Minh Tinh Kiêm Tổng Giám Đốc

Quyển 2 - Chương 47




Trong ngự thư phòng – cung Càn Thanh, trên chiếc ghế rồng màu vàng, một chàng trai trẻ tuổi mặc Long phục màu vàng nhạt đang ngồi, mày kiếm khẽ nhíu chặt, anh đang chăm chú phê tấu chương trên mặt bàn.

Nghe thấy một tiếng đóng cửa, một cô gái mỹ lệ mặc trang phục màu tím đi đến, hướng ngự thư phòng chậm rãi tới gần.

“Thác, đây là thiếp tự mình làm Kỳ Lân Tô, ăn đã rồi hẵng làm.” Thanh âm êm dịu như tơ thấm đẫm lòng người.

Chàng trai ngồi trên ghế rồng ngẩng đầu, đôi mắt thâm thúy đầy sủng nịnh “Vũ nhi, tại sao nàng tới đây? Không phải ta bảo nàng ở phòng ngủ chờ ta sao?” Nói xong anh nhận chiếc đĩa trong tay nàng đặt lên mặt bàn, kéo nàng ngồi vào lòng.

Tư Vũ thuận thế ghé sát lồng ngực, nhìn mặt bàn bừa bội, đau lòng nói: “Phải phê duyệt nhiều như vậy không mệt sao?”

Trạc Thác bất đắc dĩ gật đầu “Trước kia thấy phụ hoàng khuôn mặt không đổi sắc với công việc này, bộ dạng thoải mái lắm, ta còn tưởng rằng rất đơn giản. Không ngờ rằng làm hoàng đế lại mệt mỏi như vậy!”

“Ha ha, chúng ta là người ngoài trong mắt hoàng đế, có được quyền lực cao nhất cửu ngũ chí tôn; nhưng họ vất vả thế nào đâu phải người thường như chúng ta có thể hiểu được.” Tư Vũ đứng dậy khỏi lòng anh, đến đằng sau ghế, đặt hai tay trên bả vai anh nhẹ nhàng mát xa.

Trạc Thác thoải mái nhắm mắt lại, nhẹ giọng thốt ra “Phụ hoàng có thể dễ dàng dắt mẫu hậu đi núi chơi ngao du sơn thủy, cứ như vậy đem cả sự vụ hoàng triều giao cho ta, để ta liều chết liều mạng.; nếu như không phải do các hoàng đệ giúp đỡ, ta thật không muốn làm hoàng đế.”

“Coi như thực tập đi. Chàng là hoàng thái tử, tương lai phải kế thừa ngôi vị hoàng đế, vẫn phải làm những việc này nên giờ cứ luyện tập trước đi.” Tư Vũ an ủi.

Thân là tôn tử của Thịnh Trạc hoàng triều, tự nhiên có nghĩ vụ vì hoàng triều hết sức cống hiến, đối với nàng mà đem cả ngày tổn hao ở đây mà công việc mãi không hết, ta không muốn vắng nàng. Xem xem, hiện giờ cũng đã tám giờ tối rồi, thường ngày vào lúc này chúng ta đều đang trên giường tính phúc.”

Nghe được lời cuối cùng, khuôn mặt Tư Vũ ửng hồng, dùng lực bấm vào vai anh một cái “Chàng sắc phôi, toàn nghĩ chuyện đó. Hiện giờ chàng phải làm thêm buổi tối tới mười giờ hơn mới về nhà, có khi còn để cho thiếp một mình trông phòng.” Nhớ đến khoảng thời gian bị thương, hai mắt Tư Vũ trở nên ảm đạm.

Trạc Thác vội vàng xoay người, đối diện với nàng “Vũ nhi, thực xin lỗi, lúc ấy là ta hiểu lầm nàng, ta tức giận bởi nghĩ sáu năm trước nàng là người phản bội nên mới cố ý về muộn. Nhưng mỗi lần ở bên ngoài ta cũng rất khổ sở.”

Bây giờ trở về mới nhớ, Tư Vũ cuối cùng cũng hiểu và lý giải được tại sao lúc đó anh lại thống khổ. Mỗi lần anh đều uống say mềm trở về, trong lòng nghĩ mình có nên hóa giải cừu hận không, trong mình cùng xuất hiện cả hận lẫn yêu, ayyy, thật sự là trêu ngươi mà. Nàng động lòng “Thác, thực xin lỗi, đều tại thiếp không giải thích rõ ràng, thiếp cho rằng làm như vậy là tốt cho chàng, không ngờ rằng lại gây ra chuyện ta như vậy, khiến chàng ghi hận sáu năm trời.”

