Minh Thiên Hạ

Q5 - Chương 120: Lựa chọn của Khổng Tú.




Ba ngày sau Vân Văn trở về.

Trên trang phục đẹp đẽ của hắn không có lấy một giọt máu, ngay cả găng tay trắng không nhuốm chút bụi trần nào, trường đao đeo bên hông vẫn hoa lệ, bảo thạch khảm bên trên chuôi đao vẫn sáng dập dờn, chẳng hề giống người trải qua huyết chiến, tựa đi du lịch một chuyến.

Chỉ có Khổng Tú tinh mắt nhìn thấy đế giày hắn tựa hồ có màu đỏ thẫm.

“ Điện hạ, nhiệm vụ thanh lý đã hoàn thành, đồng thời chúng ta cũng tìm được đủ nhân lực để xây cảng.”

Vân Hiển hỏi: “ Chết bao nhiêu người?”

Vân Văn bỏ mũ xuống đáp đơn giản:” Không đếm.”

“ Lần sau không được làm như thế nữa.”

“ Chém giết một khi đã bắt đầu thì đừng mong thu binh hòa bình, mạt tướng vốn đem thành ý tới tìm độc trưởng bọn họ, chuẩn bị bàn bạc chuyện thuê tộc nhân, đồng thời mời họ rời khỏi hai bờ sông. Vì thế mạt tướng mang không ít lễ vật theo, kết quả tộc trưởng không chịu, la hét đuổi mạt tướng ra ngoài, đã thế lại gọi mấy chục tên cao lớn dậm chân dọa nạt, mạt tướng không còn cách nào hết ....”

Vân Hiển không thèm nghe lời hắn giải thích, chỉ là cái cớ bao biện, tên này ngay lúc đầu đã mang ý giết người mà đi rồi, làm gì có ai vào nhà bảo dọn đi chỗ khác sống người ta không đuổi, quay sang Khổng Tú:” Chuyện xây dựng hải cảng, thành trì nhờ tiên sinh, đừng quá tàn bạo với họ.”

Vân Văn lắc đầu cười, thi lễ rồi đi.

Khổng Tú mắt nheo lại nói với Vân Hiển:” Điện hạ, Vân Văn quá cuồng vọng vô lý rồi.”

“ Cô vương biết.” Đây là chuyện hoàng tộc, Vân Hiển không muốn nói nhiều với người ngoài:” Tiên sinh đi sớm.”

Đợi Khổng Tú đi rồi, Vân Hiển mới hỏi Lương Tam ngồi hút thuốc ở cửa lều:” Tam gia thấy sao?”

Lương Tam là người được Tiền Đa Đa tin cậy nhất, tình nghĩa này thiết lập nhiều năm, đương nhiên phái đi theo nhi tử, mắt ông ta lạnh lẽo nhìn phía Vân Văn bỏ đi: “ Lần thứ nhất bỏ qua, lần thứ hai thì giết luôn, trừ hậu họa.”

Vân Hiển giật mình: “ Thế có nghiêm khắc quá không, lần hai trừng phạt là đủ.”

“ Điện hạ, đây là hải ngoại, là gia thiên hạ, hắn chống lệnh vương phủ, là chống đối bệ hạ.” Lương Tam gằn giọng nói:

Vân Hiển không tranh luận với Lương Tam, có điều hắn thấy phải nói chuyện với Vân Văn. Bình thường Vân Chăn mạo phạm mình không sao, nhưng giờ mình là Diêu thân vương, hành vi của hắn là chống đối, không phải là huynh đệ trong nhà tranh cãi nữa, nếu Vân Văn tiếp tục vô lý với mình, dù mình bỏ qua thì người xung quanh cũng không chịu, chắc chắn Lương Tam không chịu.

Lần này Vân Văn đem về hơn 2000 dã nhân.

Những dã nhân này đã bị cuộc chém giết lần trước làm sợ vỡ mật, kinh hoàng ở trong chuồng dê, dù rào rất thấp, họ cũng không dám thoát ra.

Người lớn gan đã chết rồi, đám dã nhân nhìn thấy những dũng sĩ dũng cảm xông ra ngoài, đã chạy rất xa, bị đám người áo đen cầm gậy chỉ vào, sau đó phát ra tiếng động lớn rồi chết.

Sau khi chết bảy tám người không ai dám chạy nữa.

Khi Vân Hiển tìm tới chỗ Vân Văn thì hắn mặc một chiếc áo vừa người nằm trên võng, dựa vào cửa lều nói thắng:” Nếu ngươi không thích ta, không thích Diêu Châu thì có thể lên thuyền mang theo ít tiếp tế đi đi.”

“ Con chó già Lương Tam muốn giết ta à?” Vân Văn vẫn nằm im trên võng, hắn nhận ra sát khí từ người Lương Tam

“ Ngươi nghĩ ta không dám giết ngươi sao? “ Vân Hiển không đáp mà hỏi:

Vân Văn ngồi dậy:” Hàn tướng quân ở Mã Lục Giáp giết người thây chất thành đống, Hồng quốc tướng ở Nam Dương giết đỏ cả biển, thổ dân ngu muội không biết ơn nghĩa, chúng ta muốn chiếm lĩnh nơi này phải khiến chúng sợ, sợ rồi mới phục tùng, phục tùng mới có bình yên, đó là kinh nghiệm ta học được từ hai người họ.”

“ Tử vong, đó là thứ ngôn ngữ duy nhất mà đám thổ dân hiểu.”

Vân Hiển trầm mặc chốc lát:” Ngươi suy nghĩ không giống ta, ngươi có thể đi được rồi.”

