Minh Tinh Kiêm Tổng Giám Đốc

Quyển 1 - Chương 5: Trạc thác thổ lộ với tư vũ




Một căn phòng thanh tịnh, bàn học, giường, ngoài ra còn có đệm chăn, ghế sofa nhỏ và một chiếc ghế dựa, tất cả đều là màu lam.

Thẩm Tư Vũ ngồi trên ghế, đầu óc trống rỗng nhìn màn hình máy tính.

Sau hai tiếng gõ, cửa phòng được mở ra, bà Thẩm bưng một chén gì đó đến bên cô con gái đang ngồi trước máy tính, nhẹ nhàng nói: “Tiểu Vũ, mẹ nấu cháo tổ yến, con mau ăn lúc còn nóng đi.”

Tư Vũ ngẩng đầu lên, miễn cường cười với mẹ, nói: “Mẹ, hôm nay con không muốn ăn, mẹ ăn giúp con đi.”

Bà Thẩm cầm chén cháo đặt xuống bàn trà, đến phía sau cô, nhẹ vỗ mái tóc dài đen nhánh của cô, ân cần hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì à? Sao con lại rầu rĩ không vui, việc học tập có khó khăn gì sao?”

“Không phải, việc học tập không có vấn đề gì.” Tư Vũ lắc đầu.

Cô vô tình làm cho bà Thẩm đã buồn bực lại càng thêm lo lắng. Đứa nhỏ này, từ nhỏ đến lớn, ngoan ngoãn đáng yêu, tính tình đơn giản, thông minh, rất ít khi làm cho mình lo lắng; nhưng hôm nay lại lộ ra tâm trạng hoang mang, chẳng lẽ là…trong lòng bà Thẩm thở dài một tiếng.

Lúc này, Tư Vũ đột nhiên hỏi bà: “Mẹ, mẹ và ba làm sao quen nhau được vậy?”

Thấy cô hỏi vậy, bà càng khẳng định những suy đoán của mình, nhưng vẫn bình tĩnh nhìn con gái nói: “Bạn mẹ giới thiệu nên mới quen được ba con. Năm đó, ba con là sinh viên mới tốt nghiệp không lâu, lại rất biết chăm sóc người khác.” Nhớ tới đây, ánh mắt của bà sáng lên.

“Mẹ đã thích ba từ cái nhìn đầu tiên sao?”

“Ừ, có thể nói như vậy, mẹ vừa nhìn thấy ba con là đã yêu. Nhưng vì ông bà ngoại con đều là giáo sư đại học nên hi vọng mẹ có thể gả vào gia đình môn đăng hộ đối, bởi vậy cực lực phản đối việc mẹ với ba con quen nhau. May thay, ông bà ngoại con cuối cùng cũng bị ba con làm cho cảm động bởi tấm chân tình, về sau sự nghiệp của ba con cũng dần thăng tiến nên dần dần ông bà ngoại cũng không còn ngăn cản nữa.”

“Mẹ, yêu một người là không cần phải chú ý đến xuất thân hay gia cảnh của người ấy phải không?”

“Nói sao đây, xuất thân của một người sớm đã được ông trời định đoạt, có thay đổi cũng không được, dù cho trước kia có như thế nào, chủ yếu là hiện tại và tương lại nó đối tốt với con có tốt không, có cho con cảm giác an toàn không, như vậy nó sẽ là chồng của con.”

“Làm sao để biết được mình có thể dựa dẫm vào người đó?” Tư Vũ tiếp tục nghi ngờ hỏi.

“Việc này…muốn biết thì phải có tình huống cụ thể, bởi biểu hiện của mỗi người không giống nhau.” Bà Thẩm nhớ tới đều suy đoán trong lòng mình, liền hỏi: “Tiểu Vũ, vì sao con đột nhiên lại hỏi điều này? Chẳng lẽ con…gặp gỡ và thích chàng trai nào rồi sao?”

“Không có!” Tư Vũ lập tức chối.

“Vậy là tốt rồi! Không phải mẹ cấm đoán gì, mà do con còn nhỏ, tạm thời chưa thích hợp để nói chuyện yêu đương; chờ hai năm nữa, lúc ấy con trưởng thành hơn, mẹ mới yên tâm được.” Bà Thẩm vừa nói vừa bưng bát cháo tổ yến lại “Tranh thủ ăn lúc còn nóng đi con.”

Tư Vũ nhận lấy bát cháo, nhanh chóng ăn sạch.

Bà Thẩm nhận lại bát không, nhắc nhở: “Cũng không còn sớm nữa, đi nghỉ sớm đi con.” Nói xong bà mở cửa đi ra ngoài.

Cửa phòng lại một lần nữa được đóng lại, Tư Vũ lấy từ trong ngăn kéo ra một tờ giấy trắng đặt lên mặt bàn, cây bút trên tay cô xoạt xoạt di chuyển. Rất nhanh, trên tờ giấy trắng đã xuất hiện một chàng trai, thân màu trắng, tóc dài dùng ngọc trâm cao cao buộc lên, vầng trán rộng, mày rậm mắt to, cái mũi rất cao, đôi môi mỏng một chút hơi nhếch lên, thần sắc lại ngơ ngẩn bất lực.

Đặt bút xuống, những ngón tay trắng nõn vuốt ve kĩ càng dọc theo bản vẽ, cuối cùng dừng lại ở hai khoé môi mỏng gợi cảm, cô không ngừng vẽ viết vài vòng quanh khoé môi.