Trạc Thác ngơ ngác nhìn nàng dịu dàng tuyệt sắc trước mặt, đột nhiên kéo nàng vào ngực, đau lòng nói: “So với sự đau khổ của nàng thì tất cả những điều đó có đáng là gì. Nhưng ta rất cảm ơn ông trời đã cho nàng sự kiên cường như vậy, để nàng tiếp tục gìn giữ tình yêu đối với ta. Nhưng hãy đồng ý với ta, từ nay về sau đừng một mình chịu đựng khổ sở, có gì khó khăn thì chúng ta phải cùng nhau gánh chịu, cùng nhau vượt qua, được không?”

Tư Vũ nhẹ nhàng cười như đóa hải đường nở rộ kiều diễm: “Ừ, thiếp đồng ý với chàng!”

Trạc Thác cảm động, chăm chú ôm nàng vào lòng, thấp giọng gọi: “Vũ nhi, bảo bối của ta!” Nói xong anh tinh tế hôn vào dung nhan tuyệt mỹ của nàng, cuối cùng dừng ở môi, đôi tay đang dần thăm dò trong vạt áo nàng.

Tư Vũ bị hôn đến dường như không thể thở nổi, nhẹ nhàng giãy dụa “Thác, đừng, đây là ngự thư phòng!”

“Ngự thư phòng thì sao? Quan trọng là chúng ta cao hứng, ở đâu đều được cả!” Anh vừa nói vừa dùng tay thuần thục đem phiền phức vứt sang một bên.

Chiếc giường màu vàng nhạt khiến Trạc Thác kinh lo, Lý thái y thận trọng bắt mạch cho Tư Vũ. Không lâu sau, biểu lộ nghiêm trọng dần biến mất, vui mừng nói “Chúc mừng thái tử điện hạ, chúc mừng Thái tử phi nương nương! Đây là hỉ mạch!”

“Hỉ mạch?” Trạc Thác hưng phấn cơ hồ muốn nhảy dựng lên “Lý thái y, ngươi nói là Vũ nhi đang mang thai?”

Lý thái y mỉm cười gật đầu “Bẩm điện hạ, đúng như vậy. Nương nương đã mang thai được một tháng.”

Từ lâu Tư Vũ ngồi trên giường vội xoay người ngồi xuống, thật vậy sao? Trong bụng lại có em bé rồi? Lần này không ai có thể cướp nó đi được.

Trạc Thác ngồi xuống cạnh nàng, vui mừng kích động “Vũ nhi, nàng nghe chưa? Nàng đã mang thai rồi

Lý thái y đã sớm rời khỏi phòng, trả lại không gian cho hai người đang chìm trong vui sướng.

“Thác, chàng nói xem con sẽ là trai hay gái?”

“Trai hay gái không quan trọng, mà tốt nhất nên là bé gái, xinh đẹp như nàng, huệ chất lan tâm như nàng vậy.”

Tư Vũ vừa nghe xong, trong đầu bỗng nhiên hiện lên hình ảnh một bé trai năm tuổi tuấn tủ ở bên cạnh anh, tự tin mà đối diện với máy chụp ảnh, khuôn mặt xinh đẹp trở nên ảm đạm xuống.

“Vũ nhi, nàng làm sao vậy? Có phải cảm thấy không thoải mái không?” Thấy nàng đột nhiên trầm mặc, lòng Trạc Thác nóng như lửa đốt.

“Ta….Không sao!” Nàng rầu rĩ không vui nói, sau đó quay mặt đi.

Trạc Thác sợ hãi “Vũ nhi, nhất định là có chuyện, mau nói cho ta biết, bây giờ nàng đang mang thai, không thể giấu chuyện trong lòng.”

Tư Vũ nhìn anh, chần chờ hỏi: “Thác, chàng hi vọng sinh bé gái, là vì……..Vì chàng đã có con trai rồi phải không?”

“Con trai?” Trạc Thác nghi hoặc “Con trai ta ở đâu? Trừ phi nàng vụng trộm sinh con mà không nói cho ta biết!” Nói xong câu cuối, giọng điệu của anh lại bắt đầu trêu tức.

