Những ngày tiếp theo tình hình Tư Vũ lúc tốt lúc xấu. Có khi đối xử với Trạc Thác vô cùng tốt, nhưng có khi lại la hét cụ tuyệt, sau đó tránh ở trong ngực Trạc Thác tội nghiệp nói “Thác, anh nói cho anh ta biết, em không có bệnh, em thật sự không có bệnh. Nói với anh ta đi.”
Trạc Thác đau lòng muốn chết, anh dùng tất cả biện pháp mãi mới dỗ được cô trấn tĩnh lại để đồng ý cho Đông Nghị kiểm tra. Mỗi lần uống thuốc cũng là muốn Trạc Thác dỗ rồi ôm, lại còn đột nhiên tức giận vừa mắng vừa đánh Trạc Thác. Trạc Thác đều yên lặng nhẫn nhịn việc cô dã man và hồ đồ, trong mắt ông bà Thẩm đều cảm thấy vô cùng bi thương và chua xót.
Tiểu Duệ và Tiểu Huyền đã được hơn tám tháng, đã bắt đầu bi bô tập nói, bọn trẻ đã có thể ngồi vững trên xe tập đi chạy đến cho Tư Vũ gọi “Mẹ ~ ~ ~ Mẹ!” Nhưng Tư Vũ lại làm như không nhìn thấy, không nghe thấy, hoàn toàn lâm vào thế giới ảo tưởng của chính mình. Cũng bởi vậy nên bắt đầu cho bọn trẻ chuyển sang ăn sữa bột.
Đông Nghị bình tĩnh nhìn Trạc Thác một hồi lâu mới nói “Kevin, không bằng hãy đưa Tư Vũ đến bệnh viện đi, có bác sĩ chuyên môn điều trị, hiệu quả sẽ khá hơn một chút.”
“Không!” Trạc Thác lập tức cực tuyệt “Hôm nay cô ấy đã sinh ra rất nhiều cảm giác bài xích rồi, nếu như đưa cho ấy vào bệnh viện………cô ấy sẽ càng thêm khủng hoảng, trong nội tâm sẽ tạo thành rất nhiều áp lực.”
“Chẳng lẽ cậu cứ tiếp tục như vậy? Kevin, hãy nghe tớ nói, tình huống đối với cô ấy bây giờ không phải rất nghiêm trọng, chỉ cần đưa vào bệnh viện, tớ sẽ giúp cô ấy sắp xếp một nơi yên tĩnh, chỉ cần không bị thế giới ngoài kích thích thì tâm tình cô ấy tự nhiên sẽ từ từ khá hơn.”
“Không cần. Vũ nhi hiện giờ đã ổn hơn rất nhiều rồi, nhà tôi sẽ tự mình chăm sóc cô ấy, bọn trẻ cũng có thể tùy thời điểm ở bên người Vũ nhi. Hoàn cảnh trị liệu ở bệnh viện dù có tốt nhưng cũng chỉ là bệnh viện.”
Đông Nghị thở dài bất đắc đĩ đành phải thôi.
Trạc Thác nhớ tới chuyện quan trọng vội hỏi “Đúng rồi, bình thường bác sĩ Thái hay thân với những bác sĩ nào?”
“Quen thân? Hình như không có quen thân với ai. Làm sao đây?”
“Tôi đã phái người điều tra rồi, kết quả là con bác sĩ Thái đầu tư cổ phiếu thiếu nợ một số khoản nợ lớn, tôi hoài ngnhi cô ấy đã bị người ta mua chuộc. Còn về phần người đó là ai thì tạm thời chưa đoán ra được.”
“Hả?” Đông Nghị trừng mắt.
“Người của tôi sẽ tiếp tục điều tra. Bất luận ai muốn hại Vũ nhi, tớ tuyệt đối sẽ không buông tha!” Gương mặt Trạc Thác đầy âm trầm và hung ác tuyệt đối.
Đông Nghị lấy lại tinh thần, cũng nghiêm túc nói “Ừ, tớ cũng sẽ ở bệnh viện lưu ý. Nếu cô ta đến thì lập tức bảo cảnh sát.”