Cho đến lúc này cô mới phát hiện mình đã yêu rồi, cho dù anh không rõ lai lịch, cho dù anh chỉ có hai bàn tay trắng, cho dù trước đây anh từng có rất nhiều phụ nữ, nhưng lần nào cô cũng bị anh hấp dẫn.

-----------

Cấp ba Thánh Thanh.

Tâm trạng Thẩm Tư Vũ không vì một ngày mới mà thay đổi, học xong hai tiết vất vả, như thường lệ cô đi đến bên hồ Hồ Điệp. Nhìn bãi cỏ trống trơn không bóng người, cái miệng nhỏ nhắn tự nhiên có chút cong lên, cô đi đến bên gốc cây đại thụ ngồi xuống, lấy giấy bút từ trong túi ra, trải lên đầu gối, vừa suy tư vừa di chuyển chiếc bút.

Trên cành cây, Trạc Thác đang ngủ say, đột nhiên trở mình một cái làm anh đột nhiên tỉnh lại. Khi nhìn thấy dưới chân mình là bóng người quen thuộc thì nửa mừng nửa lo, anh nhanh chóng nhảy xuống, hai chân nhanh chóng đứng bên cạnh Thẩm Tư Vũ.

Cô đang chăm chú vẽ tranh thì bị anh làm giật mình, kinh hãi ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy gương mặt đêm đêm tư tưởng thì lập tức vui vẻ trở lại.

Trạc Thác cũng tham lam nhìn chăm chằm vào cô gái trước mặt, không thể tin rằng cuối cùng cô cũng xuất hiện. Sáng sớm hôm nay, anh đã tới đây chờ đợi sự xuất hiện của cô. Nhưng chờ rất lâu, vẫn không thấy bóng người đâu, cảm giác mệt mỏi ùa đến, anh thất vọng đành trèo lên cành cây nghỉ ngơi một lát. Không ngờ rằng khi tỉnh dậy lại thấy những hình ảnh trong mơ trở thành sự thật.

“Vũ nhi, sao hôm qua em không tới?” Anh ngồi xổm bên cạnh cô, vội vàng hỏi.

“Em..hôm qua em bận.” Vốn định nói với anh rằng mình không đến là vì chuyện kia, nhưng nhìn gương mặt anh cô không thể nói ra được.

“Thật không?” Trạc Thác trở nên vui mừng, anh cho rằng cô tức giận, không còn muốn đến đây nữa, nhưng cuối cùng chỉ là sợ bóng gió thôi.

Một ngày không gặp như cách ba thu, anh không nhịn được, duỗi cánh tay dài ra kéo cô vào lòng, tham lam hít lấy thở hương thơm trên người cô.

Tư Vũ cười khẩy một cái, nhưng rồi rất nhanh, hai tay cô cũng không kiềm chế được ôm chặt lấy vòng eo của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào bờ vai rộng lớn của anh.

Rất lâu sau họ mới tách nhau ra, khi anh nhìn bức tranh đang rơi trên mặt đất mới vui mừng hỏi: “Vũ nhi, em vẽ đây sao?”

Tư Vũ thẹn thùng gật đầu.

Đắc ý cùng vui mừng dâng lên, anh cúi đầu, hôn lên hai khoé môi đỏ mọng của cô.

Tư Vũ sửng sốt một chút, sau đó giãy dụa nói: “Không được, người khác sẽ thấy mất.”

Trạc Thác nhìn quanh, ôm lấy cô rồi nhảy lên trên cây, hai người ổn định ngồi trên cành cây. Gương mặt Tư Vũ tràn đầy kinh ngạc, còn chưa kịp hỏi xảy ra chuyện gì thì đôi môi lại bị anh hung hăng chiếm lấy.

Một người ngây thơ như cô không thể thích ứng được với nụ hôn mãnh liệt đầy kích thích này, cô đành bất lực nhắm mắt lại, để anh tuỳ ý cạy mở hàm răng của mình, khiêu khích mút lấy đầu lưỡi. Cơ thể cô như có một luồng sóng dục vọng xâm chiếm, cứ thể cô ngả vào lòng anh.

Một tay Trạc Thác ôm chặt lấy gáy, tay kia vuốt ve cô, từ từ đến trước ngực, ve vãn cô qua lớp quần áo rồi tới chỗ cao nhất, mềm mại trên bờ ngực của cô.

Toàn thân dâng lên cảm giác tê dại, Tư Vũ không tự chủ được rên lên thành tiếng. Phản ứng đó khiến Trạc Thác cảm thấy thoả mãn, anh chậm rãi hôn cô thật sâu, mang theo cô đến thiên đường khoái hoạt.

Một lúc lâu sau, hai đôi môi mới dần tách nhau ra, mê man nhìn đôi mắt đẹp và gương mặt đỏ ửng trước mặt, anh thấp giọng nói: “Vũ nhi, em thích anh sao? Thích được anh hôn sao?”

Tư Vũ như bị ma làm, nhẹ nhàng gật đầu nói: “Thích!” Cô dừng lại hỏi: “Vậy còn anh? Anh chỉ là vui chơi nhất thời với em thôi đúng không? Hay là yêu mến thật lòng?”

“Anh thích em!” Tình ý tràn ngập trong đôi mắt đen tuyền của anh.

Tâm tình nặng nề của Tư Vũ cuối cùng cũng được nhẹ nhõm, một nụ cười tươi rói nở ra trên đôi môi, cô áp đầu vào ngực anh còn hai tay vòng quanh eo anh. Trạc Thác ôm cô thật chặt, lúc này không thể có tiếng động nào quấy rầy được họ.