Tư Đồ Thụy vừa rời khỏi không lâu thì chuông cửa lại vang lên. Hóa ra lần này là Mục Thuần.
“Tư Vũ, em thật không phải bạn chí cốt, trở về cũng không nói cho anh biết.” Tâm trạng giống như Tư Đồ Thụy cô đơn thì Mục Thuần lại tự tại hơn rất nhiều.
“À, thực xin lỗi. Em trở về liền chờ sanh, đang định mấy ngày nữa mới đến tìm anh.”
“Ha ha, anh nói giỡn thôi, đừng để ý.” Thấy cô đau lòng, dáng vẻ khẩn trương, Mục Thuần không hề hề chọc ghẹo cô, anh hào hứng nhìn đứa trẻ trong lòng cô nói “Đây là anh hay em vậy?”
“Anh! Cả ngày đều chơi xấu trong ngực em.” Nhìn đứa trẻ trong ngực, hai mắt Tư Vũ đầy yêu thương.
“Tiểu tử rất đẹp trai, không hổ danh là kết tinh của em với Trạc đại tổng giám đốc.” Mục Thuần càng nhìn càng yêu mến “Tư Vũ, anh đã nói rồi, anh muốn làm cha nuôi của bọn trẻ, lễ gặp mặt đều đã mang đến rồi.”
Tư Vũ cười khẽ “Được thôi! Nhiều cha nuôi thì càng nhiều người thương. Tiểu Duệ, Tiểu Huyền chắc chắn sẽ rất vui.”
Cuối cùng, vẫn là bà Thẩm đượm tình mời Mục Thuần ở lại ăn cơm trưa, sau đó rảnh rỗi ngồi trò chuyện một hồi đến hai giờ chiều mới dời đi. Sau đó Tư Vũ cũng trở lại phòng ngủ trưa.
Trạc Thác mới từ phòng tắm đi ra, thấy Tiểu Duệ vẫn nằm trong ngực Tư Vũ, say sưa bú sữa, bàn tay nhỏ bé mũm mĩm còn đang trảo lộng lấy bên kia vú Tư Vũ.
Trạc Thác lập tức trở nên ghen tỵ, vừa trêu chọc bé vừa đẩy bàn tay nhỏ bé ra. Sau đó dùng miệng mình ngậm lấy.
Ai biết được Tiểu Duệ đột nhiên hét lớn, còn dùng bàn chân nhỏ đạp Trạc Thác.
Trạc Thác ngửa mặt lên buồn bực nhìn bé “Cái đồ tiểu quỷ, đừng tranh giành nữa.”
Nhìn hình ảnh buồn cười trước mặt, Tư Vũ cảm thấy cực kỳ buồn cười “Thác, em cảm thấy Tiểu Duệ giống em hơn cả Tiểu Huyền. Mỗi lần ăn Tiểu Huyền đều ngoan ngoan không hề ồn ào. Khác hẳn với Tiểu Duệ, lần nào cũng đều lăn qua lăn lại một phen mới bằng lòng ăn, hơn nữa mỗi lần ăn đều mất một tiếng đồng hồ. Có khi, căn bản là không ăn mà đang cắn em.”
Gương mặt ghen tỵ của Trạc Thác càng lúc càng đậm “Tên tiểu tử này, nơi đó là để nó cắn hay sao? Dám tranh dành với ta. Sau cùng bắt đầu, làm cho nó bý sữa mẹ hưng phấn.”
Tư Vũ cười nhưng không nói, cô hiểu cá tính của anh, biểu hiện tỏ ra tức giận nhưng trong lòng lại yêu thương đến vô cùng. Cô thường xuyên thấy anh lẳng lặng nhìn chúng ngẩn ngơ, trong mắt đầy ý nghĩ yêu thương và sủng nịnh. Nhưng cô không muốn vạch trần để tránh anh lại tự ái.”
Khi họ nói chuyện, cuối cùng Tiểu Duệ cũng thiếp đi. Trạc Thác cẩn thận ôm lấy bé để đến giường đối diện, kéo chiếc màn rồi trở lại trên chiếc giường lớn.
