Bất kể thế nào Vân Chiêu cũng phải thừa nhận suốt chẳng đường đi của y chính là dựa vào Lý Hồng Cơ và Trương Bình Trung để đo nông sâu của Đại Minh.
Vân Chiêu có tình cảm rất sâu nặng với họ.
Không khác gì một người dẫn đường quen thuộc đã chết.
Trương Bỉnh Trung đến lúc chết cũng không biết, người thích mình nhất chính là Vân Chiêu.
Không ai lý giải được loại tình cảm của Vân Chiêu với Trương Bỉnh Trung, loại tình cảm này bồi dưỡng từ kiếp trước, khó nói buông là buông.
Cho nên bữa rượu hôm đó Vân Chiêu uống một cách thống khoái mê ly, uống tới say ngất ngưởng.
Buổi sáng hôm sau tỉnh lại, nhìn thấy Tiền Đa Đa ngồi trông chừng bên cạnh, thấy y đã tỉnh, nàng cúi xuống dùng trán chạm vào trán trượng phu, thì thầm: “ Chết một tên ác tặc thôi, làm tổn thương tới mình thế làm gì?”
Rốt cuộc vẫn là người lớn lên với nhau từ nhỏ, thân mật vô cùng, khi người khác đều cho rằng Vân Chiêu uống say vì vui mừng thì Tiền Đa Đa biết lần này trượng phu rất thương tâm.
“ Không có gì, chẳng qua là nhất thời không thích ứng thôi.” Vân Chiêu đưa tay ra khẽ vuốt má nàng
Tiền Đa Đa thấy Vân Chiêu không có ý rời giường, ngồi ở đầu giường, ôm Vân Chiêu vào lòng, nói như dỗ dành trẻ con: “ Đừng miễn cưỡng bản thân, nỗ lực thời gian dài như vậy, chẳng phải vì để bản thân sống tiêu dao tự tại sao? Giờ làm được rồi, hãy làm chút chuyện mình thích đi, chàng ép buộc bản thân quá rồi.”
“ Trước kia chàng nói, muốn xây một tòa hành cung ở mỗi ngọn núi nổi tiếng, muốn mỗi thành thị phồn hoa có một cung điện, muốn đi thuyền trên mỗi con sông lớn. Thiếp làm rồi đấy, chàng có thể sống cuộc sống nay Tần mai Sở, mỗi ngày thức dậy bên ngoài đều là cảnh trí khác nhau, mỗi ngày đều mới mẻ, mỗi ngày đều vui vẻ.”
Vân Chiêu giật mình:” Nàng thực sự làm thế à?”
Tiền Đa Đa cười khúc khích:” Tất nhiên rồi, nhưng không dùng danh nghĩa hoàng gia, có chỗ cho chàng ngắm biển mây, nghe thác đổ, nghe tiếng mưa rơi trên lá chuối, đẩy cửa ra là đón ánh mặt trời. Có nơi để cảm thụ lời thì thẩm, có chỗ nghe sóng vỗ biển gầm, có hơi phồn hoa náo nhiệt, có cả thanh đăng cổ phận trong phòng, có mai đổ vươn qua cửa sổ, vươn tay ra hái được quả ăn.”
“ Chàng có thể ngồi thuyền tới thành Bạch Đế, cảm thụ sự hào sảng muôn dặm giang sơn đi trong một ngày, thích nhất có nơi xây trên vách đá, đẩy cửa sổ sẽ thấy ước bay thẳng xuống ba nghìn thước, tưởng giải ngân hà tuột khỏi mây.”
Vân Chiêu ôn nhu nhìn Tiền Đa Đa, thương tâm đã vơi đi rất nhiều: “ Tới khi đó chúng ta đi cùng nhau.”
Tiền Đa Đa gật đầu: “ Bất kể chàng làm gì, thiếp cũng ở bên chàng.”
Vân Chiêu vuốt ve vòng eo dần to lên của Tiền Đa Đa, nàng đã ba mươi rồi bắt đầu bước vào sườn dốc bên kia của nữ nhân, không giữ được vóc dáng tiêu chuẩn như xưa, nhưng tình cảm của y với nàng lại sâu đậm thêm vài phần: “ Cưới lão bà thế này thực sự quá đáng giá.”
“ Cảm thấy tốt hơn chưa?”
“ Bất tri bất giác tâm tình tốt hơn nhiều rồi.”
“ Tâm tình tốt hơn thì nên dậy đi, phu phụ Lôi Hằng tới Yến Kinh rồi, Lôi Hằng chuẩn bị rời vị trí quân đoàn trưởng, muốn tới Phượng Hoàng Sơn, đây là tin tức tốt.” Tiền Đa Đa báo tin vui:
Vân Chiêu vùi đầu vào lòng Tiền Đa một trận mới lười nhác rời giường, phu thê nhiều năm, tâm tư nên có không nên có đều qua cả rồi, chỉ còn lại cảm giác nương tựa lẫn nhau, càng thêm ấm áp.
Tới trưa cùng phu phụ Lôi Hằng, Trương Quốc Oánh ăn một bữa cơm, không thịnh soạn gì, chỉ là một bữa cơm thường nhật.
Trong bữa cơm, Lôi Hằng chẳng thể hiện ra chút quyến luyến nào với vị trí quân đoàn trưởng, ngược lại, ánh mắt hắn nhìn Trương Quốc Oánh làm Vân Chiêu đố kỵ, cái bộ dạng áy náy, yêu thương lại có chút kiêu ngạo ấy làm Vân Chiêu thấy không gọi Tiền Đa Đa tới ăn cơm cùng đúng là một sai lầm.