“Chàng…..không phải cùng với Tiểu Di sinh một đứa con trai sao? Đứa bé kia bảo chàng là cha nuôi không phải con ruột sao?” Nàng rốt cục cũng hỏi ra vấn đề làm nàng lo nghĩ lâu nay, vấn đề từng để cho nàng khóc lóc rất nhiều.

“Nàng nói Tiểu Ngạn sao? Làm sao có thể được. Đúng, đứa bé đó là con trai của Tiểu Di, nhưng không phải con ta. Ta chỉ là cha nuôi của nó thôi.”

“Nhưng rất nhiều báo chí đưa tin đều nói bé trai đó là con ruột của chàng.”

“Trời ơi, tin đó mà nàng cũng tin à?” Biết rõ nàng vì vậy mà không vui vẻ, Trạc Thác cuối cùng cũng thả lòng những nhức đầu trong đầu, nhưng không ngờ nàng lại hoài nghi mình nên có điểm ảo não “Nữ nhân ngốc này, luôn không tín nhiệm ta, xem ra ta phải treo ngược nàng lên đánh vào mông mới được.”

Tư Vũ chu cái miệng nhỏ nhắn “Ai bảo chàng phong lưu như vậy, thay phụ nữ như thay quần áo, không nói đến Tiểu Ngạn, chàng mà có nhiều những đứa con khác cũng chẳng lạ gì.”

“A! Ta thừa nhận, mấy năm nay thời gian trôi qua một cách rất hoang đường, nhưng các nàng ấy đều là công cụ phát tiết lúc cần thiết. Hơn nữa, mỗi lần ta đều có mang BCS, chỉ đối với mình nàng mới tay không ra trận.” Nói xong, anh duỗi cánh tay dài ôm nàng vào lòng, thì thầm bên tai nàng than nhẹ “Chỉ có nàng mới xứng làm mẹ của con ta.”

Khúc mắc rốt cục cũng được cởi bỏ, tâm tình Tư Vũ rộng mở trong sáng, ngữ điệu cũng trở nên nhẹ nhàng “Không gạt thiếp chứ?”

“Nếu như ta lừa nàng thì sẽ bị sét đánh……”

Tư Vũ hô to một tiếng, vội vàng che miệng anh lại, nhẹ giọng trách cứ “Thiếp tin chàng là được, ai bảo chàng thề độc như vậy.”

“Vũ nhi, nàng quan tâm ta sao? Nàng đau lòng thay ta sao?” Trạc Thác mừng rỡ như điên “Yên tâm, ta sẽ không để mình xảy ra chuyện gì, ta còn muốn đón tiểu bảo bảo sinh ra đời; còn muốn dạy con, nhìn con lớn lên; ta sẽ cùng nàng ở bên nhau đến già.”

Lời thề chứng kiến khi họ còn sống.

Tư Vũ mang thai, người cực khổ, khẩn trương nhất là ai? Tư Vũ ư? Đương nhiên không phải! Mà là người chuẩn bị làm bố - Trạc Thác, thái tử điện hạ kiêm hoàng đế của chúng ta.

Mỗi ngày anh dường như đều ăn không ngon, ngủ không yên. Lâm triều xong lại lập tức trở về điện thái tử. Vì muốn ở cạnh nàng, anh mang cả ngự thư phòng đến điện thái tử. Ngoại trừ lúc lâm triều ra, anh rất ít khi rời khỏi điện thái tử, các đại thần trong triều có chuyện quan trọng bẩm báo đều tới đây tìm anh. Anh vốn định báo cho Nhược Vũ tin tức tốt lành này, thêm vào đó là cầu xin Trạc Thác nhanh chóng trở về giải quyết chính sự, nhưng cuối cùng lại bị Tư Vũ ngăn cản.

Nàng cảm thấy vấn đề nhỏ chỉ là mang thai mà thôi, có cần phải khẩn trương như vậy không? Nếu như các vị hoàng đế đều như anh, vì phi tử mang thai mà bãi công thì chẳng phải thiên hạ đại loạn sao. Bởi vậy, nàng vừa đấm vừa xoa, Trạc Thác đành viết thư gửi cho Nhược Vũ báo hỉ, cũng không nói muốn họ sớm hồi cung, anh vẫn phải làm công việc của hoàng đế.