“ Ngươi sẽ hối hận.”

“ Diêu Châu là của cô vương, cô biết quản lý thế nào.”

“ Vì sao, vì ta giết người à?” Vân Văn không cam tâm, hắn thấy mình không làm gì sai:

“ Vì ngươi bất hòa với triều đình của cô vương.” Vân Hiển đương nhiên biết nhiều hơn Vân Văn:” Quốc tướng của cô vương là Sử Khả Pháp, trung thừa tướng là Khổng Tú, thiếu phủ là Khổng Thanh, đại lý tự thừa là nhi tử Lô Tượng Thăng, bọn họ đều là người theo Nho gia truyền thống, ngươi nghĩ xem, ngươi có thể hòa hợp với ai trong đó?”

Vân Văn sầm mặt:” Vì cách cục này, ta càng nên ở lại mới đúng, không thể để đám văn nhân cũ đó độc chiếm triều đình.”

“ Không cần thiết, phụ hoàng hay ta đều muốn lập nên một đế quốc phong kiến thuần túy ở hải ngoại, nếu Diêu Châu chấp hành luật lệ ở Đại Minh đã không cần tốn công như thế.”

“ Ta không hiểu, ở thư viện ta được dạy, loại đế quốc phong kiến sớm muộn cũng bị thể chế chính trị tiên tiến thay thế.”

Vân Hiển vỗ vai hắn: “ Không hiểu cũng tốt, hồ đồ chút vẫn hơn.”

Vân Văn nhìn Vân Hiển một hồi: “ Được, ta đi, nhưng đám Vân Chấn sẽ ở lại, ngươi phải cẩn thận, đám dã nhân không có thiện chí đâu.”

.............. ................

Khi Vân Văn và Vân Hiển nói chuyện, Khổng Tú cũng đàm thoại với Vân Thanh.

“ Diêu Châu sẽ thành tài sản riêng của Vân thị.” Khổng Tú nói câu này không được vui cho lắm:

Khổng Thanh gật đầu:” Vâng, đây là bước thụt lùi.”

Khổng Tú mân mê cốc nước không uống:” Ta hoài nghi sở dĩ hoàng đế chống lại số đông lập ra Diêu thân vương, một là đã bố trí công thần không có gì để thưởng, hai là đem tệ nạn của vương triều cũ lặp lại lần nữa ở mảnh đất này, để bách tính Đại Minh chặt đứt lưu luyến với vương triều cũ.”

Khổng Thanh không hiểu:” Có cần làm thế không?”

“ Đợi Diêu thân vương mở khoa khảo tuyển quan là ngươi sẽ thấy.”

- Sư phụ, vậy chúng ta phải làm sao?

“ Đương nhiên là phải giúp Diêu thân vương lập nên quốc gia trường thịnh theo tư tưởng Nho gia ta, là đế quốc phong kiến mà thư viện Ngọc Sơn hay chỉ trích, đây là cuộc so kè rất dài, cứ đợi xem ...”

Diêu Châu vào mùa xuân không có nhiều mưa, đêm hôm qua có trận mưa nhỏ, không khí hết sức tươi mát.

Vì ở quá gần biển, tiếng hải âu vang lên rát tai.

Từng đoàn dã nhân vác đá gian nam đi qua cầu, ném đá xuống biển.

Đây là bến tàu đá hẹp dài, lúc này đã lẫn ra biển hơn một trăm trượng, có điều vẫn chưa đủ, bên bờ nước nông, thuyền lớn muốn cập bờ, bến tàu phải dài ra nữa.

Công việc đám dã nhân làm là mở rộng con đường này, đợi đủ lớn sẽ trải đường bên trên, sau đó có thể dùng được xe ngựa thay công cụ sức người thuần túy.

Binh sĩ thổi còi, đám dã nhân liền bỏ đá xuống, thong thả tụ tập ở trước lều gỗ bên bến tàu, chờ ăn cơm.

Cơm nước hôm nay không tệ, thịt chuột lớn rất nhiều, được đám áo đen nấu lên, thơm ngào ngạt.

Đám dã nhân tựa hồ đã quen với cuộc sống ở nơi này, dùng sức lao động đổi lương thực tựa hồ đã thành quy củ mới.

Mấy phụ nhân ngực trần hông buộc tấm da thú khiêng một con chuột lớn từ xa đi tới, đặt dưới gốc cây, sau đó bắt đầu rút dao ra xẻ thịt.

Chẳng bao lâu con chuột lớn được lột da, treo lên cây, đám phụ nhân khéo léo xẻ thành đống thịt.

Dao của họ do người áo đen cấp, đám người này đối xử với nam tử rất hà khắc, nhưng với phụ nhân trẻ nhỏ rất nhân từ.

Nữ nhân bộ lạc săn bắn thiếu nam nhân không thể sống được, dù sao phương thức duy trì cuộc sống của họ là săn bắt hái lượm, trong đó săn bắt là nguồn lương thực chủ yếu, thiếu đi nam nhân, nữ nhân và trẻ nhỏ khó tồn tại được ở nơi đầy rẫy nguy cơ này.

Đám áo đen đưa phụ nhân trẻ nhỏ ra bờ biển, cho họ thức ăn sung túc, phát cho họ những con dao sắc bén, thậm chí lại còn xây nhà cho họ.

Thời gian dài, đám phụ nhân trẻ nhỏ quen thuộc với người áo đen, dần coi thường đám nam nhân suốt ngày vác đá.

Khổng Tú gọi đó là lựa chọn tự nhiên.

.......

Hôm nay dừng ở đây.