Lương Thần một khi đã lao đầu vào công việc thì thời gian trôi qua rất nhanh nhưng vẫn không tránh được sự cố ngoài ý muốn xảy ra.
Bài hát được chọn lại trùng với Ôn Đế, Mã Minh Huy để cho các cô tự thương lượng với nhau. "Sư tỷ, hiện giờ em đang ngàn cân treo sợi tóc, thật sự cần phải đột phá, chị có thể nể tình đồng môn mà nhường giúp em được không."
Ôn Đế gọi điện đến thương lượng, Lương Thần vừa nghe hai câu thì nói: “Được thôi.”
Ôn Đế vô cùng cao hứng, liên tục nói cảm ơn: “Cảm ơn sư tỷ nha! Thật sự cảm ơn chị!”
Lương Thần không muốn nói chuyện phiếm, bước tới bước lui trong phòng khách, nghĩ đến một vấn đề khác.
“Đúng rồi, em quen Lục Cảnh à?”
Ôn Đế không đáp mà hỏi lại: “Sư tỷ, chị cũng quen thân với cậu ấy hả?”
Lương Thần không nói gì.
“Em thấy ảnh hai người đăng trêи vòng bạn bè giống nhau." Cô nói, “Là bạn thân à?”
Lời Ôn Đế nói có chút ý tứ nhưng Lương Thần vẫn nhận ra là cô ấy đang thăm dò mối quan hệ của bọn họ.
Sau cùng thì giữa người con trai và con gái cùng đăng một bức ảnh lại còn cùng một ngày, người sáng suốt vừa nhìn đã hiểu.
Lương Thần không muốn lảng tránh, “Đúng vậy.”
“Thì ra là vậy……” âm điệu Ôn Đế bỗng cao lên, “Sư tỷ, chúng ta thật đúng là có duyên mà!”
Lương Thần dùng giọng mũi “Hở?” một tiếng.
“Em với Lục Cảnh là bạn học cấp ba nè!” Ôn Đế nói, “Thật trùng hợp!”
Lương Thần có chút không hiểu, nếu là bạn học cấp ba, vì sao Lục Cảnh lại nói không quen không nhớ, mới mấy năm thôi mà, không thể quên bạn cấp ba sạch trơn vậy.
“Vậy hả?” Lương Thần nói, “Hóa ra hai người là bạn cấp ba.”
Ôn Đế hỏi: “Cậu ấy không nói với chị sao?”
Lương Thần nghĩ ngợi, trả lời đúng sự thật: “Cậu ấy nói không nhớ.”
Ôn Đế trầm mặc hồi lâu, thở dài.
“Cậu ấy không nhớ gì về em.”
Lúc cô học cấp ba không có bạn bè, nhưng cô nghĩ rằng mọi người ít nhất cũng có chút ấn tượng với cô nhưng hóa ra đều không nhớ cô là ai.
Nghe ngữ khí Ôn Đế, hình như rất thất vọng, Lương Thần lập tức chủ động kết thúc cuộc gọi này.
“Em bận gì thì làm đi, chị bên này cũng có chút chuyện.”
“À vâng, cảm ơn sư tỷ.”
Cúp điện thoại, Lương Thần quay lại phòng tập hát, ra hiệu cho mọi người ngừng tập để chọn lại bài hát.
A Kiệt khi nghe cô nhường bài hát cho Ôn Đế, là người đầu tiên lên tiếng phản đối: “Dựa vào cái gì chứ! Bà nó lần trước chị với cô ta đổi thứ tự, lần này lại nhường bài hát cho cổ, chị là mẹ cổ hay gì?"
Không riêng gì A Kiệt, những người khác cũng không tán đồng chuyện này.
Bài hát được chọn vừa rồi cũng do Mã Minh Huy đề cử, là một bản Urban Folk rất thích hợp cho việc hát live, không ít ca sĩ từng hát bài này và được phản hồi rất tốt.
