Minh Thương Dễ Tránh, Thầm Thích Khó Phòng

Chương 19




Lục Cảnh theo Chu Tiểu Hoan quay về khán đài, Tề Kỳ đi theo sau bọn họ, liên tục ngoái đầu lại.

“Chị Lương Thần thật thân thiện nha.” Tề Kỳ nói, “Mình còn tưởng ngôi sao nổi tiếng đều giữ dáng vẻ lạnh lùng xa cách, nhưng chỉ cần chị ấy không mở miệng nói chuyện thì thoạt nhìn chính là nữ thần chí có thể nhìn từ đằng xa. Ai da, tốt thật, mình mà có được khí chất của chị ấy thì tốt biết mấy.”

Lục Cảnh chỉ cười lạnh.

Tề Kỳ không biết cậu cười lạnh cái gì, nghĩ rằng bản thân nói sai. Cô biết Lục Cảnh là fans của Lương Thần nên cô rất cẩn thận lựa lời nói. Nghĩ tới nghĩ lui vẫn không biết mình nói sai chỗ nào, vì thế dè dặt hỏi: “Em nói có chỗ nào không đúng sao?”

Lục Cảnh chỉ cười mà không nói.

Vậy là cậu chưa thấy lúc cô ấy chơi game rồi, đưa chuyển phát nhanh liên tiếp 6 lần. Nếu mà gặp bộ dạng cô ấy lúc bị chảo đập lên đầu mà còn nói được những lời này thì tôi cũng nể luôn.

“Không có gì.” Lục Cảnh nói, “Tôi chỉ vừa lơ đễnh thôi.”

Hai phút sau, âm thanh trên sân khấu lại vang lên.

Lục Cảnh nghe tiếng quay đầu lại, tầm nhìn lại hướng về sân khấu.

Lương Thần cùng người dẫn chương trình trao đổi kịch bản, đầu cúi mi hạ, sợi tóc rù giữa chân mày, Lục Cảnh có thể nhìn rõ đến lông mi của cô.

Thật dài.

Khi Chu Tiểu Hoan và Tề Kỳ đã đi xa quay đầu lại thấy Lục Cảnh vẫn đứng yên không rời, vì thế nói: "Đàn anh, anh làm gì vậy?"

Gọi một tiếng không thấy phản ứng, Tề Kỳ quyết định chạy lại, định kéo Lục Cảnh đi, không ngờ Lục Cảnh bỗng giơ tay liền đụng trúng tay của Tề Kỳ cũng đang vươn ra.

Ấm nóng và ướt đẫm.

"Đàn anh, sao tay anh đổ mồ hôi nhiều vậy?"

Tề Kỳ hơi lên giọng, nhịn không được mà giơ tay định sờ trán Lục Cảnh, "Anh bị sốt à?"

"Không có." Lục Cảnh ngăn tay cô lại, "Sân vận động nóng quá thôi."

Nóng sao?

Tề Kỳ ngẩng đầu xem trần nhà, biết ở đây không mở điều hòa, từng cơn gió lạnh từ cửa không ngừng ùa vào, hai chân trần của cô mất cảm giác luôn rồi.

"Như vậy đi...Vậy anh ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi."

Tề Kỳ là một cô gái tế nhị, Lục Cảnh nói vậy, cô cũng không hỏi lại nhiều.

Vừa rồi tiếp xúc gần như vậy, có fans nào mà không khẩn trương chứ? Ngay cả fans qua đường như cô còn suýt nữa nói không ra lời, Lục Cảnh khẩn trương đến toát mồ hôi là chuyện bình thường thôi.

Tề Kỳ tìm chỗ trống, cách xa đám đông mà lại có thể nhìn thẳng Lương Thần trên sân khấu.

"Đàn anh, đến đây ngồi đi."

Lục Cảnh đi đến ngồi xuống, nói cảm ơn nhưng lại không ngẩng đầu lên nhìn sân khấu mà lại cúi đầu suy tư.