Sau đó họ tiếp tục hàn huyên một hồi, chủ đề đơn giản chỉ xoay quanh Tư Vũ.
Trạc Thác vừa về đến nhà đã thấy Tư Vũ đang cãi lộn, vừa thấy Trạc Thác liền nhặt lấy chiếc gối trên ghế ném thẳng đến đầu anh “Cút đi, Trạc Thác, đừng xuất hiện trước mặt tôi.”
Trạc Thác nhanh chóng chộp được cái gối, buồn bực hỏi cô lý do.
Ông Thẩm cũng gấp gáp chạy đến trước mặt Tư Vũ nhẹ giọng trách cứ “Tiểu Vũ, tại sao con lại đánh A Thác?”
“Ba, anh ta không phải người tốt, anh ta là tên hỗn đản, người đàn ông phụ lòng con, côn không muốn nhìn thấy hắn ta. Ba, bảo người đuổi hắn đi, đuổi hắn đi.” Tư Vũ mất đi lý trí lớn tiếng gầm thét.
“Ba, Vũ nhi rốt cuộc làm sao vậy? Khi con ra ngoài cô ấy còn rất tốt mà!”
“Ta cũng không biết, ta đang ở trong phòng bếp thì đột nhiên nó hét lên, ta đi ra đã thấy nó như vậy rồi.”
Lúc này bà Thẩm vừa dỗ bọn trẻ ngủ trưa vũng ra đến đại sảnh khuyên Tư Vũ “Tiểu Vũ, nó là A Thác, là người con yêu nhất, tại sao con lại mắng nó như vậy.”
“Không phải đâu mẹ, anh ta là người xấu, anh ta phải xin lỗi con, con hận anh ta, con hận anh ta.” Nói xong cô lại cầm lây cái gối chuẩn bị ném đến chỗ Trạc Thác.
Ông bà Thẩm ngăn cản cô lại, sau đó bảo với A Thác “A Thác, hay con cứ ra ngoài một chuyến đi, để chúng ta khuyên nhủ nó rồi gọi cho con sau.”
Trạc Thác run sợ nhìn bà vô cùng đau đớn, cuối cùng bất đắc dĩ rời khỏi nhà.
Một chiếc xe màu đen phóng rất nhanh trên đường lớn, trên xe Trạc Thác dường như phát điên, anh một mực giẫm căng chân ga, bất kể là đèn đỏ hay xanh đều không hề dừng lại.
Tại sao lại như vậy hả ông trời, tại sao không cho tôi thời gian an bình. Nội tâm của anh không ngừng la hét. Mấy ngày đau khổ tra tấn khiến nội tâm anh đã cạn kiệt sức lực, nếu còn như vậy không biết mình còn có thể duy trì được bao lâu, hay là nghe lời Đông Nghị nói….đưa Vũ nhi vào bệnh viện! Nhưng, anh lại nghĩ chỉ có một mình mình Vũ nhi ở bệnh viện khiến anh không nhẫn tâm, anh dau lòng đến khó hô hấp.
Trên đầu dây điện thoại không ngừng tút tút, Trạc Thác không hề để ý tới mà vẫn lái xe như điên. Nhưng nó vẫn một mực vang lên, anh thô lỗ bắt lại chuyển sang ‘nói chuyện!’ âm thanh lạnh lùng đầy phẫn nộ.
“Kevin, tôi là Aaey!”
“Có chuyện gì?” Bất kể là ai, hiện giờ anh cũng không có tâm tình nói chuyện.
Đầu dây điện thoại bên kia trầm mặc xuống, sau đó truyền đến câu trả lời chất phác “Dì vừa gọi điện tới cho tôi, nói gần đây không thấy anh gọi điện thoại cho bà, bà lo lắng không biết mọi người có phải đã xảy ra chuyện gì không.”
