Minh Thiên Hạ

Q5 - Chương 137: Tòa án dị giáo.




Tình hình nhanh chóng được đấm kỵ sĩ đoàn khống chế, bình dân bị binh sĩ dùng trường kích xua tới điểm tập hợp, còn quý tộc sống sót thì được binh sĩ lễ phép mời tới sân cầu nguyện ở bên cạnh.

Người bị thương cũng khiêng vào đó.

Dọc đường gặp được rất nhiều thi thể thê thảm không cách nào miêu tả, cả đám người thất hồn lạc phách đi vào sân cầu nguyện, chẳng để ý tới ai, tất cả chưa hoàn hồn sau biến cố kinh hoàng đó.

Chỉ có Tiểu Địch Tạp Nhĩ cố chấp cõng thiếu nữ gãy chân kia, có vẻ cô đã thất tán với người thân hoặc bạn bè rồi, nên không ai để ý cô nằm đó, suýt nữa bị coi là người chết mà ném lên xe.

Một hồng y giáo chủ mặt âm trầm đứng đó đợi bọn họ.

“ Thái độ phải đàng hoàng, với vị hồng y đó phải tôn kính.” Giáo sư Mạt Lý Tư đột nhiên trịnh trọng dặn Tiểu Địch Tạp Nhĩ:

“ Vì sao ạ?” Tiểu Địch Tạp Nhĩ không hiểu, nó gặp không ít hồng y rồi:

“ Đó là thẩm phán trưởng A Tư Bỉ Đắc của tòa án dị dáo.”

“ Kẻ tịch thu tiền mẹ cháu để lại cho cháu là người của tòa án dị dáo, nói vậy tức là bị ông ta tịch thu phải không?”

“ Cháu à quên chuyện này đi.”

Hồng y giáo chủ A Tư Bỉ Đắc vứt đi gương mặt hiền từ giả dối thường ngày, bộ mặt điên dại la hét:” Ác ma đã xuống nhân gian, bất kỳ kẻ nào tham dự mưu sát giáo hoàng là ác ma, nếu linh hồn các ngươi còn chút khả năng cứu vớt nào thì hãy đứng ra, nói cho ta biết, ai là kẻ mưu hại giáo hoàng. Nhớ kỹ, đây là điều duy nhất chứng minh linh hồn các ngươi chưa rơi vào địa ngục.”

Đám quý tộc đối diện với cảnh ngộ này chẳng tỏ ra có chút phản ứng nào, hôm nay trải qua sự kiện đáng sợ kia, với họ mà nói, còn sống đã là may rồi.

Một quý tộc bụng to muốn rời khỏi nơi này, rút một xấp gì đó đặt trước mặt A Tư Bỉ Đắc rồi bỏ đi, binh sĩ canh giữ không ngăn cản.

Mạt Lý Tư giải thích:” Đó là giấy chuộc tội, trước kia vì cứu ông ngoại cháu, bọn ta mua rất nhiều thứ này, trên người ta có một ít, chắc là đủ dùng.”

Tiểu Địch Tạp Nhĩ gật đầu, nhìn những quý tộc khác nối nhau lấy giấy chuộc tội ra đặt trước mặt hồng y giáo chủ rồi đi, mọi người đều có vẻ ngầm thừa nhận chuyện ăn cướp công khai này.

Người có tội chỉ cần nộp giấy chuộc tội là có thể thoát tội, ở điểm này giáo hoàng rất giữ chữ tín.

Thiếu nữ gãy chân lần nữa từ trong hôn mê tỉnh lại, khi làm rõ hoàn cảnh, cô tuyệt vọng nhìn Tiểu Địch Tạp Nhĩ, dù sao xung quanh đây, cô chỉ quen mỗi Tiểu Địch Tạp Nhĩ.

Mấy người Mạt Lý Tư đã nộp tiền chuộc tội rời sân cầu nguyện, Tiểu Địch Tạp Nhĩ nhìn ra cửa, lại nhìn thiếu nữ đáng thương, đưa giấy chuộc tội cho cô, thiếu nữ không ngừng cám ơn.

Tiễn thiếu nữ được người ta khiêng đi, Tiểu Địch Tạp Nhĩ tới trước mặt Hồng y giáo chủ, hết sức lễ phép nói;” Hồng y tôn kính, cháu không phải là thích khách, cũng không phải kẻ keo kiệt, nhà cháu có giấy chuộc tội nhưng hôm nay lại không mang theo, có thể cho cháu về nhà lấy giấy chuộc tội nộp lên không?”

A Tư Bỉ Đắc giọng âm lãnh:” Thượng đế chỉ ban phúc cho người có chuẩn bị.”

Tiểu Địch Tạp Nhĩ không dám biện giải, cúi đầu lùi ra sau.

A Tư Bỉ Đắc nhìn thiếu niên ngoan ngoãn nghe lời ấy, dù lòng như sắt đá cũng sinh chút thiện cảm, vì đó là phẩm chất mà tôn giáo muốn bồi dưỡng ra.

Chuyện không nằm ngoài dự liệu của nó.

Những người nộp giấy chuộc tội rời đi kia, Tiểu Địch Tạp Nhĩ gặp lại khi tới nhà giam, bao gồm cả thiếu nữ gãy chân.

Nó biết xảy ra chuyện lớn như thế, tất cả những người còn sống sao dễ dàng thoát được, thậm chí những người có lượng lớn giấy chuộc tội trên người càng khả nghi.

Quả nhiên tên quý tộc béo lấy ra lượng lớn giấy chuộc tội rời đi đầu tiên kia lúc này bị lột quần áo, toàn thân đầm đìa máu, đầu sưng húp, dù thế hắn vẫn bị tra khảo trước mặt mọi người.

