Minh Thiên Hạ

Q5 - Chương 113: Cách giết người tiện nhất.




Đợi hoàng đế từ trong trầm tư tỉnh lại, một thị vệ mới tới bẩm báo, nói Vân Dương đã đợi từ lâu, Vân Chiêu mới ra ngoài tiền sảnh gặp hắn.

“ Thằng bé Vân Văn gửi thư về cho thần, muốn thần chuẩn bị tiền lương, để nó ra ngoài xông pha, không về nữa.” Chưa đợi Vân Chiêu hỏi, Vân Dương đã lên tiếng trước:

Vân Chiêu cau mày không hài lòng:” Thế chuyện ở nhà thì hắn bỏ đó à?”

Vân Dương lắc đầu: “ Trong nhà chẳng có gì hay cho nó kế thừa, vài trăm mẫu đất, mười mấy cái cửa hiệu, nó chẳng coi vào đâu, với lại nhà thần nhân khẩu nhiều, Vân Văn muốn kiếm chút gia sản còn để lại cho đám đệ đệ muội muội không ra gì.”

Vân Chiêu nghĩ một lúc cũng không phản đối:” Diêu Châu có nhiều đảo lớn, nó có thể chọn một cái.”

Vân Dương lấy ra hai củ khoai lang nướng, cười nịnh:” Bệ hạ chọn cho thần.”

Vân Chiêu nhìn Vân Dương một lúc, cuối cùng vẫn nhận lấy củ khoai:” Bảo nó đi tìm Vân Hiển, để Vân Hiển chọn cho nó, chuyện của bọn trẻ con cứ để bọn chúng quyết, chúng ta đừng tham dự, chỉ cần ủng hộ là được.”

Đây là câu trả lời tốt nhất rồi, còn tốt hơn mong đợi, chỉ là Vân Dương vẫn còn một chút lấn cấn, hơi ngập ngừng hỏi:” Bệ hạ, thần nghĩ mãi không ra, rốt cuộc bệ hạ làm thế là vì cái gì? Chẳng phải hoàn toàn đi trái điều chúng ta theo đuổi sao?”

Vân Chiêu bóc khoai lang ăn: “ Thiên hạ đã định, tới lúc thỏ hết chó vào nổi rồi, mà trẫm không ra tay được, ngươi bảo phải làm sao?”

Vân Dương trầm mặc chốc lát hiểu ra:” Bệ hạ định đuổi hết bọn họ ra hải ngoại.”

Vân Chiêu lắc đầu:” Không phải, bọn họ không cần rời Đại Minh, ở hải ngoại là biến tướng báo đáp họ thôi, bọn họ có thể gây dựng gia tộc của mình ở hải ngoại, như thế bản địa Đại Minh sẽ không bị chinh chiến dày vò. Dục vọng thì ai ai cũng có, không thể cấm tuyệt, đó là chuyện vô cùng tàn khốc.”

Vân Dương thở dài sườn sượt:” Thật phiền, bình đình thiên hạ khi chúng ta còn trẻ như thế, mà triều đình không cần nhiều người chức cao quyền trọng như vậy, vì thế thần tán thành phong Vân Hiển là Diêu thân vương.”

Nói ra được những lời này chứng tỏ hắn thực sự suy nghĩ rất nhiều, Vân Chiêu mỉm cười:” Bất kể trong nước hay nước ngoài, Vân thị ta nhất định phải là chủ đạo, nói với Hổ thúc, Báo thúc, Giao thúc, Tiêu thúc, đất vô chủ bên ngoài có thể tranh đoạt, nhất là xung quanh Diêu Châu.”

Vân Dương đứng dậy:” Thần hiểu rồi, lãnh thổ hải ngoại chính là mồi nhử bệ hạ tung ra, hi vọng đem hổ báo trên đất liền biến thành cá mập ngoài biển.”

Một vương triều tiến vào thời kỳ ổn định thì không cần danh thần dũng tướng nữa.

Những người đó là người sáng lập lên vương triều, nên bọn họ không mấy sợ hãi quy củ hoàng triều, sâu trong lòng, họ khó tránh khỏi có suy nghĩ, nếu là do mình dựng lên, mình lật nhào cũng chẳng có mấy gánh nặng tâm lý.

Từ xưa tới nay đế vương hết lần này tới lần khác giơ đồ đao với khai quốc công thần có liên quan lớn tới lý do này.

Dùng đao chém hết những người đó để hoàn thành bố trí đế quốc, với Vân Chiêu mà nói là rất đơn giản, uy vọng của y thừa sức thực hiện, thậm chí y đã từng vạch ra kế sách thanh trừng từng người trong đầu, chỉ cần ra lệnh một tiếng, những tộc vân Vân thị chiếm cứ vị trí trọng yếu ở binh bộ, giám sát bộ, đoàn luyện sẽ chấp hành ngay, hiệu suất còn rất cao.

Chém chết Hàn Lăng Sơn, hạ độc Hàn Tú Phân, lôi cả nhà Trương Quốc Trụ ra chợ, lần lượt xét nhà chặt đầu Từ Ngũ Tưởng, Lý Định Quốc ...

Tất cả đều có tính toán, nhưng vấn đề là, y sao ra tay được.

Hơn nữa, bọn họ cũng chẳng phải hạng tầm thường để y dễ dàng đắc thủ như thế, có thể giết được một vài, nhưng để số khác cảnh giác thì vấn đề sẽ trở nên phiền ngay.

Khi đó Đại Minh lại chiến hỏa rồi, một vụ tắm máu là khó tránh, dù người thắng cuối cùng vẫn là y, nhưng mà mảnh đất này không cần đổ máu thêm nữa.