Tư Vũ kéo quần áo, nằm xuống chuản bị chìm vào giấc ngủ.
“Vũ nhi ~~~~~~~~” Trạc Thác nằm bên cạnh cô sâu kín lên tiếng.
“Dạ?”
“Hôm nay…Có phải là Tư Đồ Thụy và Mục Thuần đã tới không?”
Để tiện trong đêm chăm sóc cho bọn trẻ nên trong phòng được trang bị một chiếc đèn tiết kiệm năng lượng. Tư Vũ nhờ ánh sáng nhạt đó thấy khuôn mặt anh tràn đầy đố kỵ không khỏi cười nhẹ lên một tiếng. Nam nhân này, thực không nghĩ anh lại ăn bình dấm mà lớn lên, vừa ăn dấm chua của con, hiện giờ lại ăn dấm chua của người ngoài.
“Vũ nhi ~ ~ ~ ~” Tiếng nói trầm thấp làm anh bất mãn.
“Anh ghen cả ngày không thấy mệt mỏi sao? Đúng là họ đã tới, nhưng chỉ đơn thuần nhìn và ân cần thăm hỏi bọn trẻ thôi.”
“Thật sự chỉ có vậy thôi sao?” Anh hoài nghi.
Tư Vũ nhìn anh một cái nhìn khinh khỉnh “Anh không tin thì tìm họ mà hỏi đi. Rm mệt rồi, ngủ ngon.”
Trạc Thác bỗng dưng ôm cô mãnh liệt.
“Thác?” Tư Vũ nghi ngờ nhìn anh.
“Vũ nhi, lần trước không phải em hỏi chúng ta dùng cách gì để em tập thể dục sao? Giờ anh sẽ dạy em.” Nói xong, anh giúp cô gỡ bỏ đồ ngủ rồi hôn từ dưới hôn lên.
“Thác, rốt cục là cách gì? Anh nói cho em biết trước đi.”
“Hư! Sẽ biết thôi. Bây giờ cái gì cũng không. Đừng nói gì cả, chỉ cần hưởng thụ thôi.” Nói xong anh lại tiếp tục.
Thật lâu sau mọi thứ lại bình phục, tiếng nói tự nhiên của Trạc Thác đột nhiên truyền ra “Vũ nhi, thoải mái không?”
Tư Vũ không nghĩ ngợi gì trả lời “Dạ, thật thoải mái!”
Trạc Thác cười khẽ “Lần sau anh sẽ dạy em kiểu khác.”
Những ngày tiếp theo, Trạc Thác gây cho Tư Vũ một trải nghiệm hoàn toàn mới. Cô chưa bao giờ biết hoan ái lại có nhiều chiêu thức đến vậy. Hơn nữa, mỗi chiêu đều gây cho mình bất đồng rung động.
Mỗi lần Trạc Thác đều lấy cớ tập thể dục để dẫn cô vào thế giới mỹ miều.
Kích thước thô béo của lưng áo dần được giảm xuống, thịt thừa trên bụng cũng dần dần biến mất. Công phu cả một tháng, cuối cùng cô cũng hồi phục lại dáng vẻ đẹp đẽ như trước, thậm chí còn đẹp hơn cả trước đó.
Tư Vũ rất hài lòng nhìn mình trong gương, khuôn mặt tuyệt sắc hiện lên một nụ cười sáng lạn. Cuối cùng cũng có thể vì anh mà mặc áo cưới.
Một thân mặc lễ phục màu trắng, Trạc Thác đi đến trước mặt cô, gương mặt không có tì vết nào khiến Tư Vũ cảm thấy hoa mày chóng mặt. Trạc Thác cũng không di dời ánh mắt nhìn chằm chằm cô gái thoát tục tuyệt mỹ này.