Xưa kia Cơ Đốc Giáo không cho phép sử dụng hình phạt khiến người bị phạt bị mất máu mà chết, nhưng 300 năm trước có một vị giáo hoàng đã phế bỏ điều này, cho nên bây giờ tòa án dị giáo có thể sử dụng vô vàn hình phạt kỳ quái.

Đối diện hình phạt đó, tên quý tộc béo làm sao chịu nổi lâu, hắn thống khoái nhận tội.

Hơn nữa Tiểu Địch Tạp Nhĩ nghe rất rõ ràng, lời nhận tội của tên này giống hệt chuyện mình làm, nếu như không phải hắn thừa nhận câu kết với đế quốc Áo Tư Mạn giết giáo hoàng thì ngay cả Tiểu Địch Tạp Nhĩ cũng nghĩ đây là đồng bọn của mình.

Qua màn thẩm vấn ngu xuẩn đó nó hiểu ba việc.

Thứ nhất nửa đầu vụ ám sát mình phát động liên quan tới tên quý tộc béo này, thậm chỉ có thể khẳng định tử sĩ, pháo thủ, hỏa pháo Áo Tư Mạn liên quan tới hắn, chắc chắn hắn không biết số hỏa pháo đó dùng làm gì.

Thứ hai, khi mình trù tính chuyện ám sát thì lão sư Trương Lương đã tìm đường thoát đáng tin cậy cho mình, cũng đã tìm kẻ gánh tội thay cho mình.

Thứ ba, từ cách thẩm phán của hồng y giáo chủ có thể thấy ông ta không tôn kính giáo hoàng nữa, một khi xác định vụ ám sát liên quan tới quý tộc béo, bọn họ sẽ được an toàn về nhà.

Vị đại giáo chủ này ắt thèm khát vị trí giáo hoàng, ông ta muốn thông qua tên béo, liên lụy tới thật nhiều người, chỉ cần là ai ông ta cho rằng bất lợi cho mình sẽ dùng lời khai do bị tra khảo của tên béo rồi bắt hết, vậy cơ hội đăng cơ tăng mạnh.

Hãm hại một bộ phận, ắt phải đối đãi công bằng với bộ phận vô hại khác, Tiểu Địch Tạp Nhĩ nghĩ, bọn họ chính là những người được hồng y nhân từ thả đi.

Có phán đoán này, Tiểu Địch Tạp Nhĩ rất yên tâm, còn chủ động chăm sóc thiếu nữ gãy chân.

Bôi lên vết thương thiếu nữ ít thuốc từ Đại Minh, trong thuốc này có rất nhiều dược phẩm quý, tác dụng với vết thương ngã, viêm rất hiệu quả.

Còn kiếm cả nẹp gỗ giúp cô cố định chân, tỏ ra rất ôn nhu.

Được ái tình làm chỗ dựa, cô cháu gái của bá tước Tây Tây Lý (Sicilia) tỏ ra rất kiên cường.

Qua giáo sư Mạt Lý Tư, Tiểu Địch Tạp Nhĩ nhanh chóng hiểu được chỗ bất phàm của thiếu nữ này, vì tổ tiên cô là La Bối Nhĩ danh tiếng lẫy lừng.

400 năm trước, giáo hoàng giáo hoàng Ni Cổ Lạp II, phong La Bối Nhĩ làm công tước Tây Tây Lý, A Phổ Lợi Á và Tạp Lạp Bố Lợi Á, về sau thanh trừ cứ điểm của Bái Chiêm Đình, cùng người em trai tiến công đảo Tây Tây Lý, bắc phạt La Mã, cứu giáo hoàng Cách Lý Cao Lợi, có thể nói công lao vô song.

Từ đó gia tộc La Bối Nhĩ truyền thừa hơn 400 năm, mà thiếu nữ Tạp Lạp này chính là đích hệ của gia tộc La Bối Nhĩ.

Cho nên giáo sư Mạt Lý Tư vui vẻ nhìn Tiểu Địch Tạp Nhĩ và cô bé này nảy sinh một đoạn tình cảm mỹ lệ.

Nhưng bất kể là Mạt Lý Tư hay Tạp Lạp đều hiểu lầm rồi, họ không biết Tiểu Địch Tạp Nhĩ cứu cô bé này chẳng vì lòng tốt hay tình cảm hoặc vì danh tiếng gia tộc La Bối Nhĩ, đơn giản chỉ là vì nó kiếm người làm chứng cho sự thiện lương của nó thôi. Nó đi khắp quảng trường, cứu rất nhiều người, chỉ cô gái này thân thể không có mùi khó ngửi, hơn nữa còn nhẹ, dễ chăm sóc, chân lại gãy, không chạy linh tinh được.

Điều kiện trong nhà lao không tệ, ít nhất là ẩm thực là thế, có điều thức ăn đơn giản không thể thỏa mãn Tiểu Địch Tạp Nhĩ bị trù sư cao cấp của Đại Minh làm cho vô cùng mẫn cảm.

Tiểu Địch Tạp Nhĩ là thiếu niên ham học, cái gì cũng học, vì thế sau ba ngày ăn đồ cho lợn, nó quyết định xin hồng y giáo chủ cho nó một gian bếp, để các quý tộc chưa bị xác định tội danh vẫn được hưởng đãi ngộ quý tộc.

A Tư Bỉ Đắc thấy Tiểu Địch Tạp Nhĩ trong tình thế này còn nghĩ tới ăn, chứng tỏ lòng vô tư, liền đồng ý, nhưng chỉ cung cấp mỳ Ý.