Minh Thiên Hạ

Q5 - Chương 071: Cách dùng gia súc lớn.




Yến Kinh sẽ là hoàng đô thứ hai có đường sắt.

Người Yến Kinh đang kháo nhau tin tức nóng bỏng tay này, bọn họ hết sức phấn chấn, lại còn do hoàng đế mang tới nữa chứ, nghĩ thôi đã thấy kích động.

À phải nói thêm rằng, người Yến Kinh rất xa lạ với với những thứ tân tiến như đường sắt, điện báo, thêm vào chẳng có ai tiến hành giáo dục khoa học phổ thông cho họ, vì thế Vân Chiêu liền biến thành hoàng đế thần tiên có thể sai cự long vác trăm vạn cân hàng, giống Đại Vũ sai Ứng Long vác đất trị thủy.

Biến thành hoàng đế thần tiên có thể sai Thiên Lý Nhãn, Thuận Phong Nhĩ giúp truyền tin, giống Hoàng Đế đại chiến Xi Vưu.

Tóm lại ở chuyện thổi phồng hoàng đế người Yến Kinh rất sở trường rất có tâm đắc.

Quan phủ cũng thích bách tính nghĩ như vậy, mặc dù biết là giả cũng chẳng đi giải thích, thấy như thế sau này quan phủ tuyên truyền cho đường sắt dễ được tán đồng hơn.

Vân Chiêu đúng là bắt đầu mưu tính xây đường sắt trực tiếp từ Trường An tới Yến Kinh, kế hoạch rất lớn, hao phí vô cùng, nhưng không cần dùng thuế quốc gia cũng làm được.

Bởi vì không chỉ quan phủ địa phương cực kỳ nhiệt tình với chuyện làm đường sắt mà các tài chủ địa phương cũng hết sức hứng thú.

Chỉ là từ sau khi đường sắt rời Quan Trung, tuyệt đối không cho vốn tư nhân tham gia.

Đây là công trình có ý nghĩa trọng đại, quy mô lớn chưa từng có, vì thế mà nó cần một người có đủ năng lực, kinh nghiệm cũng như địa vị để chỉ huy.

Quan trọng nhất là phải chịu được khổ, không tham lam, nói tóm lại là một con gia súc lớn.

Gia súc lớn thì phải đem kéo cối xay nặng.

Đó là nguyên tắc dùng người nhất quán của Vân Chiêu.

Bất kể là di dân Liêu Đông hay xây dựng đường sắt thì đều phải cần một con gia súc thật cường tráng mới cáng đáng được khối lượng công việc đồ sộ đó.

Chắc chắn Từ Ngũ Tưởng là con gia súc đó.

Di dân Liêu Đông thao tác không tốt một chút là gây dân oán, xử lý bất cẩn là tạo thành chuyện họa quốc.

Từ Ngũ Tưởng ở phương diện này có kinh nghiệm phong phú, trước kia là tri phủ Hán Trung, công tích lớn nhất của hắn chính là đưa bách tính từ vùng núi chuyển sang bình nguyên.

Làm đường sắt từ Trường An tới Yến Kinh, liên quan tới nhân sự, tiền lương, phải tiếp xúc với toàn bộ quan phủ nơi đi qua, nhân tuyển tổng chỉ huy không nhiều, Từ Ngũ Tưởng là thư ký nhiệm kỳ đầu của Vân Chiêu, từng tiếp xúc toàn bộ quan viên từ lý trưởng, đại lý trưởng, huyện trưởng, tri phủ, chắc chắn là thích hợp nhất.

Bây giờ Từ Ngũ Tưởng vừa mới bị Vân Chiêu đuổi về Trường An làm một vị tri phủ thanh nhàn, tinh thần hẳn rất kém.

Là gia súc thì đừng cho nó nghỉ, nếu không sẽ sinh ra tính ì, nhất là loại gia súc có trí tuệ cao.

Điểm này Vân Chiêu rất rõ.

Loại người như Từ Ngũ Tưởng không thể để hắn nhàn nhã được, loại đầu óc chứa đầy âm mưu quỷ kế ấy, rất dễ lúc rảnh rõi làm ra chuyện lớn.

Ai mà biết chuyện gì, tóm lại là Vân Chiêu ghét bất kỳ sự bất ngờ dưới bất kỳ hình thưc nào.

Phải thông qua công tác nặng nề vắt kiệt tinh lực của hắn thì hắn mới mưu lợi cho quốc gia, bách tính.

Từ Ngũ Tưởng làm tri phủ Trường An năm năm, khi đó đường sắt từ Yến Kinh tới Trường An cũng hòm hòm, công tác di dân Liêu Đông hoàn thành giai đoạn đầu, tới khi đó phái quan viên trẻ sức lực làm tiếp, tốn 20 năm sẽ khai khẩn hết đất đen đông bắc.