Sở dĩ anh không gọi điện cho bà là bởi vì anh còn đang chú ý đến lọ thuốc giả kia, anh sợ một khi bấm điện thoại thì sẽ không khống chế được mà tra hỏi bà. Không phải anh không tin bà mà là bất cứ thương tổn nào liên quan đến Vũ nhi anh không thể thản nhiên đối đãi.
“Kevin….”
“Tôi biết rồi, tôi sẽ gọi cho bà ấy.”
“Kevin, anh……….Có phải tâm trạng không tốt không? Bây giờ anh đang ở đâu? Có muốn tìm người nói chuyện không? Tôi có thể nghe tâm sự.” Tiếng nói của Viên Thiến tràn ngập lo lắng, ôn nhu khiến mọi phiền muộn của Trạc Thác như giảm bớt không ít, anh không tự chủ được mà trả lời “Ừ, một tiếng nữa đến công ty gặp.”
“Không………Anh hãy đến đây đi.” Cô nói ra một cái địa chỉ “Yên tâm, nơi đây là chỗ hội viên cao cấp, không có phóng viên đâu.”
“Vậy cô hãy đến trước đợi tôi, tôi sẽ đến ngay.” Anh đem điện thoại để lại đầu xe rồi lại tiếp tục đi.
Câu lạc bộ cao cấp với khung cảnh u nhã yên lặng cực kỳ thích hợp để tâm sự.
“Kevin, sắc mặt anh thật kém.” Viên Thiến nhìn qua anh với đôi mắt ân cần và đồng tình.
Trạc Thác không nói gì chỉ nhìn thoáng xung quanh rồi mới ngồi xuống.
“Tư Vũ cô ấy…….Gần đây đã khá hơn được chút nào chưa?”
“Không có! Hơn nữa còn là càng ngày càng nghiêm trọng.” Trạc Thác mệt mỏi nói.
“Kevin, thật ra anh có nghĩ tới chuyện mang cô ấy tới bệnh viện tâm thần hay không?”
Trong lòng Trạc Thác chấn động, tại sao ai cũng đề nghị đưa Vũ nhi đến đó? Chẳng lẽ mọi người thật sự muốn nhốt cô ấy ở nơi đó hay sao?
“Kevin, em hiểu được tâm sự của anh. Nhưng tâm bệnh cần có tâm thuốc, đưa đến chỗ đó cũng không có nghĩa là kỳ thị hay là buông tha cho cô ấy. Trong bệnh viện có bác sĩ chuyên môn, hiệu quả sẽ tốt hơn.”
Thấy Trạc Thác vẫn không có phản ứng gì, cô lại nói tiếp “Em có người bạn trước đó vài ngày cũng đột nhiên tinh thần trở nên thác loạn, cả nhà ai cũng do dự rất lâu nhưng cuối cùng vẫn hạ quyết tâm đưa cô ấy vào viện. Hiện giờ, tâm tình cô ấy cũng đã từ từ chuyển biến tốt đẹp, nghe nói nửa tháng nữa là có thể phục hồi bình phục rồi.”
“Cám ơn cô, Sally, tôi sẽ nghĩ thêm.”
“Loại bệnh này lớn có thể hóa nhỏ, nhỏ có thể hóa thành không có…”
“Tôi hiểu rồi. Nhưng, không đến cuối cùng thì tôi sẽ không để Vũ nhi rời khỏi, dù cho có vất vả không thể nhẫn nại được, tôi cũng nhất định không để cô ấy rời khỏi tôi.”
“Anh vẫn có thể đế chỗ đó thăm cô ấy mà.”
“Ayyy, đừng nói nữa, tôi hiểu được ý tốt của cô, cám ơn.” Trạc Thác chào cô sau đó chuyển sang một chủ đề khác “Đúng rồi, nghe trợ lý Trương nói có một nhà đầu tư chuẩn bị cho tôi hai diễn viên mới, cô cảm thấy thế nào? Có lòng tin không?”
“Tôi…….” Ngăn chặn từ đáy lòng việc không vui mừng, cô cố giả bộ mỉm cười “Cũng có thể, anh ta hẹn tôi mai đi xem thử.”