Bọn A Kiệt cho rằng nếu Lương Thần hát bài này thì cực kỳ có hy vọng giành hạng nhất.
Lương Thần cũng biết bài hát này có ưu thế, nhưng trong lòng cô đã có một ý tưởng khác và đã đến lúc thực hiện. Hiện tại đem bài hát này nhường cho Ôn Đế, ngược lại cô càng có lý do để nói ra cảm nghĩ của bản thân.
Cô chỉ tay vào một bản nhạc, nói: “Chị muốn hát bài này.”
—— [Vũ Điệu Của Nữ Thần].
Mọi người đều điếng người, “Chị nói giỡn hả?”
A Kiệt mắt chữ I: “Chị Thần, chị đã để ý bài này lâu rồi đúng không?”
Lương Thần cười cười: “Đúng vậy, nghĩ từ lâu rồi, muốn thử thách bản thân một chút.”
Đây là nói cho bọn họ nghe, nhưng đối với tin đồn hát nhép, Lương Thần càng muốn chứng minh bản thân mình hơn.
Thấy mọi người không nói lời nào, Lương Thần vỗ tay, “Thất thần làm gì? Mau, mọi người làm việc đi!”
“Không đúng không đúng!” A Kiệt vội vàng ngăn Lương Thần, “Muốn thật hả?"
“Nghĩ kỹ rồi.” Lương Thần lấy cây guitar bass đưa cho cậu, “Nhiệm vụ cải biên giao cho mọi người."
Cả phòng tập hát yên tĩnh không tiếng động.
“Mọi người làm sao vậy?” Lương Thần nói, “Bị dọa rồi hả?”
Còn hơn cả bị dọa, quả thực là cảm thấy Lương Thần điên rồi.
Nhìn bộ dạng không thể tin được của mọi người, Lương Thần nói: “Cũng không phải chưa từng có người hát, giờ đến phiên chị, mọi người sao lại có thái độ như vậy chứ?"
Chính vì là chị nên mới cảm thấy không thể tin được đó!
A Kiệt chà chà mặt, nói: “Chị Thần, thật vậy hả?”
“Thật.” Lương Thần nhìn mọi người, nói: “Chị tin mọi người có thể giúp chị thực hiện.”
Một lời đã nói, tất cả mọi người đều phấn khích.
Vốn dĩ đều là chơi nhạc, thử thách mới có thể kϊƈɦ thích làm bùng lên ngọn lửa đam mê trong bọn họ, nếu người đứng đầu đã quyết định thế thì bọn họ sẽ theo tới cùng.
Dẫu sao cũng chỉ là một bài hát, thứ hạng cũng không quan trọng, bọn họ có thể đột phá chính mình mới là nguồn động viên lớn nhất.
Nghĩ đến đây, tất cả mọi người đều lên dây cót tinh thần.
*
Lúc này, trong phòng ngủ, bốn cậu thanh niên yên ắng không một tiếng động.
Chu Châu đang làm bài thi viết năm rồi của một công ty Internet đứng đầu trong nước, Lưu Nhị được tuyển thẳng lên thạc sĩ đang nằm trêи giường nhắn tin cho bạn gái, Hà Diệp đang chuẩn bị cho kỳ thi đầu vào cao học nên vùi đầu luyện đề.
Chỉ có một mình Lục Cảnh ngồi trêи ghế, máy tính cũng không mở, di động cũng ném một bên, không động đậy, lẳng lặng đến phát ngốc.
Trạng thái này của cậu đã xảy ra liên tục mấy ngày rồi, nhóm bạn cùng phòng đã sớm phát hiện có chuyện không đúng.
Chu Châu tằng hắng hỏi: “Anh trai Cảnh, này là làm sao vậy?”
Lục Cảnh liếc cậu ta một cái, không nói gì.
“Cãi nhau với bạn gái?” Chu Châu hỏi, “Lại đây, radio tâm sự đêm khuya của Chu Châu vì cậu mà lên sóng, tất cả mọi vấn đề về tình cảm tôi đều có thể giải đáp."