Đến khi nhân viên nhắc nhở họ mới lấy lại tinh thần, bắt đầu mệt mỏi nhưng ngọt ngào với áo cưới. Biển rộng màu xanh lam, bãi cỏ xanh biếc, hồ nước thanh tịnh to như vậy đều chứng dám cho tình yêu thuần khiết thần thánh của họ.
Mười ngày sau khi họ chụp ảnh cưới, cuối cùng cũng là ngày họ kết hôn.
Trạc Thác bao tất cả phong cảnh tối ưu mỹ hoa viên G – tước thế Hồng Viên cử hành chúng chú mục đích là đại hôn lễ thế kỷ. Bởi vì hạ cấm làm nên nên cả Hồng Viên trong diện giới nghiêm, chỉ có một số đài truyền hình do Trạc Thác chỉ định mới có thể đến phỏng vấn và phát sóng quá trình hôn lễ.
Ngày đó, trời trong nắng ấm, cuối thu thoải mái. Cả Hồng Viên được bố trí lãng mạn, màu xanh trên thảm cỏ phủ kín các loại hoa tươi, hai hành lang hai bên bày đầy biểu tượng thuần khiết và trăm năm hạnh phúc hoa bách hợp, thảm đỏ trải dài từ hoa viên đến lễ đài, khắp nơi vui mừng dương dương tự đắc. Lễ đài đó giống như một giấc mộng, do chín nghìn chín trăm chín mươi chín đóa hoa hồng tạo thành hai tâm hình liên kết với nhau. Cả hoa viên tràn ngập âm nhạc nhẹ nhàng du dương.
Khách quý đến ngoại trừ bộ phận thân thích bên ngoài, còn tụ tập các ngôi sao lớn, các giới doanh nhân cùng toàn thể công nhân viên của tập đoàn Thịnh Trạc ảnh nghiệp. Trong tiếng vỗ tay hoan hô của mọi người, Trạc Thác dắt tay Tư Vũ trong một thân trắng noãn tiến vào lễ đường trước sự chứng kiến của mọi người.
Một bộ Armani tân trang đặc biệt vừa khít với thân hình màu đen của Trạc Thác thể thiện một thân hình tuyệt mỹ không hề sứt mẻ, gương mặt luôn tràn đầy niềm vui sướng giống như Uyển Như trong thần thoại Hy Lạp. Đầu tiên anh nhìn mọi người mỉm cười, sau đó ánh mắt lại chuyển đến người Tư Vũ.
Hôm nay Tư Vũ dường như tỏa sáng, cô mặc chiếc váy cưới màu trắng ngắn vai, đầu đội vương miệng. Người cử hành hôn lễ lên tiếng, sau đó là thời khắc Tân Lang cùng Tân Nương trao đổi nhẫn cưới. Khi Trạc Thác đang đeo chiếc nhẫn kim cương 20 Carat cho Tư Vũ thì cô xúc động, không nhịn được mà mắt chảy dài xuống.
Phóng viên nhắm lấy cơ hội, đem microphone ngả trước mặt cô vui thích hỏi “Chị Trạc, xin hỏi cảm giác của chị hiện giờ như thế nào?”
Hốc mắt Tư Vũ rưng rưng, trong miệng không ngừng nói “Tôi rất vui, tôi rất hạnh phúc!”
“Còn Trạc tổng giám đốc thì sao? Có thể chia sẻ cảm tưởng với mọi người được không?” Microphone được chuyển sang bên Trạc Thác.
Trạc Thác thân tình nhìn Tư Vũ, sau đó nhìn vào máy quay chân tình nói “Cực kỳ cám ơn ông trời đã cho tôi tìm được người phụ nữ hoàn mỹ như vậy, tình yêu đối với tôi cực kỳ quan trọng, sinh mệnh có thể không có nhưng tôi không thể sống thiếu cô ấy được. Tôi đã rất may mắn, trải qua nhiều sóng gió như vậy chúng tôi cũng có thể ở cùng nhau. Hôn nhân là hứa hẹn cả đời, tương lai tôi sẽ mang lời hứa hẹn này để khiến cô ấy trở nên hạnh phúc với cuộc sống đẹp nhất; sẽ khiến cô ấy thấy rằng lấy tôi là lựa chọn tốt nhất.”