Khi trời sáng Vân Chiêu mở mắt ra, chính xác thì y bị tiếng cò khó nghe ngoài cửa sổ đánh thức.

“ Diệt chúng đi.”

Vân Chiêu ra lệnh một tiếng, ngoài cửa sổ liền liên tiếp vang lên tiếng nỏ tiễn cùng tiếng chim kêu.

Khi Vân Chiêu rửa mặt, Vân Xuân Vân Hoa vừa mới từ Tây Vực trở về tối hôm qua biểu hiện rất nịnh bợ.

“ Thiếu gia, nước hôm nay hơi nóng một chút, nô tỳ chuẩn bị nước rửa mặt cho người dùng than trúc, như thế sẽ thoải mái cả ngày.” Hai người này là người gọi Vân Chiêu là bệ hạ trước tiên, còn gọi vô cùng hăng hái, đến khi cả thiên hạ gọi y là bệ hạ rồi, họ lại quay về cách xưng hô trước kia:

“ Ừ.”

“ Thiếu gia, hôm nay trong kem đánh răng có thêm bột trân châu, răng người vốn trắng sẽ càng trắng.”

“ Ừ.”

“ Thiếu gia, áo của người ướt rồi, nô tỳ thay cho cái mới.”

“ Ừ.”

“ Thiếu gia, búi tóc hôm nay có phải hơi chặt không, khóe mắt thiếu gia bị kéo lên thành mắt đan phượng rồi, tuy nói rất đẹp, nhưng nô tỳ nới lòng cho người nhé, như thế sẽ thoải mái hơn.”

“ Ừ, lần sau dám tùy tiện nhận tiền của người ta, cẩn thận ta đánh gãy chân.”

“ Vân Xuân cũng nhận rồi, thiếu gia đừng quên đánh gãy chân nó.”

“ Xéo!”

“ Vâng, nô tỳ xéo ngay.”

Vân Chiêu rửa ráy xong tới tiền sảnh, thấy Tiền Đa Đa vốn ngồi bên bàn đợi y ăn sáng đang dùng chổi lông gà đánh Vân Xuân, Vân Xuân mặt méo mó, vốn đã xấu càng không thể nào nhìn nổi nữa, y đi tới giật lấy cái chổi lông gà, chỉ ra ngoài:” Được rồi, được rồi, mau cút đi.”

Vân Xuân cút rất nhanh, còn cút rất xa, cùng Vân Hoa nấp sau tường quan sát tình hình ở tiền sảnh.

“ Hận không thể chém chết hai đứa ngốc này.” Tiền Đa Đa giật lại cái chổi lông gà quất thêm vài cái, cơn giận chưa nguôi:

Hôm qua Vân Xuân, Vân Hoa vội vàng trở về đem hoàn chỉnh lời của Hạ Hoàn Thuần nói một lần, Tiền Đa Đa thiếu chút nữa tức chết, nếu không phải thấy hai đứa ngốc này hai tháng đi gần vạn dặm thì nàng dùng gia pháp rồi.

Vân Chiêu húp một ngụm cháo:” Nếu mà giết được chúng thì chúng đã chẳng sống tới tận bây giờ.”

Tiền Đa Đa vuốt ngực:” Tức chết đi thôi, một chuyện hết sức đơn giản cũng làm thành như thế được.”

Vân Chiêu húp xong cháo hoạt động cánh tay hơi tê:” Chúng nó mà thông minh thì chết càng nhanh hơn.”

“ Chàng định cứ thế bỏ qua cho hai đứa ngốc tự ý nhận hối lộ đó à?”

Tiền Đa Đa đi qua đi lại, nói thế chứ cũng biết làm gì được đâu, người ta bảo nàng ngang ngược, đó là họ chưa biết hai đứa nha hoàn ngốc của Vân thị này.

Càng tức hơn nữa là Hạ Hoàn Thuần, không biết bao lời thóa mạ từ cái miệng xinh đẹp của Tiền Đa Đa phát ra:” Lúc còn bé thì ngoan ngoãn nghe lời, còn xinh đẹp, lớn lên một cái liền thành thứ vong ân bội nghĩa. Chương Nhi bao nhiêu người giúp, đáng thương cho Hiển Nhi của thiếp, một mình trên biển, xung quanh toàn dã nhân.”

Vân Chiêu vì giúp cái tai sớm giải thoát đành lên tiếng:” Sắp không phải như thế nữa rồi, phàm là người muốn phong công phong hầu sẽ tràn ra biển, ai cũng biết chỉ cần ta mở đầu cái lệ phong vương hải ngoại này, rất nhanh có tước vị khác sinh ra. Hạ Hoàn Thuần lần này suy nghĩ quá cố chấp rồi, ánh mắt không thể mãi nhìn về quá khứ như thế, dù báo thù được cho triều Đường thì sao nào, nếu nó không muốn thì thôi kệ ...”

Nghe trượng phu nói vậy sắc mặt Tiền Đa Đa mới tốt hơn, nói với Phùng Anh im lìm ăn cháo nãy giờ:” Sau này ở trên biển ta là hoàng thái hậu duy nhất.”

Phùng Anh lạnh nhạt đáp:” Sau này trên lục địa mà cô dám xưng là hoàng thái hậu, ta tát cho lệch miệng.”

“ Hải đảo cũng là lục địa.”

“ Hải đảo là hải đảo.”

“ Chỉ cần nơi nào đó đất liền ….”

Vân Chiêu ăn xong rồi, lau miệng rời đi, nhường chỗ cho hai vị hoàng thái hậu đấu khẩu, đáng lẽ vả miệng cả hai mới đúng, trẫm ngồi ở đây mà dám xưng hoàng thái hậu.