Lục Cảnh vẫn không thèm đáp lại cậu ta.
Không cần cậu nói, thật ra bạn cùng phòng đã sớm đoán được Lục Cảnh hẳn là đã cãi nhau với người bạn gái trong truyền thuyết kia, mặc dù bọn họ cũng chưa từng gặp qua người bạn gái kia, cũng không biết cô ấy là ai.
“Ối dào cãi nhau cũng rất bình thường thôi.” Lưu Nhị từ trêи giường thò đầu ra, cầm di động quơ quơ, “Hôm qua tôi cũng cãi nhau với bạn gái nè, dỗ ngọt chút là được, con gái mau giận nhưng cũng mau nguôi, cần tôi chỉ cậu cách dỗ ngọt không?”
Lục Cảnh nâng mắt, “Dỗ ngọt như thế nào?”
“Thì dùng lời ngon tiếng ngọt á.” Lưu Nhị nói, “Không được nữa thì quỳ cpu đi.”
Lục Cảnh: “……”
Cậu đứng lên, bực bội bước hai bước đến phía sau Chu Châu, nhìn màn hình máy tính cậu ta một chút rồi nói: “Cách viết code của cậu càng ngày càng tệ, đi chơi bóng rổ một chút rồi quay lại viết không chừng sẽ tốt lên đó."
Chu Châu cũng biết vấn đề của bản thân, mới luyện nhiều đề đầu vào các công ty như vậy, mặt khác, là sinh viên công nghệ thông của Nam Đại thì cũng nên chuẩn bị cho mấy kỳ thi như vậy.
“Ối, cậu giúp tôi xem cái đề này đi.” Chu Châu nói, “Tôi không hiểu được mấy bước logic chỗ này”
Lục Cảnh khom lưng nhìn kỹ một cái, giải thích cho Chu Châu vài câu, cậu ta lập tức hiểu ra, lại vùi đầu viết code tiếp.
Lục Cảnh đứng một lúc rồi nói: “Chừng nào cậu thi viết vậy?”
“Không biết, chắc là tuần sau đó.” Chu Châu nói, “Hôm nay là hạn chót nộp CV, nếu CV được thông qua, ngày mai sẽ có thông báo thời gian thi viết.”
Lục Cảnh đứng đó mà không nói gì, Chu Châu cũng không để ý, tiếp tục luyện đề.
Đột nhiên, Lục Cảnh vỗ vai cậu ta, “Gửi cho tôi mẫu CV của cậu với."
Chu Châu nói được mà không thèm ngẩng đầu lên.
Mới vừa mở thư mục ra, cậu bỗng thấy có gì đó không đúng, hỏi: “Cậu muốn lấy cái này chi vậy?”
Lục Cảnh nhấp môi, xoay người mở máy tính: “Tôi chỉ vọc vọc chút thôi.”
Chu Châu đang trong trạng thái lo lắng, nghe Lục Cảnh nói như vậy cũng không nghĩ nhiều, lấy mẫu CV gửi cho cậu.
Sau khi Lục Cảnh nhận được, mở ra, mẫu CV ngắn gọn súc tích lại đẹp mắt.
Họ tên, giới tính, tuổi, bằng cấp, tất cả đều được liệt kê ra.
Lục Cảnh có vẻ đông cứng.
Một lát sau, cậu hỏi: “Hạn chót là 12h đêm nay hả?”
Chu Châu không chút để ý mà ừ một tiếng, “Hình như là vậy đó, lúc trước tôi không tự tin lắm, do dự mãi có nên thử không, mà bỏ đi, biết đâu đậu thì sao.”
Lục Cảnh không nói gì nữa, bắt đầu gõ bàn phím.
Trong phòng ngủ yên ắng, tiếng gõ bàn phím lọc cọc vang lên.
Không lâu sau, Lục Cảnh hỏi: “Hà Diệp, cậu có bản scan chứng chỉ thi ACM không?”
