Minh Thiên Hạ

Q5 - Chương 101: Toàn những kẻ dã tâm.




Bành Ngọc nghĩ mình ăn chắc rồi, hắn biết loại người thô lỗ lại theo đuổi chủ nghĩa lý tưởng như Trương Kiến Lương, loại người này chỉ cần thể hiện cho hắn thấy mình đủ kiên trì đủ quyết tâm, sau đó nói những lời gan ruột, ít nhất tám phần là thành.

Bị ăn đòn cũng nằm trong kế hoạch của hắn, đúng là hắn không đánh lại, sau khi hắn tính làm sao chuyển trận đòn này thành lợi thế.

Hắn tính cả rồi.

Trương Kiến Lương ngồi xuống giường, chân gác lên bàn, châm điếu thuốc:” Ta kể cho người một câu chuyện, khi ta phục dịch ở trong quân, có một trưởng quan là lão binh theo bệ hạ từ thời Lam Điền mới lập quân, cả đời ông ấy không biết đánh bao nhiêu trận, suýt chết bao lần, bị thương nhiều không kể siết.”

“ Một người như thế năm Tân Hoa thứ 2 phong quân hàm, vốn được phong giáo úy, khi đó ở trong quân, ai cũng nghĩ là chắc chắn rồi, bọn ta chuẩn bị rượu thịt để uống mừng ông ấy. Nhưng có một tên tốt nghiệp sinh thư viện, hắn tòng quân ba năm, luận công tích, tuổi đời, hắn chẳng bằng được ông ấy, rồi hắn tìm ông ấy, nói những lời tương tự ngươi vừa nói ... Sau đó trưởng quan kia đi tìm tướng quân, cam tâm tình nguyện nhường cơ hội cho tốt nghiệp sinh kia.”

“ Ngươi có biết ông ấy lúc đó hơn bốn mươi rồi không, đó là cơ hội cuối cùng, nếu không lên giáo úy, ông ấy phải thoái ngũ. Nhưng ông ấy cả đời chinh chiến, chẳng gia đình con cái, không nỡ thoái ngũ, cuối cùng vì vấn đề tuổi tác bị điều tới hậu cần, ngươi biết ông ấy làm gì không?”

Bành Ngọc mắt đảo tròn, hắn có cảm giác chẳng lành:” Tất nhiên là công việc lương cao nhàn hạ.”

Trương Kiến Lương hít sâu một hơi:” Không, ông ấy đi nuôi lợn, chỉ một năm mà tóc đen thành tóc trắng ... Đó là hậu quả do đám người đọc sách ỷ vào có chút khôn vặt các ngươi giở trò.”

Nói rồi siết chặt nắm đấm, một quyền hung mãnh mang theo tiếng gió rít đấm thẳng vào mặt Bành Ngọc.

……… ………

“ Cứ đánh nhau đi.” Vân Chiêu gập lại văn thư, tiện tay đưa cho Lê Quốc Thành, còn lẩm bẩm một câu:

Lê Quốc Thành nhỏ giọng nói:” Bệ hạ, Hàn bộ trưởng , Tiền bộ trưởng đã tích góp bất mãn với quốc tướng phủ đã lâu, nếu bệ hạ không đứng ra điều hòa, e sẽ thành đảng tranh.”

“ Tranh đi, đoạt đi, họ không tranh đoạt thì sao trẫm yên lành, gần đây trong nước yên bình quá, đó không phải là chuyện tốt. Tranh đấu một chút sẽ nhìn ra nhiều thứ hơn.” Vân Chiêu vẫn uể oải nói:

“ Bệ hạ, không chỉ có quốc tướng phủ và giám sát bộ, phe hải quyền Nam Dương cũng đang xung đột với phe lục quyền do Vân Dương bộ trưởng đại biểu, Dương Hùng chủ trương thu gọn cương vực bất mãn với Hạ Hoàn Thuần muốn mở rộng đất đai, thư viện Ngọc Sơn chỉ trích tân phái của đại học đường Ngọc Sơn. Rất nhiều lão nhân ủng hồ hoàng quyền và người trẻ ủng hộ phân quyền tranh luận suốt ngày. Mỗi ngày có đại biểu quốc hội lớn tiếng trình bày luận điểm, du thuyết các đại biểu, cả đại biểu thương nhân cũng hành động, tranh đoạt quyền lực nên có. “ Lê Quốc thành chắp tay vái một cái:” Bệ hạ, bọn họ đều đang lôi kéo hoàng tộc về phía mình, vì hoàng tộc ngả về đâu, phía đó tăng phần thắng lên vô hạn, từ triều dường, quân dội, đều mây đen bao phủ, thần nhìn mà kinh khiếp.”

“ Trẫm còn ở đây, chẳng kẻ nào lật được trời.” Vân Chiêu hời hợt đáp một câu, ánh mắt vẫn nhìn vào tấu chương:” Hạ Hoàn Thuần dâng tấu muốn khởi động đường sắt nối Tây Vực, ngươi thấy sao?”

Lê Quốc Thành suy nghĩ lắc đầu:” Chưa đủ điều kiện ạ.”

“ Ha ha, các ngươi đều trúng kế hắn rồi, hắn sớm trải hạt giống ở hành lang Hà Tây, theo trẫm đoán hạt giống này đã giúp hắn hoàn thành công tác thăm dò. Ngươi đợi mà xem, chỉ cần triều đình nói thời cơ chưa đến, hắn sẽ dâng cái tấu thứ hai, vả mặt tất cả mọi người. Tên khốn kiếp đó thích làm vậy lắm, không sợ kết thù quá nhiều, sau này khó công tác.”

