Minh Tinh Hoàng Hậu Giá Đáo

Chương 62




Mộ Dung Mặc Nhiên nhướng mày, ý vị thâm trường nhìn thẳng nàng. Dạ Tử Ly ho khan nhỏ giọng nói " Đừng hiểu lầm, ta cùng hắn vẫn chưa có gì, Vân Phi Vũ tên đó từng từ chối ta trước yến tiệc đâu"

Nghe nàng nói hắn không những không hài lòng, còn không vui nói " Chưa có gì? Tiểu Ngữ Lam ngươi đây là muốn có gì đó với Vân Phi Vũ?"

Ách, hắn sao có thể hiểu ra hướng này. Đúng là nàng muốn có gì đó với Vân Phi Vũ, nhưng tất cả do muốn bảo toàn mạng sống a. Gả cho Vân Phi Vũ là lựa chọn an toàn nhất. Không thể gả đến Thanh Long quốc xa xôi, cũng tuyệt đối không thể gả cho Thuỷ Lăng Hiên, nàng không muốn hắn bóp tử nàng.

Nhưng nghe thế nào cũng như Tiêu Viêm đang bắt gian nàng vậy, nàng cùng hắn rõ ràng không có gì. Nàng gả cho ai liên quan gì đến hắn " Ta nói Tiêu Viêm đại ca, ta gả cho ai liên quan gì đến ngươi"

" Đúng là không liên quan" Hắn lẩm nhẩm, nhưng trong lòng vẫn như cũ khó chịu. Nàng đây là vội vã muốn kết hôn, là ai? Tuyết Vô Ảnh? Hay là Vân Phi Vũ.

Hai tên kia cũng không có dấu hiệu ngừng lại, bọn họ tiếp tục nói " Vân Thừa Tướng sao có thể muốn lấy Khuynh Hạc Công Chúa. Hắn có bệnh sao? Ta còn nghe nói Khuynh Hạc công chúa ác độc vô tâm, xấu nữ một cái"

Ác độc? Xấu nữ? Nàng chảy hắc tuyến. Là đang nói nàng sao? Dạ Tử Ly hết chịu nỗi, muốn quay sang chửi đã nghe tiếng kêu thất thanh của bọn họ. Nàng xoay người kinh ngạc nhìn cả hai đều nằm vật xuống đất, bên cạnh là hai chiếc đũa rơi xuống, dĩ nhiên là đã bị đũa đánh trúng đầu không nhẹ. Võ công cao cường dùng đũa đánh người như vậy không lẽ là...

Nàng nhìn lại Tiêu Viêm vẫn ung dung cầm trên tay chén trà. Nhàn nhạt mang theo bén nhọn nói " Chuyện Hoàng tộc các ngươi cũng dám đàm tiếu, chán sống?"

" Ngươi... ngươi là ai?" Một tên to gan hơn ôm đầu đang rướm máu, vừa sợ hãi lại giận dữ rống to.

Mộ Dung Mặc Nhiên điềm tĩnh nhìn hắn, nở nụ cười nhạt " Ta là ai không quan trọng, quan trọng là các ngươi còn không đi. Chiếc đũa tiếp theo chính là cắm vô ngươi đầu"

Bọn họ sợ hãi liền muốn đứng dậy chạy đi, vị đại gia này không phải hạng thường dễ chọc. Phải biết trên giang hồ luôn xuất hiện vài ba bang phái lớn nhân, bọn họ đều không phải loại dễ chọc.



Dạ Tử Ly đột nhiên kêu lại " Dừng lại, trả tiền trước"

Một tên gấp rút lấy ra ngân lượng đặt lên bàn, rồi nhanh chân bỏ trốn. Nàng thích thú trên miệng luôn giữ nụ cười. Nhìn nàng khoé môi mỉm cười, lòng hắn như có lông vũ cọ qua lại. Tim lại như cũ hẩng nhịp.

