cái bản mặt mốc của Tần Kham từ hôm qua đến giờ phút này mới có thể nở ra được một nụ cười rạng rỡ tựa nắng mai.
A Công của Hổ Nữu hẳn là loại trưởng lão trí giả trong thôn đi, lời nói của hắn chắc cũng rất khách quan, hơn nữa có trí tuệ cao vời.
Tần Kham kìm lòng không được vuốt vuốt khuôn mặt tuấn tú của mình, vui vẻ hớn hở nói: "Anh cũng thật sự thích chính mình, mặc kệ em có tin hay không nhưng quả thật sáng nay anh bị chính vẻ đẹp trai của mình đánh thức dậy đấy nhé..."
Nhưng hiển nhiên Tần Kham cao hứng quá sớm, ngay câu nói sau đó của Hổ Nữu đã đem hắn sút mạnh từ Thiên Đường thẳng vào Địa Ngục.
"Thế nhưng mà... A Công cùng các tộc thúc từ ngày hôm qua đều lén lút sau lưng gọi anh là ‘ treo cổ tú tài ’, cái gì là treo cổ tú tài thế?"
Nụ cười của Tần Kham cứng lại, hai tay mơ hồ run rẩy.
Hắn đang nghiêm túc cân nhắc không biết nên bóp chết bé Loli trước mặt hay chạy đi bóp chết A Công của cô bé...
"Hai vấn đề cuối cùng..." Tần Kham móc từ trong ngực ra một đồng tiền, đây là tất cả gia sản còn lại của ‘hắn’, tràn ngập chờ mong nhìn Hổ Nữu hỏi: "Anh đến cùng là phải đền cho người ta bao nhiêu tiền thế? Còn nữa, vì sao anh lại nghèo thế này hả?"
Hổ Nữu: "..."
Lúc này thì Tần Kham quả thật chơi quá khó Hổ Nữu rồi. Vấn đề thứ nhất thuộc về phạm trù kinh tế, tuổi này của Hổ Nữu chắc chắn sẽ không quan tâm nhà Tần tướng công có bao nhiêu gia sản. Vấn đề thứ hai lại thuộc về phạm trù triết học, nguyên nhân có rất nhiều… ví dụ như thế giới quá bất công, hoặc quá nhiều người có giá trị hơn hắn, hoặc hắn quá mức phế vật không biết kiếm tiền... vân vân và vân vân…
Ai ngờ Hổ Nữu vậy mà biết rõ đáp án vấn đề thứ hai, hai mắt nàng si ngốc chằm chằm vào đồng tiền trong tay Tần Kham, cắn môi dưới e ngại nói: "Nếu em trả lời thì anh có cho em đồ trên tay không thế?"
Tần Kham nhướn lông mày, giơ lên hai cánh tay: "Em muốn quả táo ở tay trái hay là đồng tiền bên tay phải?"
"Đều muốn." Hổ Nữu hiển nhiên không có ngu như biểu hiện.
"Được." Tần Kham hào phóng ngất trời.
Hổ Nữu nhận lấy tiền cùng quả táo, toàn bộ nhét vào trong ngực áo rồi mới cười khanh khách: "A Công em đã từng nói qua, người nghèo thường có hai cái nguyên nhân, một là lười, hai là đần, anh cảm thấy anh thuộc về loại nào?"
Tần Kham buồn rầu gãi gãi mũi, hắn chợt phát hiện ra tại sao mình lại nghèo như vậy rồi… bởi vì này hai cái nguyên nhân này hắn đều làm cực tốt.
Hổ Nữu cầm lấy đồng tiền cùng quả táo, như tiểu hồ ly trộm được 100 con gà cười khanh khách chạy đi xa.
Tần Kham vẻ mặt đau khổ đứng gãi mũi cả nửa ngày nhìn theo thân ảnh hưng phấn của Hổ Nữu, bỗng nhiên cũng cười ra tiếng.
Thơ ấu, thật tốt.
Như vậy hồn nhiên, vô tư lự thật tuyệt vời… nó đáng giá để hết thảy các từ ngữ tốt đẹp trên thế gian tả về nó, dù là thời thơ ấu của người cổ đại cũng vậy.
Tần Kham cảm thán vài câu, sau đó cũng cười cười hướng phía Hổ Nữu chạy theo.
Mưa Giang Nam mưa, vẫn rả rích như cũ...