Tiểu Địch Tạp Nhĩ bị Lê Quốc Thành đánh rất thảm, đối diện với Lê Thành không chỉ có ưu thế về vóc dáng và kinh nghiệm chiến đấu, nó không có một chút cơ hội nào cả.
Trừ cú đấm đầu tiên vào mũi làm nói be bét máu ra thì những đòn khác đều nhắm vào những chỗ thịt dày.
Tiểu Địch Tạp Nhĩ vẫn đứng được, chỉ là người nó run bần bật, nó rất kiên cường, vấn đề là càng kiên cường thì nó ăn đòn càng nhiều.
Lửa giận trong lòng lúc này sắp thiêu cháy nó, nhưng giận thì giận, năng lực vẫn vậy, sườn chịu thêm vài cú đấm, đến hít thở cũng thành vấn đề, nói gì tới phản công.
“ Ngươi muốn thành Địch Tạp Nhĩ - Quốc thì đau đớn cỡ này chưa là gì đâu.” Phùng Anh đặt chén trà xuống nói:
Lê Quốc Thành biết thế đã đủ liền lùi lại:” Chào mừng tới địa ngục thư viện Ngọc Sơn.”
Hai thi nữ đi tới, giúp Địch Tạp Nhĩ lau hết máu, chải lại tóc, lại dùng nước ấm rửa mặt, thay một bộ thanh y thư viện vừa người.
Cuối cùng đặt lên cái ghế, thế là thiếu niên anh tuấn đã quay lại.
Có điều toàn thân nó như voi dẫm, xương cốt rã rời, đau đớn tới không nói được một lời.
Khi Tiền Đa Đa dẫn Tiểu Ngả Mễ Lệ thỏa mãn tới thì không khí đàm thoại chỗ Phùng Anh rất tốt, Phùng Anh nói, Tiểu Địch Tạp Nhĩ thì khiêm tốn thụ giáo, làm nàng ngớ người.
Nàng biết thằng tiểu tử này kiêu ngạo thế nào, bộ dạng này thật đáng quý.
Tiểu Ngả Mễ Lệ nhảy chân sáo tới rồi, cười tươi roi rói, Tiểu Địch Tạp Nhĩ tuyệt đối không để em gái biết nó vừa trải qua chuyện gì, nên hết sức che giấu.
Khác với không khí quỷ dị ở hậu cung, ngài Địch Tạp Nhĩ rất hài lòng với buổi tiếp đãi quy cách cao của nước Minh, các học giả khác cũng vậy.
Hôm nay chỉ là lễ tiếp đãi, không bàn việc chính thức, nhưng những học giả Châu Âu qua giao tiếp với quan viên, cũng biết mình rất được hoan nghênh cùng coi trọng.
Bữa tiệc bắt đầu từ trưa, tới khi mặt trời lặn mới kết thúc.
Từ đầu tới cuối, hoàng đế đều rất ân cần, khi lễ nghi kết thúc, mỗi học giả đều được ban tưởng, phần thưởng đơn giản, hai thếp lụa, 1000 đồng ngân tệ, ngài Địch Tạp Nhĩ Tạp Nhĩ được 10 thếp lụa, 10000 ngân tệ.
Thế là khi các học giả rời hoàng cực điện, theo sau mỗi người có hai thị vệ mang đồ ban thưởng, đi qua quãng đường ngắn, lần nữa được bách tính hò reo, hâm mộ.
Có thể nói chủ khách đều vui.
Vân Chiêu về tới hậu cung thì đã ba phần say, đợi Lê Quốc Thành dẫn Tiểu Địch Tạp Nhĩ tới bên cạnh, cười ha hả nhìn thiếu niên thần sắc sa sút này:” Ngoại tổ phụ ngươi là người đáng tôn kính.”
Tiểu Địch Tạp Nhĩ cố nhịn đau hỏi:” Vậy bệ hạ là người thế nào?”
Vân Chiêu gõ gõ đầu:” Trẫm là người khá thần kỳ.”
Tiểu Địch Tạp Nhĩ không hài lòng với câu trả lời này, truy hỏi:” Ngài hi vọng thành người thế nào?”
“ Quan trọng là ngươi thành người thế nào.” Vân Chiêu ngồi thẳng lên nhìn nó chằm chằm:” Xét chuyện ngươi trải qua, trẫm chân thành hi vọng ngươi đem toàn bộ tinh lực và sinh mệnh hiến cho sự nghiệp tráng lệ nhất thế giới ... Người đấu tranh giải phóng cho nhân loại.”
Tiểu Địch Tạp Nhĩ không hiểu:” Vì sao học sinh lại phải thành một người như thế?”
“ Ngươi là một người phương Tây, một người khát vọng ánh sáng, khi Châu Âu còn đang chìm trong bóng tôi, ta hi vọng ngươi hóa thành u linh, phá vỡ bóng tối, đem tới ánh sáng cho người dân nơi đó.”
Hệ thống tôn giáo Châu Âu sớm muộn cũng bị giai cấp tư sản mới nổi ở Châu Âu đánh bại.
Đây là điều chắc chắn.
Vì tôn giáo dưới tác động của khoa học mới không đứng vững nổi nữa.
Thủ đoạn thống trị tôn giáo quá ngu muội, tanh máu, cho nên xã hội tôn giáo cuối cùng sẽ đi tới diệt vong.
Sau đó Châu Âu trong thời gian ngắn nhất đi vào thời đại mới, xã hội tư sản.