“Có đó……” Hà Diệp đang tập trung học, nhìn cũng không nhìn Lục Cảnh, “Cậu cần hả? Ngay ở desktop trong máy tôi đó, qua copy đi.”
Lục Cảnh nói được, đứng dậy mở máy tính của Hà Diệp ra.
Toàn bộ quá trình chỉ có Lưu Nhị phát hiện có điểm không thích hợp.
Cậu đột nhiên ngồi dậy, nói: “Cậu làm gì đó? Cậu muốn nộp CV hả?”
Ngón tay Lục Cảnh dừng một chút, lát sau lại nhấn xuống.
“Tôi muốn thử một chút, dù sao cũng không có việc gì làm.”
“Thử gì mà thử?” Lưu Nhị chậm rãi rời giường, đi đến cạnh Lục Cảnh, thấy CV đã được điền một nửa.
Đại khái là mấy nam sinh đang yêu đương sẽ nhạy cảm hơn người khác một chút, cậu bỗng nhớ đến sự khác lạ của Lục Cảnh mấy hôm nay, lại thấy biểu tình hiện tại của cậu không khỏi hoang mang, "Cậu vì chuyện du học mà cãi nhau với bạn gái hả?"
Lục Cảnh không nói lời nào mặc định là đúng.
“Bà nó cậu cũng đừng kϊƈɦ động vậy chứ!” Lưu Nhị lập tức phản ứng, che màn hình máy tính lại, “Cậu bình tĩnh một chút đi! Hồ sơ đều gửi đi hết rồi, chưa đến hai tháng sẽ có thư mời, đừng quấy nữa!"
Lưu Nhị la như vậy, những người khác cũng mau mau lẹ lẹ bước qua ngăn cản Lục Cảnh.
“Anh trai Cảnh! Bình tĩnh nào!”
Lục Cảnh bị ba người ngăn lại, không đụng được máy tính, trong đầu bùng nổ, quay đầu chạy ra ngoài.
“Cậu đi đâu đó!” Chu Châu hét lên từ phía sau.
“Tôi đi chạy bộ, được không?!” Lục Cảnh phun ra một câu rồi chạy mất dạng.
Ba người còn lại nhìn nhau, “Đuổi theo không?”
Vì thế, bọn Chu Châu đóng cửa phòng rồi chạy theo ra ngoài.
Gần ngày thi lên thạc sĩ và cuối kỳ, trong trường vắng vẻ hẳn, chỉ có một vài người chơi bóng trêи sân vận động. Đám Chu Châu đến sân vận động số 1 nhìn không thấy Lục Cảnh thì đi qua sân vận động số 2.
Đây là sân vận động lâu đời nhất Nam Đại, ngày thường ít người tới, lúc này càng không có người tới.
Bọn họ vừa đến đã nhìn thấy Lục Cảnh một mình chạy như điên trêи đường chạy.
Cứ chạy như thế hơn một giờ.
Hà Diệp lạnh run bần bật, nói: “Cậu ta chạy như vậy sẽ không đột tử chứ?”
Chu Châu lo lắng lắc đầu, “Không đâu, chỉ lo ngày mai cậu ta sẽ không xuống giường nổi thôi.”
Hà Diệp: “……”
Cậu khom lưng nhặt áo khoác mà Lục Cảnh quăng trêи mặt đất lên mặc vào: “Tối nay lạnh quá.”
Áo Lục Cảnh dính bẩn, Lưu Nhị phủi phủi hai cái, đột nhiên sờ đến đồ vật cộm cộm bên trong —— di động.
Cậu nghĩ ngợi, nói: “Không thì gọi bạn gái cậu ta đến xem đi? Chứ giờ cũng không có cách nào khác.”
Chu Châu và Hà Diệp do dự rồi gật đầu.
“Nhưng mà……” Chu Châu nói, “Chúng ta cũng không biết bạn gái cậu ta là ai.”
“Việc này còn không dễ.” Lưu Nhị mở WeChat Lục Cảnh ra, chỉ vào khung hội thoại được ghim trêи đầu có ghi chú là "Hộp nhỏ”.
