Minh Thiên Hạ

Q5 - Chương 115: Dù sao cũng đã tin rồi.




Quan hệ giữa Vân Dương và đám trọng thần Lam Điền xưa nay không tốt, chẳng phải vì bọn họ ở hệ thống quân chính khác nhau, sâu xa hơn đám người đó đều tốt nghiệp hạng xuất sắc ở thư viện, trong khi Vân Dương học hành dở dang, bao nhiêu năm trời mới có dịp khinh bỉ lại. Vân Dương hừ một tiếng:” Tất nhiên nên chậm lại, đâu phải có chó đuổi sau lưng, tới nay vấn đề lương thực dư thừa vẫn làm chúng ta đau đầu, đó là dấu hiệu chúng ta đi quá nhanh.”

“ Ta cùng bệ hạ uống rượu có hỏi vấn đề này, đó là do công thương nghiệp không theo kịp nông nghiệp, lương thực không thể thông qua công thương nghiệp để mang tới giá trị cao hơn. Giá lương thực giảm, tiền trong túi nông phu giảm, nông phu chiếm số đông, họ không chi tiêu, công thương nghiệp sẽ đình trệ.”

Hàn Lăng Sơn ngớ ra:” Ngươi là binh bộ bộ trưởng, nghiên cứu cái này làm gì?”

Vân Dương bực dọc:” Sau này binh bộ bộ trưởng không còn là tướng quân thuần túy nữa, rất có thể là văn nhân đảm nhiệm, bệ hạ cảnh cáo ta rồi, nên ta phải học thêm.”

“ Nhưng mà cũng không cần nghiên cứu nông nghiệp.” Hàn Lăng Sơn nói tới đó tự dừng lại, chợt nhận ra mình bị đưa đi chệch đề tài ban đầu, không biết tên này vô tình hay cố ý nữa, nheo mắt hỏi:” Vân Dương, theo ngươi thế nào là phong kiến.”

Vân Dương đáp đơn giản:” Là mọi người đều có đất phong.”

Hàn Lăng Sơn lần nữa không hiểu tên này nói chơi hay thật:” Không phải như thế, được rồi, ta hỏi ngươi, công của ta đủ phong tước chứ?”

Vân Dương gật đầu:” Đương nhiên.”

“ Đợi ta có được đất phong sẽ chuyên môn xin đưa tới bên cạnh ngươi.”

“ Để làm gì?”

Hàn Lăng Sơn cười lạnh:” Để tấn công ngươi.”

Vân Dương không hiểu:” Ngươi tấn công ta làm cái gì?”

“ Vì đó là một kết quả khác của phong kiến mà bệ hạ muốn, chư hầu tương tranh, sau đó là thôn tính, rồi thành bá chủ, thành quốc gia, bệ hạ làm chủ chung sẽ hiệu triệu thiên hạ công phạt.”

“ Ý ngươi là gì?”

Hàn Lăng Sơn mặt âm trầm cực độ:” Ý ta chính là bệ hạ muốn có nhiều chư hầu như thế, lại không hạn chế họ, chính là hi vọng các chư hầu đánh lẫn nhau, sau đó dần giảm thiểu, cuối cùng bệ hạ đứng ở lập trường đại nghĩa, tiêu diệt chư hầu còn lại.”

“ Không thể nào.” Vân Dương nghe vậy vỗ bàn đứng bật dậy:

Hàn Lăng Sơn bình thản nói:” Bệ hạ đương nhiên không thể, nhưng bệ hạ đang an bài chuyện 200 năm sau, kết quả ta nói sẽ xảy ra trong 200 năm tới, hoặc ít hơn.”

Sau khi Hàn Lăng Sơn đi rồi, Vân Dương ngay lập tức đem đoạn đối thoại của mình với hắn nói cho Vân Chiêu.

Vân Chiêu nghe xong báo cáo chỉ cười khẽ, không để trong lòng.

Vì đó không phải âm mưu, mà là dương mưu.

Nếu các ngươi không đánh nhau thì chẳng ai làm gì được, còn các ngươi đánh giết lần nhau thì tự các ngươi chuốc lấy.

Vân Chiêu chỉ cần một đám công vụ viên, chứ không cần quý tộc nắm đại quyền sinh sát, y đã không thể ném toàn bộ đám quý tộc mới trỗi dậy này xuống giếng dìm chết thì phải tính cách khác thôi.

Đại dương là nơi tốt, nó đủ rộng để dung nạp mọi ô uế trên thế gian, cho nên y ném tất cả ra biển.

Mà phong kiến, chính là nắm mồi cá thứ nhất Vân Chiêu ném vào ao cá chép.

Từ khi Chu thiên tử phân phong chư hầu để bảo bệ thiên hạ, lịch sử phong kiến Trung Quốc kỳ thực chỉ tồn tại tới Chiến Quốc, sau khi đế vương cái thế Tần Doanh Chính xuất hiện, thay phong kiến bằng châu quận, sự thực đã tuyên cáo kết thúc của phong kiến thuần túy rồi.

Điểm quan trọng nhất trong chế độ phong kiến là "ai giữ đất nấy", thời gian này không quá dài, thói quen nhất thống cố hữu của Trung Quốc sẽ khiến những thế lực mạnh hơn bắt đầu thống nhất lãnh thổ hải ngoại.

Chiến tranh là đặc trưng chủ yếu của phong kiến.

Đương nhiên, những kẻ đó có thể lựa chọn không ra biển, không sở hữu đất phong ở hải ngoại ... Ha ha ha, chỉ cần chúng nhịn được, chấp nhận được luật lệ càng nghiêm khắc ở bản địa và cuộc sống bình đạm ở bản địa Đại Minh.

