Minh Thiên Hạ

Q5 - Chương 151: Giao phong trình độ cao.




Quảng Châu vào tháng 4 đã nóng lắm rồi.

Tiểu Địch Tạp Nhĩ khi đi thì đầy háo hức lúc về thì ủ rũ, tới phòng của mình dịch quán dưới Bạch Vân Sơn.

Phong cảnh xung quanh dịch quán rất tốt, nhìn từ dịch quan có thể thấy mái nhà cong cong của miếu Bạch Vân, sau đó là bầu trời xanh ngắt.

Trong dịch quan trồng rất nhiều trúc đùi gà bụng to, xấu đau xấu đớn, bên cạnh trúc đùi gà là trúc sào xanh mướt, che đi ánh nắng gay gắt, lại thường xuyên có gió núi thổi tới mát rượi.

“ Ha ha ha ha ...”

Tiếng cười lớn của ngài Địch Tạp Nhĩ từ trong rừng trúc truyền ra, làm cả đàn vẹt bay dáo dác.

“ Ha ha ha ha ...”

Tiếng cười của ngài Địch Tạp Nhĩ không sao dừng được, không chỉ ông, mấy người bạn cũng cười không thở nổi, có người không còn đứng vững nữa rồi.

Chỉ có Tiểu Địch Tạp Nhĩ đứng giữa bọn họ là không cười.

“ Ông ngoại ...”

“ Ha ha ha ha ....”

Tiểu Địch Tạp Nhĩ gọi ba lần, nó cứ mở mồm ra là người khác cười không đứng thẳng lên được, còn mặt nó thì hết sức khó coi.

Giáo sư Mạt Lý Tư là người dừng cười đầu tiên, ôm bụng quặn lại vì cười quá nhiều:” Cháu thân yêu, ông ngoại cháu kỳ thực là làm giáo viên số học cho nữ hoàng Thụy Điển, không phải là công chúa. Còn vị quốc vương trong câu chuyện đã qua đời sáu năm, nữ hoàng Khắc Lý Tư Đinh sở dĩ mời ông ngoại cháu tới làm giáo viên là muốn mượn danh tiếng của ông ấy để nâng cao thanh danh hiếu học cho mình.”

“ Chắc cháu không biết, nữ hoàng bệ hạ không thích nam tử, điều này làm tòa thánh và quý tộc đều không chấp nhận được, cô ấy lấy cớ học tập để tránh những lời chất vấn.”

“ Ông ngoại cháu dạy cho nữ hoàng bệ hạ chưa tới 50 tiếng, hơn nữa đại đa số là buổi sáng, vì muốn cho toàn bộ quý tộc nhìn thấy dáng vẻ chăm chỉ của cô ấy.”

“ Nên câu chuyện này là giả.”

Tiểu Địch Tạp Nhĩ cúi đầu, đến đoạn ông ngoại nó mắc bệnh Cái Chết Đen là nó biết giả rồi, nhưng câu chuyện quá đẹp, nó hi vọng ông ngoại có cuộc sống màu sắc như thế nên mắc lừa.

Ngài Địch Tạp Nhĩ cũng đã ngừng cười, nói với những người bạn của mình:” Biết tới phương trình xứng tâm, xem ra tình độ số học ở Đại Minh không thấp, ít nhất thì không thấp như chúng ta nghĩ, phương trình đó là thành quả của tôi từ bảy năm trước, nếu các vị muốn mưu cầu một vị trí giáo sư ở nước Minh, sẽ không dễ dàng như dự liệu của chúng ta.”

Mọi người dần ngừng cười.

Sự phồn hoa của Quảng Châu, đường sắt của Quảng Châu, sự giàu có của người dân Quảng Châu đã mang lại cho họ quá nhiều kinh ngạc rồi, nếu học thức cũng đi đầu thế giới, vậy bọn họ không biết lấy tư cách gì đứng chân ở đây.

Tiểu Địch Tạp Nhĩ nhíu mày ngày một chặt, kẻ thù khó chơi nhất tới từ thư viện Ngọc Sơn, đối thủ vô sỉ nhất cũng tới từ đó.

Còn câu, người bạn đáng tin nhất tới từ thư viện thì nó tự động loại bỏ.

Phía bên kia của Bạch Vân Sơn là hành cung của hoàng đế, hắn thong thả lật xem văn thư, trước bàn là sáu quan viên thanh bào đứng thẳng thời gian dài, hắn không nói gì cả.

Mãi Lê Quốc Thành mới xem xong văn thư, ngẩng đầu lên nói với Mạnh Viên Huy:” Ai cũng bảo thư viện ngày một đi xuống, các ngươi ra ngoài mấy năm, mài rũa cả rồi mà làm việc vẫn bất cẩn như vậy. Xem ra lần cải cách thứ hai của thư viện phải tiến hành thôi, chứ dạy ra toàn loại ngu xuẩn như các ngươi thì Đại Minh còn tương lai nào nữa.”

Cuộc gặp gỡ tình cờ vụng về đó làm sao lừa được người ta.

Hắn và đám Kiều Dũng, Trương Lương duy trì liên lạc liên tục ba năm rồi, hai ông cháu Địch Tạp Nhĩ là người thế nào, hắn biết rất rõ.

Địch Tạp Nhĩ tiên sinh là một đại học giả uyên thâm, hàm dưỡng của ông ấy đã thấm vào cả cuộc sống, với vị học giả tinh thông hình học, số học, vật lý và triết học mà nói, nhận thức về nhân tính đã đạt tới một cảnh giới khác rồi.