Nàng ngước lên nhìn hắn, vừa nãy hắn ra tay bảo vệ nàng danh dự, hảo cảm đối với hắn cũng tăng lên không ít. Vui vẻ nói " Tiêu Viêm, không ngờ ngươi như thế nghĩa khí"

Hắn bật cười "Như vậy lúc trước ta đối với ngươi không nghĩa khí sao?"

"Ách haha không phải vậy" Nàng cười đến vui vẻ nói.

Ăn uống no say cả hai lại cùng đi dạo. Không hiểu sao nàng cảm giác bọn họ như một cặp tình nhân. Dạ Tử Ly ngươi đang nghĩ gì a. Mặt đột nhiên có chút nóng.

Nhận thấy nàng khác thường, Tiêu Viêm quay sang hỏi " Tiểu Ngữ Lam, có chuyện gì sao?"

" Không có gì" Nàng vội vã lắc đầu. Nhớ gì đó tiếp tục hỏi " Tiêu Viêm, rốt cuộc ngươi làm nghề gì? Nhà ở đâu? Đã có thê tử chưa?"

Nghe nàng dồn dập câu hỏi, hắn bất ngờ " Đây là muốn tìm hiểu ta?"

" Không phải là bằng hữu sao? Ta không có quyền được biết chính mình đang đi với ai sao?" Nàng lấp bấp, lại tìm đại một lí do nói.

Bằng hữu? Hắn khi nào trở thành nàng bằng hữu? "Tiểu Ngữ Lam ngươi không biết ta là ai đã dễ dàng nhận làm bằng hữu?"

" Quan trọng sao? Đến giờ ngươi vẫn chưa giết ta, dù có nhiều như vậy cơ hội, chứng tỏ ngươi sẽ không hại đến ta tính mạng. Ta cũng không có gì có thể để ngươi lợi dụng. Cho dù là công chúa, cũng chỉ là danh hiệu" Nàng nhún vai, thật thà nói.



Hắn ngạc nhiên, nàng lại như thế đơn giản suy nghĩ. Hắn cụp mắt, con ngươi hiện lên u ám sắc, không phải không muốn giết nàng, chỉ là chưa đến lúc. Hắn thật sự có thể giết nàng báo thù sao? Trong tâm sao lại như thế đau.

" Tiêu Viêm?" Đến lúc định thần lại đã thấy nàng đứng từ xa vẫy tay với hắn. Mộ Dung Mặc Nhiên ung dung đi lại. Nàng lại đến quầy bán màn thầu, không phải vừa ăn no sao.

" Ngươi chưa no?" Hắn ngờ vực.

Nàng lắc đầu " Không phải chưa no, chỉ là không phải lúc nào cũng được ra ngoài, ta muốn thử các món dân gian"

Lúc trước còn là minh tinh, nàng luôn phải lo về hình thể, không thể tuỳ tiện ăn uống, bây giờ có thể tự do ăn uống, phải tận hưởng a.

Có điều vô tai Mộ Dung Mặc Nhiên lại là sống trong đông cung lại không tự do tự tại, không thể ăn uống theo ý mình. Nàng cũng thật không dễ dàng.

" Lão bản, cho ta hai cái màn thầu" Dạ Tử Ly nhanh nhẹn nói, lão bản Lý cũng vui vẻ đưa nàng bánh.

Cầm trên tay nóng hổi màn thầu, nàng đưa nó cho Mộ Dung Mặc Nhiên, lại nhớ gì đó rút lại. Nhanh nhẩu cắn một miếng nhỏ lại đưa lại cho hắn " không có độc"

Mộ Dung Mặc Nhiên sửng sờ, tim rung động. Nàng thật sự nhớ. Cầm lấy màn thầu cắn nhẹ. Hắn chưa từng nghĩ đến tầm thường màn thầu có thể ngon như vậy. Dạ Tử Ly vui vẻ xoay người muốn đi tiếp. Lại đập vào mắt nàng hình ảnh đôi nam nữ.

" Đó là...." Nàng thất kinh.

Mộ Dung Ngạo Thần sao lại ở đây, bên cạnh chẳng phải chính là Ngôn Tịch Hoan bạch liên hoa sao