Tề Kỳ rất nhiều lần định mở miệng hỏi cậu suy nghĩ cái gì nhưng nhìn dáng vẻ thâm trầm kia của cậu thì lại sợ quấy rầy cậu.

Ngay lúc này, Lục Cảnh vẫn rối bời vì một vấn đề của vài phút trước.

Vì sao cô chỉ khen Tề Kỳ xinh đẹp mà không khen mình?

Mình không đẹp trai sao?

*

Phần biểu diễn của Lương Thần chỉ có một bài hát, sau đó thì cô cùng người dẫn chương trình giao lưu một chút về thời gian học tập sinh hoạt ở Nam Đại của cô, tổng thời gian diễn tập chỉ khoảng 10 phút.

Lúc xuống sân khấu, cô thoáng nhìn về hướng khán đài, cậu nam sinh kia đang ngồi ở dãy ghế phía sau cách khá xa, đầu cúi xuống, dáng vẻ không được thoải mái lắm. Bên cạnh vẫn là cô bé xinh đẹp kia đang ngồi quấn quấn mái tóc dài, vẫn luôn nhìn lên sân khấu.

Lương Thần chỉ nhìn một cái rồi nhanh chóng đi xuống để nhường chỗ cho nghệ sĩ khác, bên trong cánh gà cùng phó bí thư đoàn ủy, giáo sư âm nhạc phụ trách tiệc tối lần này và các thành viên cốt cán đã đến.

Lương Thần cùng mọi người trò chuyện thấm thoát đã nửa tiếng trôi qua.

Mùa đông vừa lạnh vừa khô, hai chân lạnh ngắt, cô nhờ Viên Kha Kha lấy đi lấy nước, Viên Kha Kha đi rồi cầm một chai nước khoáng quay về.

Sân vận động nhiệt độ thấp, Lương Thần lại ăn mặc phong phanh nên định uống nước ấm. Viên Kha Kha do không chuẩn bị sẵn nên cả hai cùng đi đến quầy trà nước.

Nước sôi nóng hổi chảy rả rích vào ly, sau khi rót hết ấm được nửa ly nước, Viên Kha Kha cũng muốn uống nước ấm nên đứng chờ vài phút.

Lương Thần cầm ly nước dựa vào tường, nói: "Trở lại trường làm chị nhớ thời còn đi học ghê."

Viên Kha Kha nhìn chằm chằm ấm đun nhàm chán, không chút để ý mà nói: "Em không có kỷ niệm gì ở cái trường đại học hạng ba của em, quản sinh viên không khác gì quản học sinh cấp ba, quan trọng nhất là không có trai đẹp. Chị không biết lúc học cấp ba em mong chờ tình yêu đại học biết bao, đến lúc vào đại học rồi thì một trai đẹp cũng không thấy, thiếu điều em muốn quay về học lại."

"Phụt ——” Lương Thần đắc ý nói, "Tụi chị học khoa âm nhạc cái không thiếu nhất chính là trai đẹp, chị nhìn nhiều phát ngán, mấy năm nay ở trong giới giải trí lại càng thấy nhiều, thậm chí Đinh Gia Vận trong mắt chị cũng bình thường.

"Chị thôi đi." Viên Kha Kha trợn mắt nói, "Cũng không thấy chị tìm bạn trai có nhân cách bao giờ."

Viên Kha Kha luôn là vậy chỉ một câu là đâm thấu tim, Lương Thần không thể nói được gì.

Lúc đang chờ nước sôi, phía trước sân khấu vang lên giọng diễn cảm của sinh viên, là nam sinh, giọng to quyền lực vang dội, "Chào mọi người, tôi là sinh viên khoa kỹ thuật dân dụng khóa 16 Lưu Hưng Hồng!"

Giọng nói trẻ trung này làm Lương Thần nhớ đến nam sinh vừa tặng hoa cho cô khi nãy, cô nkí: "Kha Kha, hồi nãy em có thấy nam sinh tặng hoa cho chị không? Phiên bản cao cấp của Lưu Mậu Ngạn."