Đến chiều, Vân Chiêu và Hàn Lăng Sơn nói chuyện này còn cảm khái, dù sao vì lão bà mà bỏ quyền lực, không phải người bình thường làm được.
Hàn Lăng Sơn lại không tán đồng, cười nhạt:” Đa Đa tỷ làm gì thì luôn hết sức đương nhiên, nước chảy thành sông thôi.”
Vân Chiêu không hiểu:” Ý ngươi nói Lôi Hằng và Trương Quốc Oánh sở dĩ như vậy là nhờ Tiền Đa Đa?”
“ Cái gì khác thần không biết chứ thần biết Lôi Hằng nuôi một tiểu thiếp ở Hàng Châu.”
“ Ồ, quả nhiên ái tình cũng có kỳ hạn.”
Hàn Lăng Sơn cười:” Trương thị bọn họ một nhà hai Quốc, lại thêm một quân đoàn trưởng cường đại, có tư cách làm quyền thần rồi, bệ hạ không làm gì, Đa Đa tỷ chịu để yên sao, điều này Trương Quốc Trụ chắc chắn cũng tác động.”
Không khó đoán, Hàn Lăng Sơn biết lẽ nào Tiền Thiểu Thiểu lại không, mà từ đó tới chuyện Tiền Đa Đa biết có xa gì, sau đó Tiền Đa Đa chỉ cần đưa tin cho Trương Quốc Trụ … Vân Chiêu lắc đầu không muốn nghĩ nữa, đồng thời xua tay liên tục:” Được rồi, đừng nói nữa ngươi lại làm hỏng khao khát của trẫm với thứ mỹ hảo.”
Vân Chiêu rất muốn đánh Tiền Đa Đa một trận.
Sau khi nhìn bộ dạng ngoan ngoãn của nàng, Vân Chiêu lại không đành lòng, hiện giờ Tiền Đa Đa có cái danh sủng phi, đều là do y cưng chiều mà ra.
Nếu đã cưng chiều bao năm vậy thì tiếp tục cưng chiều đi, làm một người có đầu có cuối.
Vân Chiêu biết thanh danh của mình ở Đại Minh không được tốt lắm, năm xưa có rất nhiều tin đồn cùng với ấn phẩm dâm uế đã làm hỏng hết danh tiếng của y rồi.
Có điều bách tính Đại Minh tựa hồ chẳng quá bận tâm chuyện hoàng đế của mình là người tham hoa háo sắc, bao năm như thế, các chính sách có lợi cho họ được thi hành, bách tính đều cho rằng hoàng đế tham hoa háo sắc chẳng liên quan quái gì tới mình.
Chỉ cần hoàng đế không tăng thuế bừa bãi, ai quan tâm hoàng đế là cái loại gì.
Chỉ là không biết sau này bách tính tin một hoàng đế thiện lương, trí tuệ, giản dị, anh minh trong khởi cứ trú mới là hoàng đế thực sự, hay là tin hoàng đế háo sắc, tàn nhẫn, khát máu, cuồng bạo mới là hoàng đế của mình.
Dù sao Vân Chiêu không quan tâm lắm.
Mùa xuân không phải là mùa đi săn, đây là mùa muông thú sinh nở.
Vân Chiêu muốn tới tái thượng một chuyến.
Tới Yến Kinh, Vân Chiêu tiếp kiến Phật Sống tới từ các chùa miếu thảo nguyên, cùng với đại biểu mục dân, tiếp nhận thành ý thần phục và ủng hộ của họ với Đại Minh.
Chuyện này chuẩn bị từ năm ngoái, giờ tới bãi săn hoàng gia ở tái thượng là đúng lúc.
Theo thống kê của Trương Quốc Trụ, tôn giáo toàn thiên hạ sẽ tới đúng giờ, đại biểu mục dân thảo nguyên, người Ô Tư Tàng mới trên cao nguyên Ô Tư Tàng cũng tới, chỉ có Tây Vực không có ai tới, hoặc có thể nói Hạ Hoàn Thuần cho rằng người phía đó không cần tới.
Đại hội lần này do Đại Phật Sống Tôn Quốc Tín tổ chức, đây hẳn là một đại hội thành công lớn.
Vương gia trên thảo nguyên bị giết hết rồi, không còn một ai, dù là có cũng theo Đa Nhĩ Cổn tới cực bắc, giờ trong số mục dân, có một nửa là người Hán, một nửa là người Mông Cổ. Vân Chiêu lúc này không quan tâm người Hán hay là Mông Cổ gì nữa, bọn họ đều là những mục dân chăm chỉ của hoàng triều, vì Đại Minh cung cấp chế phẩm thịt, sữa, da thú, tác dụng không thể thay thế.
Người Ô Tư Tàng mới cũng là quần thể có thể tin tưởng, Vân Chiêu cũng không để ý thân phận của họ nữa, vì họ không còn phải là nô lệ của Phật quốc Tuyết Sơn, bọn họ là người ở lãnh địa Đại Minh.
Tây Vực thì chưa được, trước khi người mảnh đất đó hoàn toàn sùng bái Phật giáo, Đạo giáo, Vân Chiêu chưa thể coi là người mình.
Nói một câu thật lòng, tới giờ Vân Chiêu vẫn không hiểu người dân trên mảnh đất đó nhất định phải kiếm một đám thần phần để cung phụng, cứ như không có thần phật thì không sống nổi vậy.