Minh Tinh Hoàng Hậu Giá Đáo

Chương 37





Dạ Tử Ly ngồi trong ngục ẩm ướt, nhìn ra ngoài trăng tròn ngoài cửa sổ, vô thanh vô tức đi vào xa lạ thế giới, không phải nói là thế giới trong cuốn biên kịch từng bị nàng năm lần bảy lượt từ chối. Muội muội chưa tìm được, nàng đã xuyên không đến đây, Khuynh Ly phải làm thế nào.


" Công chúa đừng quá lo lắng, Hoàng Thượng sẽ nhanh thả người" Bên ngoài một gác ngục nhẹ giọng nói. Hắn nhìn nữ tử cao cao tại thượng, trong lòng hơi chút sợ hãi, dù thế nào tiếng vang xấu của nàng hắn cũng từng nghe đến.


Dạ Tử Ly đưa mắt ra bên ngoài, nhận ra gác ngục Lưu Tuấn, cười nhạt " Cũng mong là vậy đi, ngươi là Lưu Tuấn đúng không ?"


" Là công chúa" Hắn ngoài cửa cung kính trả lời.


Nàng đứng dậy đi đến bên chiếc bàn gỗ ngồi xuống, rót cho bản thân một chén trà " Ngày đêm quãng ngục, chắc buồn chán đi, chi bằng ta kể chuyện cho các ngươi nghe"


Lưu Tuấn cùng bên cạnh quãng ngục vội quỳ xuống sợ sệt " Công chúa sao có thể.."


Nàng là quốc gia công chúa sao có thể kể chuyện cho nô tài nhỏ bé như bọn họ, Dạ Tử Ly bật cười phất tay " Đứng dậy đi, dù sao bản công chúa cũng rãnh rỗi, thay vì ngồi trong ngục không có gì làm chi bằng hoạt động một chút cơ miệng"


Bọn hắn nhìn nhau đồng loạt đứng dậy. Dạ Tử Ly hài lòng nhấp miếng nước bắt đầu cất giọng " Truyện kể từ lưu vong công chúa Hoả Lưu Anh, nàng vốn là công chúa được sủng ái nhất của Hoả Quốc, viên trân châu sáng của Hoả Quốc Hoàng Đế. Nhưng Hoả quốc càng ngày càng một yếu, đúng sinh thần thứ 18, Hiên Viên Quốc Vệ Vương Hiên Viên Thần dẫn binh xâm lượt Hoả Quốc. Quốc gia tiêu tán, trớ trêu thay nàng không tử, lại được một tay hắn cứu sống từ chiến trường, trở thành hắn nữ nhân"


Dạ Tử Ly chăm chú kể chuyện, đây chính là một bộ phim tâm đắc của nàng, mang danh tiếng của nàng càng bay xa. bên ngoài bọn họ đã sớm lạc vào dòng kể, Quãng ngục bên cạnh Lưu Tuấn- Tạ Anh không nhịn được hỏi " Nếu như vậy, Vệ Vương sao có thể tha cho một tiền triều công chúa ?"


Nàng gõ tay lên mặt bàn lắc đầu " Đúng là Vệ Vương đủ nhẫn tâm, đủ mạnh mẽ. Có điều năm xưa hắn lại là con tin hoàng tử bị Hiên Viên Quốc gửi đến Hoả Quốc. Chỉ có nàng đối xử tốt với hắn, một hoàng tử thiếu thốn tình thương, đối với hắn nàng là cả thế giới, hắn có thể giết cả thiên hạ, lại duy không thể ra tay với nàng"


Lưu Tuấn trầm ngâm, lại mong mỏi nói "Công chúa, Vậy tiếp như thế nào ? Công chúa sẽ hận Vệ Vương?"


" Vệ Vương lo sợ công chúa sẽ hận hắn, nên đã nhờ một độc y dùng châm phong ấn lại ký ức của nàng, tạo cho nàng giả thân phận đường đường chính chính thành Vệ Vương Phi" Dạ Tử Ly kể tiếp, nói ra đối với nhân vật Hiên Viên Thần nàng vừa thích lại vừa ghét, hắn có tham vọng tranh bá thiên hạ, lại tham lam muốn giữ tiểu công chúa bên cạnh, giang sơn mỹ nhân đều muốn.


" Vị Vệ Vương này đúng là quá bá đạo đi" Tạ Anh một câu cảm thán.