"Thật hay giả?" Viên Kha Kha không tin lắm, Lưu Mậu Ngạn là nam diễn viên mới nổi tiếng mấy năm nay, còn chưa đến hai mươi, nhưng nhờ vào ngoại hình đẹp thu hút đông đảo fans nữ, cực kỳ có tương lai.

Còn là phiên bản cao cấp của Lưu Mậu Ngạn? Là phải đẹp trai lắm. Viên Kha Kha bắt đầu hối hận lúc nãy lại đứng bên trong cánh gà.

"Thật đó." Lương Thần nói, "Chị không nhịn được mà nhìn mấy lần, tuổi còn nhỏ nhưng đôi mắt đào thật sự mê người, như chị đây tim còn phải loạn nhịp."

“Ai chà nhìn trúng người ta rồi hả?” Viên Kha Kha chậc lưỡi, “Lương đại ca hậu à, người ta vẫn là sinh viên, chị làm người cũng nên có chút lương tâm đi.”

“Em nói cái gì vậy?” Lương Thần hơi giận, thuận tay nhéo cánh tay Viên Kha Kha.

Nhưng mắt vừa đảo, suy nghĩ cũng thay đổi, trêu ghẹo nói: “Sinh viên thì có cái gì không tốt? Suy nghĩ đơn thuần, tràn đầy nhiệt huyết, thân thể cường tráng, lại còn biết vâng lời.”

“Ôi ôi ôi!” Viên Kha Kha bịt mắt lại, “Không nhìn nổi nữa rồi, người ta chỉ mới tặng hoa mà chị đã nghĩ nhiều vậy sao? Sao lúc chị sáng tác lại không có nhiều linh cảm vậy? Chi bằng, nói đến cái này ——”

Cô hạ tay xuống, trong mắt toàn là ám muội, “Chị còn nhớ truyện cười hôm qua em kể không?”

Lương Thần mở to hai mắt, “Chuyện gì?”

“Đừng ngại nhỏ tuổi, bên làm bên uống sữa.”

“Con..,!” Lương Thần đánh vào cánh tay Viên Kha Kha, “Em nói cái gì đâu không!”

“Không phải sao? Không phải chính chị nói thân thể khỏe mạnh sao?”

"Nói cái đầu em!" Lương Thần tuy tay đánh Viên Kha Kha nhưng cũng phì cười. Viên Kha Kha ngày thường mở miệng là kể chuyện hài thô tục, trình độ này đối với cô ấy mà nói thì không tính là gì.

Hai người cười đùa lấy nước xong thì rời khỏi quầy trà.

Chân vừa mới bước ra một nửa, mắt còn chưa nhìn, đợi Lương Thần nhìn đến phía trước thì chân cứng lại giữa không trung.

Cậu nam sinh tặng hoa cho cô kia thế mà đang đứng thẳng trước mặt cô, bốn mắt nhìn nhau, tóe lửa.

Cậu nghe thấy tất cả rồi sao?

Ừ.

Trong đầu Lương Thần hiện lên đoạn đối thoại như vậy, "Bang", đầu nổ tung rồi.

Nếu mà có thuốc hối hận, cô sẽ thu lại hết cuộc trò chuyện với Viên Kha Kha sao?

Không, cô muốn phá luôn cái sân vận động này.

Cô muốn đập nát luôn Nam Đại.

Sau đó lấy hai cây đao, một để thủ tiêu cậu nam sinh trước mặt, một để tự sát.

Người lúc xấu hổ tột cùng ngược lại sẽ cực kỳ bình tĩnh, Lương Thần nhắm mắt hít sâu một hơi, làm bộ không thấy người cao to hơn 1m8 trước mặt mà quay đầu cười nói: "Kha Kha, bên ngoài thu dọn xong hết chưa?Thu dọn xong hết thì nhanh rời khỏi, việc còn nhiều, bận lắm, nhà sản xuất Tần còn đang chờ chị trả lời về ca khúc chủ đề của "Thịnh Quang Nữ Hoàng Hậu"

Viên Kha Kha cũng nhìn thấy Lục Cảnh, mất một giây là biết cậu chính là phiên bản cao cấp của Lưu Mậu Ngạn từ miệng của Lương Thần. Trong ngôi trường cả vạn người, chắc chắn không có ai có thể là "phiên bản cấp cao Lưu Mậu Ngạn" trừ cái người trước mặt, không thế sai được.