Đừng nói kế hoạch thô sơ của đám Mạnh Viên Huy, e rằng ngay cả câu chuyện Trương Lương dày công thiết kế chắc gì qua mắt được ông.

Nhưng Tiểu Địch Tạp Nhĩ và Tiểu Ngả Mễ Lệ có thực sự là cháu mình hay không không quan trọng, chỉ cần hai đứa bé đó coi ông là ngoại tổ phụ là đủ rồi.

Ông cô độc cả đời, lần đầu có tình thân, tiếp nhận là được.

Điều duy nhất Trương Lương, Kiều Dũng làm đúng là tìm được một thiếu niên thiên tài.

Ngài Địch Tạp Nhĩ hẳn là cho rằng một ông già gần đất xa trời như mình, hơn nữa lại còn chẳng giàu có gì, đâu có gì để người ta tính kế, thứ duy nhất có giá trị là học vấn cần cù theo đuổi cả đời.

Khoa học mới ở Pháp Lan Tây chẳng phải chính thống, đám Kiều Dũng dùng thiếu niên thiên tài này dụ dỗ ông, ông há chẳng muốn thông qua đứa bé cực kỳ thông tuệ đó truyền bá học thuật của mình.

Chuyện thế này tính kiểu gì cũng là ông lãi, tội gì mà không làm.

Thứ ngu xuẩn Trương Lương, Kiều Dũng nghĩ mình tính toán không có kẽ hở nào, nhưng qua mắt nổi một nhà triết học trứ danh sớm nhìn thấu thế gian không?

Vậy mà hôm qua Trương Lương tới báo cáo công tác còn đắc ý khoe công xin thưởng.

Khi đó Lê Quốc Thành rất muốn nhổ nước bọt vào mặt hắn, nghĩ hồi lâu nhẫn nhịn, chấp nhận công trạng này.

Dù sao năng lực bọn họ chỉ đến thế, không thể ép họ làm việc ngoài khả năng.

“ Cút ra ngoài.” Lê Quốc Thành bức mình phất tay đuổi:

Đám Mạnh Viên Huy chưa rõ vấn đề ở đâu, nhưng thấy thượng quan nổi giận vội vàng thi lễ chạy mất.

Lê Quốc Thành sửa soạn xong mấy bản văn thư, ôm trong lòng, chuẩn bị tới thư phòng bệ hạ, ngày kia là bệ hạ tiếp kiến Địch Tạp Nhĩ tiên sinh rồi, xem xem bệ hạ có an bài gì khác không.

Khi đi qua hoa viên thấy Hạ Hoàn Thuần ngồi một mình dưới cây dương mai, buồn chán xếp kỳ phổ, tên này hết nhiệm kỳ ở Tây Vực vừa mới trở về báo cáo công tác, sau đó Tiền hoàng hậu phạt hắn ngồi dưới gốc dương mai này hối lỗi vì dám trái lệnh.

“ Tướng quân cứ tạo ra khu không người như thế không phải là cách hay đâu.” Lễ Quốc Thành đi tới nói:

Hạ Hoàn Thuần không thèm ngẩng đầu lên:” Hổ chiếm núi xưng vương còn đái một bãi xác lập lãnh thổ săn bắn.”

“ Chi phí quá lớn, hổ vốn có cuộc sống mỹ hảo ngày ngày có thịt ăn, nếu tàn sát con mồi bừa bãi, vậy chỉ còn cỏ mà sống thôi.”

“ Ngươi đang nói ở đâu?”

“ Ở đâu cũng vậy thôi, tướng quân nên biết, khai phát một mẫu đất ở phương bắc tốn chi phí gấp ba lần phương nam, trong khi mỗi mẫu ở phương nam sản xuất được gấp đôi phương bắc. Tướng quân vốn là học tử xuất sắc của thư viện Ngọc Sơn, không thể không hiểu đạo lý trong đó.”

Hà Hoàn Thuần hừ một tiếng:” Ngươi ở thư viện chỉ học được một chút như thế à, ngươi không hiểu nếu độc chiếm một phương có lợi cho quốc gia thế nào sao? Cương vực thích hợp nhất với Đại Minh tương lai là ba mặt giáp biển chỉ một mặt đối diện quốc gia láng giềng, mà quốc gia đó chỉ có thể là một nước yếu cố ý để lại làm nơi giảm xóc. Xác lập nên cơ nghiệp như thế chúng ta có thể lui về bế quan tự giữ mình, tự cấp tử túc, tiến có thể xưng bá toàn cầu. Cái loại tâm thái tiểu phú tức an của ngươi cút xéo.”

“ Ồ.” Lê Quốc Thành ôm văn thư rời đi, Hạ Hoàn Thuần hoàn toàn chỉ còn tư duy võ tướng thôi, hắn không muốn tốn thời gian giao lưu nữa:

Hắn thích một Trung Hoa tinh tế, giàu có, cường đại mà không phải là một Trung Hoa đánh chiếm khắp nơi, như vậy bách tính mới được hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc.

Nay người bản địa Đại Minh mang nguyện vọng sớm có cuộc sống vui vẻ hạnh phúc rất cao, không còn quan tâm chuyện cách cả vạn dặm nữa.

Tiếng phản đối viễn chinh ngày một cao.

Hạ Hoàn Thuần cứ muốn đi trái xu thế, thật ngu xuẩn.