Minh Thiên Hạ

Q5 - Chương 104: Vân Chiêu nói không đúng với lòng.




Từ khi hoàng đế xuất hiện có luận điệu nực cười, hoàng quyền do trời ban.

Có điều cũng có thể hiểu được thôi, bởi vì trong xã hội Trung Quốc thời cổ xưa đó, trời có rất nhiều loại giải thích, một loại trong đó trời chính là bách tính.

Đó chính là một trong thứ mỹ diệu của học thuyết Nho gia, một từ nhiều âm, một từ nhiều cách lý giải, tất nhiên sinh ra vô số loại giải thích, gần như cứ mỗi một triều đại lại chú giải lần nữa với rất nhiều truyền thống.

Con mẹ nó, đó chính là triết học.

Dựa theo lý giải của Hàn Lăng Sơn về thể chế hiện nay thì đơn giản hơn nhiều, trước kia toàn bộ Đại Minh chỉ có một cái đầu, đầu của Vân Chiêu, một khi cái đầu này hỏng, thân thể nhất định sẽ xảy ra vấn đề.

Bây giờ thì khác rồi, trên người Đại Minh mọc ra bốn cái đầu khác, cái đầu lớn hỏng, bốn cái đầu nhỏ còn lại vẫn có thể khống chế thân thể khổng lồ của Đại Minh tiếp tục tiến lên, tới khi cái đầu lớn khôi phục bình thường mới thôi.

Đó là một kỳ vọng mỹ hảo.

Quá trình đó nhất định phải trải qua trui rèn của máu và lửa.

Vân Chiêu tới nông thôn ngoài Yến Kinh.

Lần này giống như nhiều lần trước, mặc thanh sam vĩnh hằng bất biến của y.

Rời thành thị, về tới quê, tâm tình Vân Chiêu bỗng nhiên tốt hơn.

Nhất là nhìn thấy một thằng tiểu tử ngốc lỡ cở ngồi dạng trym trên đống phân, y thấy cuộc sống ở cái thôn này chắc là không tệ.

Ở nông thôn, gần như mỗi thôn đều có một thằng ngốc.

Nghe nói thằng ngốc đó gánh toàn bộ tai họa của thôn, cho nên mới có cả thôn phồn vinh hưng thịnh.

Mọi người gọi hiện tượng đó là --- Không có thằng ngốc không thành thôn.

Vân Chiêu sở dĩ cho rằng cái thôn này sống không tệ ở chỗ cái thằng ngốc đang cầm phân dọa y chẳng những mặc quần áo còn rất chỉnh tề, còn về phần trym hắn thò ra là vì không cẩn thận làm rách.

Thằng ngốc còn vô cùng khỏe mạnh, mười bốn mười lăm mạnh như trâu, mà nó rõ ràng không phải thằng ngốc nhà giàu, vì nó đang bảo vệ đống phân, không cho Vân Chiêu dây phần.

“ Lạn Đường, ăn cơm thôi.”

Một nữ tử không biết là tẩu tẩu hay là mẫu thân cách tường gọi thằng ngốc, thằng ngốc rất muốn về ăn cơm, nhưng lại lo cho đống phân, lề mề mãi, còn không ngừng dọa Vân Chiêu cứ mãi không chịu đi.

Vân Chiêu chẳng thèm cái đống phân mà thằng ngốc bảo vệ, chỉ muốn quan sát thằng ngốc ở khoảng cách gần để thông qua hắn để đánh giá cái thôn.

Rất tốt.

Y phục mặc dù hơi cũ, có điều nhìn ra được làm rất tỉ mỉ, da thịt lộ ra ngoài không có vết thương, ngay cả giày đang đi tuy thủng hai lỗ, nhưng kích cỡ vừa vặn.

Điều này cho thấy hắn không bị ngược đãi, sống không bị bạc đãi, từ chi tiết thấy được nhân tâm.

Thằng ngốc rất thông minh, khi thị vệ theo sai bảo của Vân Chiêu cho hắn nửa con gà nướng, hắn lập tức bỏ đống phân yêu quý, cẩn thận bê nửa con gà, hô "tẩu tẩu, nương nương" rồi về nhà.

Hắn thực sự rất vui tựa hồ quên mất tầm quan trọng của đống phân.

Vân Chỉ bỗng nhiên nảy sinh sự đồng cảm với thằng ngốc đó, thốt lên:” Trẫm chính là thằng ngốc của Đại Minh.”

Hàn Lăng Sơn nghiêm túc nói:” Bệ hạ chưa bao giờ là kẻ ngốc, dù làm chuyện ngốc cũng là vì đứng ở tầm cao hơn.”

“ Yên tâm đi, trẫm sẽ làm một người hạnh phúc, ít nhất trẫm cố gắng để mình trở nên hạnh phúc.”

“ Nếu bệ hạ muốn rũ bỏ tất cả đi du sơn ngoạn thủy, nhất định phải nói với thần, thần đi cùng.”

Vân Chiêu gật đầu, ánh mắt đặt vào cây thạch lựu, mặc dù đã hè rồi, nhưng cây thạch lựu này vẫn có vài đóa hoa nở rất diễm lệ, chỉ là đã định sẵn không kết được quả mà thôi.

Nơi này gọi là Lưu Gia Oa trang tử, sau vụ thu hoạch mùa thu sẽ biến mất, Trương Quốc Trụ xây một hồ chứa nước cực lớn ở vùng đất thấp này, đó là một trong hai mươi hồ nước quanh thành Yến Kinh mà hắn chuẩn bị làm.