“Chắc chắn là cổ.” Chu Chu liếc mắt một cái, “Khà khà, mấy ngày không thèm để ý đến cậu ta, trách sao cậu ta điên lên.”
Lưu Nhị lén nhìn Lục Cảnh đang chạy bộ, trong lòng cầu cho cậu ấy không nên trách mình, sau đó gọi WeChat.
Chuông đổ rất lâu mà bên kia không có người nhận, mãi đến khi bọn họ cho rằng vô vọng rồi thì bên kia mới nhận nhưng không nói gì.
Lưu Nhị nơm nớp lo sợ mà mở miệng: “Xin hỏi, cậu là bạn gái Lục Cảnh à?”
Bên kia trầm mặc hồi lâu, mới nói: “Ừ.”
“Chuyện là…… Tôi là bạn cùng phòng với Lục Cảnh, tôi biết hai người hình như đã cãi nhau, nhưng mà hiện tại cậu ta như bị điên rồi, chạy hơn một giờ ở sân thể ɖu͙ƈ rồi, tôi sợ cứ như vậy thì môn chạy đường dài của Trung Quốc sẽ lập kỷ lục mới thôi, cái đó…… Cậu…… muốn đến nhìn một chút không?”
Lần này, đối phương không còn im lặng nữa, “Ở đâu?” “Nam Đại, sân vận động số 2.” Lưu Nhị nghĩ cô không học ở đây, sợ cô không biết sân vận động số 2 ở đâu, vì thế nói: “Từ cửa bắc Nam Đại đi thẳng vào, sau đó rẽ trái, hướng……”
“Tôi biết rồi, tôi đến liền.”
Nói xong, đối phương cúp điện thoại.
Lưu Nhị nhẹ nhõm thở dài một hơi, “Anh trai Cảnh, chúng tôi chỉ có thể giúp cậu đến đây thôi.”
Nửa giờ sau, ba người đứng ở một góc sân thể ɖu͙ƈ đã đông cứng, dựa vào nhau sưởi ấm.
Chu Châu chà chà tay nói: “Sao vẫn chưa đến? Có khi nào không đến không? Không thì tụi mình đánh choáng cậu ấy rồi mang về?"
Hà Diệp gật đầu, suy nghĩ về tính khả thi của cách này: “Cậu đánh.”
“Ông không làm!” Chu Châu sốt ruột mà nhìn quanh, nhìn thấy bóng dáng một cô gái đang chạy về phía bọn họ.
“Đến rồi!” Chu Châu nhảy lên, bóng dáng người phía trước mơ mơ hồ hồ, cũng không thấy rõ khuôn mặt, nhưng Chu Châu không hiểu vì sao rất mong chờ được nhìn thấy cô ấy.
“Hôm nay có thể diện kiến dung nhan bạn gái anh Cảnh rồi!”
Lương Thần lái xe đến, sau khi đỗ xe ở bên ngoài, đeo khẩu trang xong liền chạy vào.
Sân vận động số 2 rất lớn, trong nhất thời cô không nhìn thấy Lục Cảnh, ngược lại nhìn thấy ba cậu sinh viên đang ngồi xổm bên cạnh đường chạy.
Hẳn là bạn cùng phòng của cậu.
Lương Thần thở phì phò đi đến chỗ bọn họ, tháo khẩu trang, hỏi: “Người kia đâu?”
Hồi lâu, không nhận được câu trả lời.
Cô quay đầu, nhìn bộ dạng ba cậu sinh viên kia như đang thấy quỷ.
“Má ơi!!!!” Chu Châu gào lên một tiếng, ngồi bệt xuống đất, không đứng dậy nổi.
Hà Diệp đẩy đẩy mắt kính: “Có phải lâu rồi tôi chưa đổi kính không?”
Lưu Nhị như biến thành tượng nuốt nước miếng, vươn tay, chọc chọc vai Lương Thần: “Là người thật sao?”