“Yên tâm, cô nhất định sẽ làm được.”
“Vâng!” Cô nhẹ gật đầu sau đó tiếp tục cuộc nói chuyện “Kevin, về chuyện Tư Vũ………”
“Cứ chăm chỉ làm việc đi, đó là một cơ hội khó có được. Đối với chuyện của Vũ nhi, tôi sẽ nghĩ cách. Cám ơn sự quan tâm của cô. Còn nữa, nếu như dì Bảo có gọi điện thoại, cô chớ đừng nói với bà ấy về chuyện của Vũ nhi.”
“……….Được rồi.” Viên Thiến không cam lòng trả lời.
Đột nhiên có máy ảnh hướng đến bọn họ lóe sáng, hai phóng viên đi đến trước mặt họ đưa microphone hướng đến Trạc Thác “Trạc tổng giám đốc, ngài vẫn khỏe chứ, chúng tôi là phóng viên tạp chí. Vị này là Viên tiểu thư đúng không, hình như là nghệ sĩ mới của Thịnh Trạc ảnh nghiệp, hai người lần này bí mật hẹn nhau, có phải đang thương lượng về việc Viên tiểu thư sắp đảm nhiệm vai diễn mới không?”
Lông mày Trạc Thác nhíu lại nhìn họ, sau đó lại đảo mắt về phía Viên Thiến lòng đầy nghi vấn.
Viên Thiến kiều diễm hiện lên một tia không được tự nhiên, cô thanh thanh yết hầu nói với đám phóng viên “Trạc tổng giám đốc hôm nay không có tâm tình trả lời các người, mời các người mau rời đi.”
Phóng viên lập tức chuyển hướng đến cô “Viên tiểu thư, vấn đề vừa rồi cô có thể trả lời chúng tôi không?”
Viên Thiến làm bộ do dự một hồi, thấy Trạc Thác không biểu tình gì lại trả lời “Hôm nay chúng tôi đến đây không phải đàm phán mà là nói chuyện phiếm.”
“Vậy có thể tiết lộ hai người đang nói chuyện gì không?”
“Cái này……” Viên Thiến tức cười.
“Cút ngay!” Trạc Thác trầm mặc cuối cùng cũng bộc phát.
Đám phóng viên bị anh quát trở nên run rẩy.
Viên Thiến thuận ý bảo họ “Các người đừng phỏng vấn nữa, Trạc tổng giám đốc hôm nay tâm tình không tốt, cần sự yên lặng. Các người hãy nhanh đi đi.”
Phóng viên đầy nghi vấn, rất muốn biết tại sao tính tình Trạc Thác lại như vậy, nhưng nghĩ anh sẽ tức giận nên đành phải cáo từ “Thực xin lỗi, đã quấy rầy rồi.”
Biết đám phóng viên đã từ từ đi xa, Viên Thiến mới quay lại nhìn Trạc Thác xin lỗi nói “Kevin, thực xin lỗi, em cho rằng nơi đây là club tư nhân, không có người biết đến, nhưng không ngờ những ký giả kia lại có thể xâm nhập vào đây được.”
Trạc Thác như có điều suy nghĩ liếc cô nói “Tôi di trước.” Nói xong liền đứng dậy rời đi.
“Nói mau, cô hẹn tôi ra có chuyện gì?” Viên Thiến phiền chán nhìn người phụ nữ trước mắt.
“Viên tiểu thư, con tôi mua cổ phiếu lại thua lỗ, muốn mượn cô hai mươi vạn tệ để quay vòng.” Thái Phượng cũng không hề khách khí.
“Lần trước không phải đã đưa cho cô năm mươi vạn rồi sao?”
“Năm mươi vạn đó chúng tôi đã dùng để trả nợ cả rồi.”
“Có phải bà lại dùng tiền đó để đi đầu tư cổ phiếu không?” Viên Thiến chán nản nói.
“Viên tiểu thư, chỉ có hai mươi vạn tệ thôi mà, chờ cô làm Trạc phu nhân rồi thì đó chỉ là tiền tiêu vặt một ngày thôi mà.”