Hắn rất hi vọng thông qua 20 hồ nước này để điều chỉnh khí hậu khô hạn của Yến Kinh, biến bình nguyên này thành vùng thóc cá.

Vân Chiêu không biết Trương Quốc Trụ làm thế có đạt được mục tiêu hay không, y thấy làm như vậy hiệu quả không tốt, vì cát bụi ở Yến Kinh không phải tới từ xung quanh, mà là ở cái sa mạc cách đó không xa.

Có điều y nhịn không nói, vì công trình đập nước vĩ đại đã oanh liệt khởi động rồi, sau khi y xác định chức quyền của quốc tướng phủ, Trương Quốc Trụ lập tức bắt đầu, không trì hoãn một khắc.

Giờ mới đề xuất ra, chính xác hay không cũng sẽ gây ra sóng gió lớn.

Cho nên ngậm miệng là một lựa chọn tốt.

Thời gian này bất kể là quốc tướng phủ, giám sát bộ, pháp bộ, hay đại biểu quốc hội đều không trình công văn cho Vân Chiêu, cơ bản là văn bản thông báo.

Vân Chiêu có thể ký tên lên đó, thế nhưng ý kiến của y không còn là quyết sách cuối cùng.

Muốn phủ quyết những văn kiện đó phải thông qua đại biểu đại hội đại biểu, hình thành quyết định cuối cùng, mặc dù Vân Chiêu muốn phát động một cuộc biểu quyết như thế ở đại hội đại biểu rất dễ dàng, nhưng y vẫn lại lần nữa khắc chế hành vi hất nước trà vào mặt đám người Trương Quốc Trụ.

Lưu Gia Oa rất sạch sẽ, nhất là đường xá càng được quét sạch sẽ, ngay cả lá cây cũng chẳng thấy lấy một cái, lý trưởng nói đó là thói quen của thôn, sạch sẽ nhiều năm, quét đất đã thành hành vi tự phát.

Vân Chiêu tin mới lạ, cố nhịn không giơ chân đá quân khốn kiếp này một cái, tiếp tục đi trên con đường sạch tới quá đáng.

Đây là cái thôn vô cùng tĩnh mịch, cây cao lớn, nhà thấp bé, mọi người vẫn thích ghé vào khe cửa nhìn người đi qua, có điều sắp biến mất rồi, nó sẽ bị nước nhấn chìm.

Bọn họ đều không mấy cảm giác bi thương, thậm chí Vân Chiêu có thể cảm thụ niềm vui của họ.

Điểm này Vân Chiêu rất hài lòng, vì chuyện bồi thường di dời là do một tay y phát động.

Bắt đầu từ huyện Lam Điền, tới nay đã thành công thức chung của người Đại Minh, rỡ nhà người ta là phải bồi thường, tiêu chuẩn bồi thường là gấp đôi giá nhà cũ.

Không chỉ thế, quan phủ không thể bỏ tiền ra là xong, còn phải nhanh chóng khôi phục cuộc sống bình thường ở khu vực di dời.

Người trong thôn không biết chính sách đó có được nhờ y, càng không biết y là hoàng đế.

Trương Quốc Trụ khi chuẩn bị làm 20 hồ chưa nước này nhiều lần tới nhà thỉnh giáo, Vân Chiêu không tiếp, nói bọn họ tự quyết.

Giải Trại dâng thư thẩm hạch hành quyết mùa thu lên, Vân Chiêu không xem.

Đại biểu đại hội bây giờ rất kinh hoàng, bọn họ đã biểu quyết thông qua các nghị án, nhưng khi báo cáo lên, Vân Chiêu chỉ nói xem mà làm.

Kết quả nửa tháng qua, không qua được nghị quyết nào, nghị quyết thông qua trước đó cũng tạm dừng, tâm tình Vân Chiêu không tốt lên, hoàng triều Lam Điền giải tán cho xong.

Hoàng đế chưa quen buông quyền, thần tử chưa quen tự quyết.

Lần này quốc tướng phủ mở tiền lệ chưa từng có, khởi động nghị án xây 20 hồ chứa nước, Vân Chiêu liền tới Lưu Gia Oa du ngoạn, cả triều đình liền nín thở.

Không biết chỗ đó có gì hay mà du ngoạn?

Dù sao vừa nghe nói thế, công trình dừng ngay, không phải quốc tướng phủ ra lệnh dừng, mà quan viên dưới không ai dám làm nữa rồi.

Tất cả đang đợi.

“ Bệ hạ, có giải tỏa nữa không?” Hàn Lăng Sơn dò hỏi:

Vân Chiêu vỗ vai Hàn Lăng Sơn:” Có, giải tỏa đi, nơi này có hồ nước, phong cảnh càng đẹp, bách tính cũng có việc để làm, không có chuyện gì xấu hết.”

Hàn Lăng Sơn chưa tin:” Thật ạ.”

“ Thật.”

“ Vậy thì để thần nói với đám Trương Quốc Trụ, chuyện có thể tiếp tục.”

Vân Chiêu lơ đễnh nói:” Ừ, tiếp tục đi ...”

Hàn Lăng Sơn quan sát sắc mặt Vân Chiêu rất lâu, không nhìn ra cái gì, nghĩ một lúc thở dài:” Thôi vậy, kế hoạch xây hồ chứa nước hủy bỏ.”