" Đúng vậy, Lưu Anh công chúa sau khi bị phong bế ký ức liền trở về như cũ vô âu vô nghĩ, trong lòng nàng Hiên Viên Thần là của nàng thế giới, hắn cũng rất sủng ái nàng. Có điều đương kim hoàng thượng làm sao có thể chấp nhận một tiền triều công chúa, huống hồ nàng còn thành Vệ Vương Phi. Để bảo vệ nàng, Vệ Vương Gia không còn cách nào chỉ có thể lạnh nhạt với nàng, hơn thế còn nạp chất nữ của hoàng quý phi Thẩm Tuệ Ôn thành Trắc Phi" Dạ Tử Ly chấm nước mắt, càng kể càng đau lòng a, nàng diễn vai Lưu Anh công chúa bi thảm không gì sánh bằng.


Lúc này ngẩng đầu lên, Dạ Tử Ly kinh ngạc trước mặt không còn 2 người Tạ Anh, Lưu Tuấn, mấy quãng ngục khác cũng đã đến, vẻ mặt chăm chú nghe nàng kể. Dạ Tử Ly nhìn ra bàn đá tròn bên ngoài nói " Ta ra ngoài được chứ ? Dễ kể"


" Chuyện này..." Quãng ngục khó xử nhìn nhau.


Nàng phất tay nói " Không vấn đề gì, dù sao nữ tử chân yếu tay mềm như ta, cũng không bỏ trốn được"


Lưu Tuấn không còn cách nào đi đến mở cổng, Dạ Tử Ly từ trong bước ra ngoài trên bàn đá, tiện tay lấy một ít thức ăn vặt trên bàn bỏ vào miệng. Đứng sau bọn họ kinh ngạc, công chúa lại ăn đồ ăn của bọn hắn.


Nàng tiếp tục nói " Lưu Anh vì chuyện đó liên tiếp buồn phiền, thân cô thế cô trong Vương Phủ, Vương Gia lại không sủng ái, nàng bất lực liền uống thuốc độc tự sát"


" Sao cơ ? Vậy không phải Vệ Vương hắn gián tiếp giết nàng sao ?" Tạ Anh kích động hỏi, còn lắp bắp trong miệng.


Dạ Tử Ly nhún vai " Vệ Vương dù giỏi thế nào cũng không thể lập tức trở mặt cùng hắn lão phụ thân, chỉ có cách đó mới bảo vệ được nàng. Biết tin Hiên Viên Thần gấp gút chạy đến viện nàng, vì thất sủng nên đình viện sơ sài trống vắng, Hoả Lưu Anh nằm trên giường mắt nhắm nghiền, môi không còn huyết sắc. Hắn thống khổ đến bậc khóc"


Một quãng ngục cảm thán nói " Vệ Vương được miêu tả nhân trung long phượng, lại có thể bậc khóc, có thể thấy hắn thật sự yêu Lưu Anh công chúa này"


" Đúng vậy, hắn rất yêu Lưu Anh, có điều cái chia cắt bọn họ chính là thân phận" Dạ Tử Ly lại uống ngụm nước, kịch bản nàng chọn trước giờ đều như vậy, kĩ lưỡng, đạt yêu cầu, đấu tranh nội tâm, còn về cuốn kịch bản đáng ghét này, rõ ràng nàng loại ngay từ đầu, không hiểu sao lại xuyên vào đúng trong nó.


" Lưu Anh công chúa tử như vậy sao ?" Lúc này Lưu Tuấn mở miệng tò mò hỏi.


Nàng lắc đầu, nhân vật chính sao có thể tử nhanh như vậy " Độc Y lúc đầu lấy đi kí ức của nàng lại xuất hiện, hắn nói cách cứu được nàng chỉ có thể gỡ ra phần kí ức bị phong bế, vì châm đã may mắn chặn đi phần độc tố, cứu nàng một mạng. Hiên Viên Thần biết nếu nàng nhớ lại chắc chắn sẽ hận hắn, nhưng lại không thể nào để nàng cứ thế tử. Thà rằng sinh ly, còn hơn tử biệt. Độc Y tháo ra châm, cởi bỏ phần ký ức đen tối. Hoả Lưu Anh nhớ ra mọi chuyện, nàng câm thù Hiên Viên Thần. Chuyện đầu tiên sau khi nàng tỉnh lại chính là dùng con dao hắn tự tay làm cho nàng phòng thân, đâm vào ngực hắn"


Bên trong ngục tối yên ắng lạ thường, có thể nghe được tiếng hít thở sâu, đột nhiên một giọng nói từ trong phòng giam vang lên " Tiếp đó lại như thế nào ?"