Thời gian phụ nữ mang thảo không phải bình thường nhàm chán cùng nặng nề. Mỗi ngày, đúng tám giờ sáng nàng rời khỏi giường, ăn hết chỗ đồ ăn sáng rồi lại tiếp tục ngủ, chờ Trạc Thác hạ triều trở về rồi mới thức dậy. Thuốc bổ rót vào bụng khiến nàng ăn muốn nôn mửa. Mỗi lần muốn cự tuyệt đều bị anh nhìn chằm chằm xuống phía dưới nên đành ngoan ngoãn uống xuống.

Kể từ khi biết nàng mang thai, buổi tối Trạc Thác không còn phê duyệt tấu chương nữa, xem không hết thì để lại mang xem tiếp, dùng lời của anh: “Trường mệnh công phu trường mệnh làm.” Ayyyy, hoàng triều có một người lãnh đạo như vậy thì dân tróng thật sự là bi ai!

Rốt cục cũng đuổi xong lão ngoan đồng Lễ bộ Thượng thư, Trạc Thác không ngờ được liền nhanh chóng trở lại phòng ngủ. Tư Vũ đã chìm vào giấc ngủ từ bao giờ, mền tơ chảy xuống làm da thịt non mịn lộ ra, được ánh ngọn đèn dầu chiếu sáng, ánh mắt Trạc Thác tối sầm lại, yết hầu xiết chặt, vội vàng cởi bỏ áo ngoài, vuốt ve lên xuống cơ thể nàng.

Đang ngủ say, Tư Vũ dần dần tỉnh lại, nàng mê man không khống chế được hưởng thụ lấy anh đang nhen nhóm ngọn lửa trên người mình, bất lực để anh tùy ý thiêu đốt…..

Khi anh chuẩn bị tiến vào trong nàng, trong đầu anh hiện lên cảnh hạ thể Tư Vũkhông ngừng đổ máu, trong lòng anh trở nên lo sợ, vội vàng lùi bước, đứng dật ngồi yên trên giường.

Tư Vũ hoàn toàn lâm vào dục vọng như dòng nước xoáy, ánh mắt nghi ngờ nhìn anh “Thác, tại sao lại dừng lại?”

Trạc Thác tâm ý hoảng loạn, run nhè nhẹ “Vũ nhi, nàng còn nhớ không? Lần trước chính ta làm nàng bị xảy thai, cho nên ta nhất định phải nhịn xuống, ta không thể lại làm như vậy được.”

Tư Vũ bừng tỉnh. Đúng rồi, bác sĩ đã nói, ba tháng đầu mang thai là thời kỳ nguy hiểm nhất, không được sinh hoạt vợ chồng. Trời ơi, chuyện quan trọng như vậy mà họ chút nữa quên. Tình dục thật sự hại người mà, một khi đã chìm vào thì không còn để ý cái gì nữa. May là anh dừng lại!

Nhặt lại đồ ngủ dưới chân mặc vào, thấy anh vẫn còn ngồi đó sững sờ, cô khoát tay lên bả vai anh, ôn nhu nói: “Thác, không cần phải như vậy, từ nay về sau chúng ta chú ý là ổn rồi.”

Trạc Thác nhìn nàng, ánh mắt tràn ngập hối hận và áy náy “Vũ nhi, ta thật đáng chết, ta không phải người, vì trả thù mà đối xử với nàng như vậy, nếu như không phải ta có hành vi man rợ thì nàng cũng sẽ không bị xảy thai. Vũ nhi, thực xin lỗi, thực xin lỗi.”

Trong nội tâm tuy vẫn còn đau, nhưng nàng cảm thấy người trước mắt càng cần an ủi hơn “Ngoan này, đừng tự trách mình nữa, tất cả mọi chuyện đều đã qua rồi; có lẽ lần trước chúng ta không có duyên với bọn trẻ. Hiện giờ không phải thiếp lại mang thai sao? Nói không chừng lại là chúng chuyển thế.”

“Nhưng……..” Anh vẫn không thể tha thứ cho mình được.

“Không sao rồi, thấy chàng như vậy thiếp cũng khổ sở lắm, hiện giờ thiếp là người mang thai, chàng nhẫn thâm để thiếp thương tâm theo sao?”

Trạc Thác vừa nghe xong lập tức khôi phục lại “Đúng rồi, nàng không thể thương tâm, ừ, ta không sám hối nữa.” Nó xong anh nhặt quần áo mặc lên người, nằm xuống cạnh nàng, ôm nàng vào lòng.