Một tràng pháo lập tức phóng lên rơi đầy xuống đỉnh đầu, trên người và vung đầu cả ở dưới đất. Dưới khán đài nổ lên một tràng pháo tay vô cùng nhiệt liệt, mọi người bình tĩnh chú ý trên khán đài, trong mắt đầy sự hâm mộ và cảm động.
“Tôi thay mặt toàn bộ nhân viên đài truyền hình XX, chúc ngài bạch đầu giai lão, hạnh phúc tràn đầy, sớm sinh quý tử!” Một nhân viên phụ trách công tay nói ra lời chúc phúc chân thành.
“Chúng tôi đã có rồi. Hơn nữa hôm nay cũng là một trăm ngày sinh bọn trẻ.” Khóe môi khêu gợi của Trạc Thác nhếch lên, đôi mắt thâm thúy mê người chuyển hướng tới phía dưới bữa tiệc, khách hàng thứ nhất đang đứng ở trung tâm chỗ dó.
Lập tức, tất cả máy đều đều hướng về phía vợ chồng ông bà Thẩm đang ôm hai đứa trẻ sinh đôi trong lòng đi đến. Tiểu Duệ, Tiểu Duyền mặc một bộ quần áo đầy hoa, thấy đâu đâu cũng toàn tiếng vỗ tay vui mừng nên chân tay như nhảy múa theo.
Cái không khí vui mừng tôn trọng khách này khiến họ thay nhau gửi lời chúc phúc.
Sau đó, người dẫn chương trình đẩy đến một chiếc bánh ngọt chín tầng vô cùng to đến trước mặt Trạc Thác và Tư Vũ, cao giọng nói: “Chiếc bánh ngọt này là biểu trưng cho cuộc sống dài lâu của chú rể và cô dâu.”
Nhìn những tiếng vỗ tay nhiệt liệt chúc mừng đó, Trạc Thác và Tư Vũ không hẹn mà cùng nhìn nhau nở nụ cười rồi cầm lấy chiếc dao nhỏ, tâm trạng vui vẻ mà cắt xuống dưới.
Sau khi đại lễ kết thúc, bữa tiệc chính thức được bắt đầu. Trạc Thác từ từ đi chiêu đãi các khác. Màu xanh trên cỏ cùng với màu sắc rực rỡ được bố trí, thêm vào đó là những bộ bàn ghế được bày đặt rất chỉnh tề. Năm giờ chiều, nhân viên lần lượt mang đầy đủ cao lương mỹ vị lên.
Tư Vũ một thân trắng muốt, toàn thân toát lên một vẻ ung dung hoa quý. Cô như con chim nhỏ nép vào người Trạc Thác, vừa đi tiếp đãi khách vừa hiện lên vẻ thẹn thùng trên khuôn mặt.
Vợ chồng ông bà Thẩm cùng họ hàng bên ngoại của Trạc Thác cười đến không ngậm miệng lại được. Tư Đồ Thụy và Mục Thuần cũng đã đến từ lâu để chúc mừng họ.
Di nhiên gió nhè nhẹ, âm nhạc lắng đọng dễ nghe, những món ăn cực kỳ ngon, mọi người đều tràn đầy hân hoan và vui sướng.
Bảy giờ tối, màn trình diễn pháo hoa bắt đầu hội diễn. Tiếng nói ngọt ngào của người dẫn chương trình vừa ngừng lại, chung quanh liền truyền đến một loạt tiếng nổ, những bông hoa xinh đẹp bay trên bầu trời, phóng cao lên bầu trời rồi tản ra nhiều phía, tập trung giữa không trung rồi biến mất thành một mảng sáng chói.
Hưng phấn, hoan hô, kích động đem hôn lễ thánh khiết cao nhã đạt lên đỉnh cao. Mọi người hân hoan nhìn xem rồi cùng nhìn những hình ảnh ấm áp kích động lòng người.