Dạ Tử Ly chảy mồ hôi lạnh, không phải chứ, tù nhân cũng hóng chuyện sao ? " Tiếp đó Lưu Anh công chúa bị Hoàng Thượng giam lỏng. Hiên Viên Thần hôn mê suốt 3 ngày, lúc tỉnh lại nàng đã bị tàn dư của tiền triều cứu đi ra ngoài, Hiên Viên Thần đau khổ tức giận khắp nơi tìm kiếm tung tích của nàng. Các ngươi đoán ra thân phận Độc Y"


Tên tù nhân lại tiếp tục lên tiếng " Độc y không phải là Độc y thôi sao ?"


" Ta nói ngươi kiến thức thiếu uyên bác nên mới bị nhốt đây. Độc Y a, chính là vị hôn phu của Lưu Anh công chúa, An Chi tướng quân- Cố Hạo Chi. Hắn giả trang thành Độc Y, phong ấn đi ký ức của nàng, để là bảo vệ nàng trong lúc hắn đi tập hợp lại tàn dư của Hoả Quốc" Dạ Tử Ly đập tay lên bàn nói, lúc phim được phát sóng, fan hâm mộ nhân vật Cố Hạo Chi này nhiều không kể hết, diễn viên đó tên Từ Hạo cũng một bước thành sao.


" Cố Hạo Chi càng cố gắng bấy nhiêu, Lưu Anh công chúa cũng chưa một lần nở nụ cười" Nam phụ a, mãi chỉ là nam phụ.


" Xem ra hoàng muội này của bổn vương sống rất yên ổn trong ngục" Bên ngoài vang lên giọng nam trầm thấp.


Quãng ngục sợ hãi đồng loạt quỳ xuống hành lễ, Dạ Tử Ly bất ngờ nhìn nam tử đi đến " Tam Hoàng Huynh, sao ngươi lại đến đây"


" Đến để xem ngươi như nào? Có vẻ không cần thiết, công chúa hoàng muội đây là trở thành thuyết văn nhân đi" Mộ Dung Ngạo Thần phất tay, xung quanh quãng ngục sợ hãi lui xuống.


Hắn đi đến trước mặt nàng lạnh giọng nói " Vở kịch này muội từ đâu biết ?"


" Là tuỳ tiện nghĩ ra" Nàng cũng không thể nói là do biên kịch sáng tạo ra đúng không.


Mộ Dung Ngạo Thần mắt như hầm băng lạnh giá nhìn thấu nàng " Nếu ngươi là Lưu Anh công chúa, Ngữ Lam ngươi sẽ chọn Hiên Viên Thần, hay là Cố Hạo Chi ?"


Dạ Tử Ly đâm chiêu suy nghĩ, câu này nàng cũng được người trong đoàn phim hỏi, nhưng nếu nàng là Lưu Anh, trong lòng nàng mãi chỉ có Hiên Viên Thần, không còn chỗ cho Cố Hạo Chi " Ta sẽ chọn Hiên Viên Thần, tuy hắn làm Lưu Anh mất đi quốc gia, trở thành lưu vong công chúa, nhưng người hiểu Lưu Anh nhất là Hiên Viên Thần, không phải Cố Hạo Chi, chỉ có Hiên Viên Thần mới làm nàng vui khóc, Cố Hạo Chi không thể"


Mộ Dung Ngạo Thần cười nhạt, những cảm xúc đó, vô vị đến hắn không muốn để tâm " Vậy cuối cùng kết cục như nào?"


" Lưu Anh công chúa thân phận đã là không thể thay đổi, tình yêu của nàng đối với Vệ Vương cũng không thể thay đổi, đối mặt với tình cảm cùng quốc gia, nàng lựa chọn hi sinh, châm độc có lấy đi kí ức của nàng một lần, lại cứu nàng một mạng, nhưng đợt này không châm độc, ký ức nàng nhớ như in, một ly rượu độc, hồng nhan dưới gốc cây tựa ngủ say. Còn về phần Vệ Vương, hắn đau khổ , giang sơn thì như nào, đế vương lại như nào, mất nàng hắn đột nhiên cảm thấy mất cả thế giới" Dạ Tử Ly cảm thán, biên kịch nào viết ra mối tình lâm li bi đát như vậy, nàng hận.


" Hoàng Huynh, Lưu Anh công chúa không còn là tiểu công chúa của Hỏa Quốc, Hiên Viên Thần cũng không còn là con tin hoàng tử luôn bị ức hiếp. Bọn họ trưởng thành mang theo gánh nặng cùng trách nhiệm từ đó bi ai" Lúc nàng đóng phim này, cũng hay khi buồn, nếu như lúc đó Hiên Viên Thần không làm nàng mất đi quốc gia, có lẽ bọn họ không có kết cục như vậy. Hoặc nếu Lưu Anh cứ như vậy lãng quên, có lẽ sẽ là tốt hơn.