Nhưng da mặt Viên Kha Kha không dày như Lương Thần, lỗ tai lập tức đỏ lên.

Nãy mẹ nó vừa nói gì đâu! Chắc chắn cậu em đều nghe thấy hết! Chuyện này mà truyền ra ngoài thì biết làm sao!

À mà bỏ đi, đến lúc mất mặt thì là Lương Thần chứ không phải Viên Kha Kha mình!

Viên Kha Kha gượng cười hai tiếng, nói: "Chúng ta mau đi thôi, đừng để nhà sản xuất Tần chờ lâu."

Hai cô gái lưu manh kéo tay nhau ra ngoài.

Lúc này, Chu Tiểu Hoan ở đằng xa hướng về phía Lục Cảnh mà hét lên: "Đàn anh! Đàn anh Lục Cảnh! Anh lấy nước xong chưa?"

Chân Lương Thần bị vấp, ngã dập mông xuống đất.

Cả thế giới như bị nhấn phím yên lặng.

Trái đất như ngừng quay nhưng trần nhà lại quay mòng mòng, Lương Thần đầu óc choáng váng.

Tận thế cùng lắm chắc chỉ giống như vầy.

Ngay lúc đó, một bàn tay đỡ lấy cánh tay của cô, dù cách một lớp áo lông nhưng vẫn cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay kia, mùi bột giặt trên quần áo của cậu trai phảng phất trong không khí giữa hai người.

“Đàn chị, không sao chứ?”

Giọng nói của cậu trước sau vẫn trong trẻo dễ nghe, nhưng lúc này trong tai Lương Thần lại nghe giống như là âm thanh ma quái.

Lương Thần không dám ngẩng đầu, giọng nói cười như không cười không phải là Lục Cảnh thì còn ai khác nữa?

Nguỵ quân tử!

Lương Thần gượng cười hai tiếng, nhìn chằm chằm vào bức tường sáng lóa phía trước, nói chuyện với không khí: “Ha ha, sàn nhà trơn quá, như vậy không được, làm các đàn em trượt chân thì biết làm sao bây giờ, sinh viên Nam Đại chúng ta đều là rường cột tương lai của đất nước nha.”

Lục Cảnh khom lưng, tay dùng sức nhưng Lương Thần không có ý muốn đứng dậy, vẫn ngồi bất động.

Lục Cảnh hỏi: “Đau không?”

Đau không? Cô không biết, chỉ biết toàn thân cô từ trên xuống dưới đều chết lặng, ngay cả tâm cô cũng chết lặng, Lỗ Tấn mà còn sống cũng không cứu nổi cô.

Nhưng mà —— Lương Thần lại ngẩng đầu cười cười, “Không đau, một chút cũng không đau, không tin cậu xem đi.”

Cô chớp mắt gượng đứng lên, hất tay Lục Cảnh ra, dùng sức giẫm lên một chân để cho thấy cô khong sao, sau đó vừa đi ra ngoài vừa nói: “Không sao không sao, không đau đâu.”

Chỉ trong vài giây, bóng dáng của cô biến mất khỏi quầy trà.

Lúc Viên Kha Kha có phản ứng thì cực kỳ xấu hổ, nhưng thời gian không nhiều, cô chạy lại trước mặt Lục Cảnh nhặt cái ly của Lương Thần rồi chạy trối chết.

Thật ra trong mắt Lục Cảnh, bộ dạng chạy trốn trối chết không khác của Lương Thần là bao.

Lục Cảnh nhìn chỗ của Lương Thần, bước lên hai bước, nhìn dưới mặt đất, tự lẩm bẩm: “Chắc là rất đau…”