“ Có bộ trưởng Đoàn Quốc Nhân ủng hộ, thêm vào thư viện Ngọc Sơn sẵn lòng trợ giúp, phái bao cao nhân đi hoang vắng như Hà Tây , thật lãng phí.”

Vân Chiêu mỉm cười:” Kỳ thực có ý trẫm trong đó, đám học sinh thư viện đã quá kiêu ngạo rồi, phải tới nơi biên cương hoang vắng mãi rũa bớt. Thêm vào hành lang Hà Tây cũng là cương thổ đế quốc, ở mặt phát triển không thể bên trọng bên khinh, ngươi không thấy Giang Nam, Quảng Châu phát triển quá nhanh rồi sao? Giàu khinh nghèo, nghèo hận giàu là tâm tái bình thường của con người, nếu một hai nhà không sao, toàn thể thiên hạ mà như vậy, e không đổ máu không giải quyết được.”

“ Hạ Hoàn Thuần muốn đường sắt đi Tây Vực thì cho hắn mở, nhưng chi phí tự hắn kiếm, đoán chừng ngân hàng chẳng cho hắn vay nhiều đâu, bọn họ càng muốn ném tiền vào nơi giàu có.”

Lê Quốc Thành ghi chép lại lời Vân Chiêu rồi hỏi:” Hay là nói với khố tàng sứ một tiếng ạ?”

“ Không cần, Hạ Hoàn Thuần đã muốn gấp gáp lập hạng mục như thế thì phải chuẩn bị tinh thần người ta làm khó, vay được tiền thì là bản lĩnh của hắn, nếu không hắn nghĩ cách khác thôi.”

“ Bệ hạ, nhiệm kỳ của Hạ tổng đốc chỉ còn ba năm, e khó hoàn thành chuyện này.”

Vân Chiêu ồ một tiếng nhớ ra, hạng mục này phải làm năm năm là ít, nếu dang dở, người sau kế tiếp không chừng có vấn đề:” Nói thế thì hắn phải an bài nhân tuyển kế nhiệm rồi, đi tra xem người này là ai.?”

Năng lực của Lê Quốc Thành rất cao.

Buổi sáng Vân Chiêu nói một câu như thế, chập tối ăn cơm cùng Tiền Đa Đa, Phùng Anh, Vân Xước liền có kết quả.

Xem báo cáo xong, Vân Chiêu nhíu mày nhìn Phùng Anh: “ Vân Chương muốn đi Tây Vực, sao ta lại không biết?”

Phùng Anh lấy làm lạ:” Ai nói với chàng Chương Nhi muốn đi Tây Vực?”

Vân Chiêu ném báo cáo điều tra xuống: “ Hạ Hoàn Thuần.”

Tiền Đa Đa nghe vậy thì ăn cơm tiếp, liên quan tới Vân Chương thì lời Hạ Hoàn Thuần chẳng quyết được.

Vì liên quan tới nhi tử, Phùng Anh truy hỏi: “ Sao thế, vậy không tốt à?”

Vân Chiêu trầm tư: “ Khó nói lắm, ta nghĩ Hà Hoàn Thuần muốn bồi dưỡng Vân Chương ý thức và quyết tâm mở rộng bờ cõi.”

Tiền Đa Đa làu bàu:” Sao kẻ nào kẻ nấy lắm dã tâm như thế.”

Phùng Anh thở dài:” Rốt cuộc là do khao khát lập công tích của đế vương thôi.”

Phu thê ba người không mấy lo lắng về dã tâm Vân Chương để lộ ra, loại chuyện này khuyên không được, mài mòn không xong, tóm lại phải nhìn thế cục tương lai, khi cần Vân Chương phải tự quyết định.

Ăn xong đi tản bộ theo thông lệ, Vân Chiêu không nói gì cả, tới khi về thư phòng mở bản đồ cương vực Tây Vực ra xem nói:” Hạ Hoàn Thuần đang ở vị trí rất tốt, nhưng hắn chưa hài lòng, các nàng đoán xem hắn muốn tới đâu?”

Tiền Đa Đa lắc đầu, nàng không hiểu quân sự, Phùng Anh thì biết:” Đát La Tư sao?”

Vân Chiêu vỗ lên bản đồ:

“ Đúng, năm xưa Trương Tiên Chi ở Tây Vực chiến công đạt đỉnh điểm, ít nhiều không coi ai ra gì, sau này người Đại Thực dẫn đại quân tới, ông ta mang số ít binh mã tác chiến, cho nên chiến bại. Đó là lần xâm nhập xa nhất của quân đội người Hán về phía tây, rõ ràng Hạ Hoàn Thuần không phục, muốn mở trận Đát La Tư nữa.”

Phùng Anh nhíu mày:” Hắn muốn gây hấn biên ải, phu quân không định ngăn cản à?”

“ Vấn đề ta cũng muốn thăm dò thực lực vương triều Tát Phi (Safavid). Dù thất bại cũng chẳng sao, không ảnh hưởng lớn, giống Đại Đường vậy, cùng lắm mất khống chế vài vùng đất thôi. Mà với chúng ta mà nói không quan trọng lắm, Hạ Hoàn Thuần có thể thăm dò một chút, nếu thành công, hải quân của Hàn Tú Phân có thể tiến thêm tới biển Ả Rập.”

Phùng Anh có chút lo lắng, nàng sợ Hạ Hoàn Thuần dạy hư con mình, về tới phòng, lập tức viết thư cho Vân Chương, hỏi xem rốt cuộc có phải đạt thành hiệp ước gì với Hạ Hoàn Thuần không?

Thân là hoàng thái tử, không thể để người ta dắt mũi đi được.