Kết cấu này phù hợp nhất với người Châu âu không có xã hội tông tộc.
Thế kỷ 17, Châu Âu là xã hội mạnh được yếu thua, trong xã hội mới này, các tinh anh dần nắm tiếng nói xã hội, thông qua các loại cách mạng, các cấu trúc xã hội ngày một tiên tiến hơn, từ kết cấu lỏng lẻo tới ổn định, cuối cùng đạt thành công thức chung.
Đó là làn sóng lịch sử.
Vân Chiêu không muốn đấu lại làn sóng lịch sử, phàm người làm thế kết cục đều không tốt.
Tiểu Địch Tạp Nhĩ là một người lãnh đạo bẩm sinh, đồng thời rất có sức hút lãnh tụ, ít nhất Trương Lương cho rằng như vậy.
Vân Chiêu không cho Địch Tạp Nhĩ quá nhiều thời gian, trông y có vẻ đã uống say, trước khi Tiểu Địch Tạp Nhĩ đi, nói:” Thế giới này thực ra rất buồn chán, chúng ta cần dũng khí của mình mở ra tân thế giới. Nếu như nhất định phải cho loại người như chúng ta một cái tên, trẫm nghĩ, người sáng thế là tốt nhất.”
Tiểu Địch Tạp Nhĩ cố kìm nén kích động, vái hoàng đế một cái thật sâu rồi rời đi.
Đợi nó đi rồi, vẻ say rượu của Vân Chiêu liền biến mất, uống trà Tiền Đa Đa mang lên.
Tiền Đa Đa tò mò:” Phu quân, ba chữ người sáng thế rất uy phong, nhưng thằng nhóc đó có đủ năng lực xứng với ba chữ này không?”
“ Nó sẽ vì xứng với ba chữ này mà nỗ lực.” Vân Chiêu khẳng định chắn chắn:” Hơn nữa ta không chỉ cần một, còn cần nhiều người sáng thế nữa.”
“ Chàng không sợ khi đó sẽ có đánh nhau à?” Tiền Đa Đa bật cười:
Phùng Anh nhìn trượng phu:” Đó là tuyệt lộ.”
Vân Chiêu lười nhác nhìn lên trần cung điện:” Là một con đường không nhìn thấy phía trước mới đúng, đích đến không rõ, cần có nghị lực lớn, trí tuệ lớn mới phá bỏ chông gai, khai phá con đường mới. Trên đời này vốn không có đường, người ta đi nhiều mà thành đường thôi.”
“ Con người là động vật có khả năng thích ứng rất cao, dù là con đường núi quanh co, đi nhiều cũng sẽ thành đường thẳng.”
“ Chuẩn bị đi, ba ngày nữa chúng ta về Ngọc Sơn.”
Vân Chiêu tuần du thiên hạ, dùng hết ba năm, đến lúc phải về rồi.
Chuyến trở về này kỳ thực đã chuẩn bị một tháng, mọi thứ xong xuôi, chỉ còn đợi mệnh lệnh của hoàng đế.
Khi từ Quảng Châu về tới Ngọc Sơn, vừa vặn gặp được trận tuyết đầu tiên.
Gió lạnh căm, không khí buốt giá, hồng không thu hoạch, vẫn cứ mọc trên cây làm Vân Chiêu vô cùng hoàn hỉ.
Đoàn người Địch Tạp Nhĩ tới thư viện Ngọc Sơn, đón bọn họ là sơn trưởng Từ Nguyên Thọ, thái độ rất tốt, tâm tình bình hòa, việc xây dựng học viện số học đã hoàn thành, chính ở vị trí Vọng Nguyệt Phong bị phá bằng.
Trước kia ở đỉnh núi này xây một biệt viện của Vân Chiêu, biệt việt này không phá đi, lấy nó làm trung tâm, xây học viện số học.
Khi ngài Địch Tạp Nhĩ vào ở, nơi này sẽ thành phân viện của thư viện Ngọc Sơn, toàn bộ học tử nghiên cứu số học ở thư viện Ngọc Sơn chuyển sang phân viện này, dốc lòng nghiên cứu môn khoa học cơ sở số học.
Có điều ngài Địch Tạp Nhĩ không lập tức vào học viện số học, mà tới thẳng phòng tư liệu thư viện, không ăn không ngủ ở đó tìm kiếm nguyên nhân vì sao khoa học ở Đại Minh phát triển nhanh chóng như thế.
Ông thừa nhận, ngồi tàu hỏa ở Lạc Dương tới thẳng thư viện Ngọc Sơn làm ông ta rất chấn động, tuy đã nhìn thấy nó trên sách báo, nhưng khi chính mắt nhìn thấy đồng thời ngồi trên đó, tín ngưỡng của ông gần như sụp đổ.
Không chỉ tàu hỏa, không chỉ điện báo, ông thậm chí tới viện nghiên cứu đáng sợ kia, nhìn thấy đủ ứng dụng của máy hơi nước.
Thấy quá nhiều quá nhiều thứ ngoài dự liệu, vì thế ngài Địch Tạp Nhĩ biến lại thành nhà khoa học chân chính, hết sức điên cuồng.
Hoàng đế xuất tuần, thiên hạ tựa hồ trở nên hỗn loạn, đủ các loại chuyện xảy ra, cùng với hoàng đế về Ngọc Sơn, tướng quốc phủ cũng trở về.
Cái loạn này mắt người không thấy được, đó là loạn trong lòng người.
Hoàng đế trở về, thiên hạ lập tức từ hỗn loạn trở về bình yên.