Tất nhiên Vân Chiêu làm vậy mục đích chính không phải để thanh trừ, chỉ là phần nhỏ kèm theo thôi, Hàn Lăng Sơn không thấy được viễn cảnh lớn, chỉ nhìn vào tranh đấu đã cho thấy y đúng rồi, đám người theo y năm xưa đã không còn lý tưởng hoài bão gì nữa, đơn giản vì quyền lực mà thôi.

Y là hoàng đế có thể phân quyền, tuy trải qua một thời gian thống khổ, nhưng y làm được rồi, còn thần tử của y không qua được, bắt đầu lo được lo mất.

Hàn Lăng Sơn có một bản lĩnh, đó là làm gà sấy khô số một.

Đao của hắn rất nhanh, kỹ thuật càng ghê gớm, từ giết gà cho tới nhổ lông, mổ nội tạng, mắt gà vẫn còn cử động, cho nên mùi vị gà sấy khô của hắn làm ra khiến người ta khó mà quên được.

Lần nữa gặp lại Vân Chiêu, hắn mang theo hai con gà sấy khô, ngự trù hấp lên càng thơm phưng phức, đem nhắm rượu quá tuyệt.

Không cắt tiết, thịt gà màu đỏ sậm, thịt rất ngon, da gà càng là thượng phẩm trong thượng phẩm.

“ Đừng nói trẫm không chiếu cố ngươi, Diêu Châu là mảnh đất giàu có, tuy nói ở đó không có phần của ngươi, nhưng xung quanh có rất nhiều hòn đảo không tệ.”

“ Trong đó có một hòn đảo toàn phân chim, ngươi chiếm cứ đảo đó, riêng đào phân chim cũng đủ nhà các ngươi cũng đủ ăn vài trăm năm, người khác trẫm không nói đâu.”

“ Không phải trẫm chửi ngươi, phân chim trên hòn đảo đó thực sự là phân bón tốt nhất, chỉ cần kiếm ít ném vào đất, dù là đất hoang cũng biến thành ruộng tốt ...”

“ Với sở thích đặc thù của ngươi, còn có hòn đảo nữa không tệ, nơi đó bốn mùa như xuân, mọi người không cần làm ruộng, không cần vất vả, đói thì tùy tiện ra biển bắt chút hải sản, khát hái quả dừa uống ... Rảnh rỗi thì lắc mông nhảy. Còn về quần áo, họ không mặc quần ào ... Ngươi nhất định phải tin trẫm, so với nhiều nơi, Đại Minh ta chỉ là mảnh đất ông không thương, bà chẳng thích ...”

Uống rượu thì tất nhiên nói lời của rượu, nói cho sướng cái mồm, nên Vân Chiêu cũng chẳng bận tâm mình đang nói cái gì.

Thế nhưng Hàn Lăng Sơn thì nghiêm túc:” Thần muốn một hòn đảo có thể kiềm chế các chư hầu trên đảo Nam Dương.”

“ Ngươi kiềm chế họ làm gì?”

“ Đều là huynh đệ trong nhà, thần lo bọn họ sẽ bị bệ hạ giết chết.”

Vân Chiêu cười tủm tỉm:” Ngươi yên tâm, một hai trăm năm nữa chúng ta chết sạch rồi, còn cháu không biết truyền qua mấy đời, cái đạo lý phúc của người quân tử, truyền ba đời là đứt, ngươi hẳn là biết.”

Hàn Lăng Sơn hỏi vặn:” Nếu kế hoạch của hạ chệch hướng thì sao, đừng để trên biển chưa bị tiêu diệt, đất liền đã xong trước.”

“ Chẳng sao, nếu con cháu trẫm chiếm ưu thế lớn như thế mà còn không giữ được thứ trẫm để cho thì bị diệt là đáng.”

“ Bệ hạ thực sự nhìn thoáng đạt như thế sao?”

Vân Chiêu bật cười:” Không thì sao, chẳng lẽ trẫm bò từ trong quan tài ra để phục quốc à? Nếu thực sự có thể làm thế, làm gì có bao nhiêu vương triều bị tiêu diệt. Hàn Lăng Sơn, chẳng lẽ ngươi thực sự muốn con ngươi cháu đời đời vinh hoa không đổi? Sống tốt đời này đi, làm việc chúng ta có thể làm, về phần hậu nhân, chúng ta thực sự không thể xen vào được đâu.”

Hôm đó Vân Chiêu uống say, giống trước kia uống rượu với Hàn Lăng Sơn, đều uống say.

Hàn Lăng Sơn muốn thấy cảnh đó, chứng tỏ hoàng đế vẫn tín nhiệm hắn, làm hoàng đế rồi vẫn không từ chối cùng hắn ăn gà xấy khô uống rượu, vậy là đáng rồi.

Nhìn Vân Xuân, Vân Hoa cõng hoàng đế đi, Hàn Lăng Sơn cũng đứng dậy ra ao sen.

Dương Châu lúc này là thời điểm cảnh thu tiêu điều.

May mày trôi trên cao, gió lạnh từ phương bắc đã thổi đỏ lá phong, vài chiếc lá rơi xuống ao, bị đàn cá chép không ngừng dùng miệng chạm thử.

Hàn Lăng Sơn thấy hơi lạnh, hai tay đút vào trong ống tay áo, hơi khom người xuống, giống như tiên sinh già, từng bước rời hành cung Vân Chiêu.

Dù sao đã tin hoàng đế mấy chục năm rồi, không lý do gì giờ không tin nữa, mọi phiền não là chuyện trăm năm nữa, khi đó mình thành đống xương khô.