“Lời này của cô là có ý gì?”
“Tôi không hề có ý gì cả, Viên tiểu thư là một người thông minh, cũng không muốn vì hai mươi vạn tệ mà mất đi vài thứ thậm chí là vài tỷ chứ?”
“Cô đang uy hiếp tôi ư?”
“Không dám! Nếu như không phải con tôi thì tôi cũng không quấy rầy cô như vậy? Tôi cũng biết cô rất nhiều việc, vội vàng để trở thành Trạc phu nhân như thế nào. Trạc đại tổng giám đốc đúng là một người chồng rất đáng giá.”
Sắc mặt Viên Thiến trầm mặc xuống, đôi mắt sắc bén quét tới quét lui trên người bà và cuối cùng mở ra chi phiếu hai mươi vạn tệ không tình nguyện đưa cho bà ta “Từ nay về sau đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
Thái Phương vui mừng nhận lấy nói “Hi vọng trời cao cũng giúp đỡ, phù hộ con ta đầu tư cổ phiếu kiếm được nhiều tiền, ta dĩ nhiên sẽ không lại tới làm phiền cô nữa.” Nói xong không đợi Viên Thiến trả lời, bà rời đi.
Viên Thiến tức giận nhìn bóng dáng rời đi, khuôn mặt xinh đẹp vì phẫn nộ mà nhăn nhó lại, một hồi lâu sau mới rời khỏi.
Lý Trọng Lân từ chỗ ngồi đứng lên, hai con ngươi chăm chú nhìn vào bóng người màu đỏ đang chậm rãi đi xa, mặt đầy trầm tư. Anh nhớ cô gái này là nghệ sĩ của tập đoàn Thịnh Trạc ảnh nghiệp. Hôm trước anh có xem được thông tin của cô trên báo, cô và Trạc tổng giám đốc bị bắt gặp đang xuất hiện trong câu lạc bộ cao cấp. Tạp chí còn nói tâm tình Trạc tổng giám đốc không được tốt nên tìm cô để giải tỏa. Cô gái nàu, thật sự là bụng dạ khó lường. Còn nữa, vừa rồi còn một người phụ nữ nữa, cô ta là ai, người này giống như nắm được điểu yếu của cô ta.
Sau đó anh lại nghĩ đến những tính tình của Tư Vũ. Thấy cô ấy không có tới đi học nên anh đến xin thầy giáo Lương địa chỉ nhà Tư Vũ. Khi đến gian phòng xa hoa thấy thần kinh ô trở nên thác loạn, hồ ngôn loạn nữ càng khiến anh nước mắt lưng tròng.
Cô gái xinh đẹp như tiên kia bị giày vò đến thành như vậy. Đêm nào trong đầu anh cũng hiện lên khuôn mặt tiều tụy của cô, thân thể gày gò, hai mắt trống rỗng, anh đau lòng đến không thể nào ngủ được. Anh nói với bà Thẩm rằng có một bác sĩ xấu đã kê đơn thuốc sai nên Tư Vũ mới trở nên như vậy. Họ nhất định tìm kẻ xấu kia nhưng tìm không thấy.
Nghĩ đến đây, trong đầu anh bỗng hiện lên một ý nghĩ. Vừa rồi bà kia có phải chính là kẻ xấu đó? Theo như cuộc nói chuyện vừa rồi thì họ Viên kia muốn thay vị trí của Tư Vũ, tức là Trạc phu nhân.
Anh càng nghĩ thì trái tim càng trở nên băng giá, nhanh chóng lao ra khỏi quán café, chuẩn bị đến tập đoàn Thịnh Trạc ảnh nghiệp để tìm Trạc Thác, nói cho anh biết tin tức đáng sợ này.
“Xin hỏi anh muốn đến đâu?” Người lái xe taxi hỏi.
“Đến Thịnh Trạc….À, không phải….” Lý Trọng Lân đem những lời vừa nói nuốt vào, nói địa chỉ nhà Tư Vũ cho ông ta biết.