Lý thái y tuyên bố thời kỳ nguy hiểm ba tháng đã qua, Trạc Thác và Tư Vũ đều hưng phấn vô cùng, tại sao Trạc Thác lại hưng phấn như vậy? Bởi vì ba tháng đã qua, cuối cùng anh cũng có thể cùng nàng tính phúc. Tuy rằng mỗi lần nàng đều phải dùng miệng giúp mình phóng thích, có thể anh vẫn cảm thấy kém xa so với cùng nàng kết hợp, nhưng anh cũng muốn phục thị tốt cho bảo bối của mình, anh biết rõ nàng cũng ‘đói’.

Còn về phần Tư Vũ, cẩn thận được hai tháng cuối cùng cũng được giải phóng, tâm tình đương nhiên hưng phấn rồi. Nàng sớm buồn bực muốn xuất cung hít thở không khí trong lành! Tại nàng làm nũng nên Trạc Thác đành đồng ý mang nàng đi dạo chơi.

Đường phố sạch sẽ, trên các con đường của Thịnh Đều đều phồn hoa hưng thịnh, Tư Vũ rất vui vẻ thoải mái. Trạc Thác thì tâm tình có chút không tập trung, chăm chú hầu hạ người cạnh bên mình.

Đi dạo một hồi, họ dừng chân tại một quán tửu lâu xa hoa khí phái.

“Thác, đây là tửu lâu của tứ hoàng tử ở ngoài cung à?”

“Ừ. Ở đây mỹ vị lừng danh, ta dẫn nàng đến nếm thử mấy mon ăn từ chim trĩ của tửu lâu.”

Cả ngày ăn đồ ăn trong cung liên miên bất tận, đột nhiên nghe nói được ăn chim trĩ, thần thái Tư Vũ cực kỳ vui mừng. Đang lúc họ chuẩn bị bước vào cửa chính, sau lưng liền truyền tới một tiếng nói già nua khàn khàn “Phu nhân, xin hãy thương xót, bố thí cho ta ít đồ đi.”

Tư Vũ quay đầu lại,thấy một kẻ quần áo tả tơi. Nhìn ông lão lưng còng với đôi mắt cầu xin nhìn mình, nàng chợt trở nên đồng tình “Thác, ông lão này thật đáng thương, chúng ta cho ông ấy ít tiền đi.”

Trạc Thác nhìn người hộ vệ gật gật đầu, người hộ vệ kia lập tức hiểu ý, móc từ trong ngực ra một chút bạc vụn đưa cho ông lão.

Nhưng không lão không nhận, chỉ chăm chú nhìn Tư Vũ.

Tư Vũ thấy thế, nhận bạc trong tay hộ vệ, tiến gần đến ông lão, tự mình đưa bạc cho lão.

Trong ánh mắt ông lão hiện lên một vẻ đắc ý, chỉ trong nháy mắt, một tia sáng lóe lên, một cây chủy thủ nhanh chóng đâm về phía Tư Vũ.

Tất cả mọi thứ đều quá nhanh làm người khác không thể phòng bị được. Tư Vũ quá sợ hãi, nàng vô thức lấy tay che bụng, xoay người. Nhưng chiếc chủy thủy đã đâm vào eo trái của nàng, máu tươi lập tức chảy ra.

Trạc Thác mặt xám như tro, vừa ôm lấy nàng vừa đá cho ông lão một cái. Khi đó hai lão hộ vệ tấn công ông lão.

Lúc này, ông lão đó như ăn được tiên đan, toàn thân ông đột nhiên biến mất, không hề còn hình dáng lưng còng mà dũng mãnh giết chết đám hộ vệ.

Trạc Thác sợ hãi gọi Tư Vũ “Vũ nhi, nàng phải gắng lên!”

“Thác, chúng ta……. Rút lui…. Rồi, ông lão kia….. Hắn là….. phải……” Tư Vũ muốn tiếp tục nhìn anh nhưng ý thức nàng đã dần trở nên mơ hồ. Nàng mơ hồ nghe được bên tai không ngừng truyền đến giọng nói của ah, nhiều tiếng tràn ngập bi thống và tuyệt vọng.

Nhìn người trong lòng ngất đi, nội tâm Trạc Thác vô cùng sợ hãi, anh bất lực ôm lấy nàng, chạy thẳng đến hướng tửu lâu.