Tích công trạng tới đó, hắn đủ tiến vào TW.

Vân Chiêu tin khi y nói rõ ràng Từ Ngũ Tưởng là hắn sẽ thành tri phủ Trường An, tin rằng tên này đã lập xong kế hoạch phải làm gì trong năm năm rồi, mức độ tỉ mỉ của tên này tới độ e rằng bao nhiêu lần ân ái với lão bà cũng quy hoạch hết.

Bây giờ ném tên đó ra làm đường sắt, lại ném cho giám sát di dân, quá tốt, quá bất ngờ ... Đây gọi là nghệ thuật chỉ huy của lãnh đạo.

Còn trao đổi trước à, không có đâu.

Vì giờ Vân Chiêu không phải là đồng song của hắn nữa, Từ Ngũ Tưởng cũng không phải là người mà có thể bị người ta tùy tiện trêu mặt rỗ.

Vân Chiêu tin Từ Ngũ Tưởng sẽ lý giải.

Khi Vân Chiêu về tới hành cung thì Tiền Đa Đa xem một bản điện báo tới từ Đôn Hoàng.

Tiền Đa Đa thấy trượng phu về thì vẫy vẫy tờ điện báo:” Hạ Hoàn Thuần đạt được mục tiêu giai đoạn hai, khai xuân sẽ chấp hành giai đoạn ba.”

Bà nương này lần trước vì Vân Chiêu ốm một trận, lạnh nhạt với nàng một thời gian mà khóc khóc mếu mếu nói không xen vào triều chính nữa, giờ quên hết rồi, cái tính chẳng chịu đổi, Vân Chiêu không xem điện báo mà kiếm cái giường gấm nằm xuống, lười nhác nói:” Điện báo của Tôn Quốc Tín nói nói rõ hơn nhiều, Hạ Hoàn Thuần đình chỉ mở rộng ra ngoài, trước tiên củng cố cục diện hiện giờ.”

“ Củng cố thế nào?” Tiền Đa Đa hỏi:

“ Chẳng qua là cùng người cùng chí hướng kết ân, cùng kẻ đối nghịch hành ác, đánh giá bách tính các tộc ở Tây Vực, giữ lương thiện, đuổi ác quỷ.”

“ Ai phán định ai là lương thiện, ai là ác quỷ?”

Vân Chiên vươn ngón tay ra chọc vào bầu ngực cao ngất của Tiền Đa Đa.

Tiền Đa nắm tay trượng phu đặt lên ngực mình:” Cả người đều là của chàng rồi, cần gì che che đậy đậy.”

“ Ý ta là thế, muốn nói với nàng, ta mới là người muốn làm gì thì làm.”

Mùa đông mặc y phục rất dầy, nên sờ chẳng thấy gì, Vân Chiêu thu tay lại, đưa lên mũi ngửi ngửi:” Sau này đừng dùng long tiên hương nữa, thứ này vốn là phân cá kình, dùng nhiều hại ta không phân biệt được thơm thối.”

Tiền Đa Đa cúi đầu ngửi cổ áo:” Xem ra cái tên chưởng quầy Bảo Bình Các này đáng bị phá sản, tặng lễ vật cũng sai.”

“ Nàng lại thu lễ vật của người ta à?”

“ Chàng đã không thu lễ vật của bất kỳ ai rồi, nếu thiếp mà cũng không thu, trên đời này không ai dám thân cận hoàng gia nữa.”

Vân Chiêu nhíu mày:” Chúng ta cần người ta thân cận hoàng gia sao?”

Tiền Đa Đa hỏi lại:” Thực sự không cần à?”

Vân Chiêu thở dài, cuối cùng cũng không nói ra lời trách móc Tiền Đa Đa, y biết, Tiền Đa Đa chẳng phải tham chút đồ của người ta, mà là muốn chuẩn bị chút nhân mạch cho Vân Hiển.

Cũng may dù là rượu Kiếm Nam Xuân, đồ ngọc Linh Lung các, hay là Bảo Bình Các đều là thương nhân, không có quan viên hay tướng lĩnh, không coi là quá giới hạn.

Nhi tử không thể thành hoàng đế, vậy thì nhất định phải có tiền, hơn nữa còn phải là rất nhiều tiền mới được.

Điều này cũng nói lên rằng Tiền Đa Đa không có ý xúi bẩy nhi tử tranh quyền, chính vì thế là Trương Quốc Trụ, Hàn Lăng Sơn hay bách quan đều không nói một lời về hành vi của nàng, thậm chí còn ngầm dung túng.

Chỉ cần đế quốc đừng xuất hiện cảnh nồi da nấu thịt là được, chứ còn tiền là cái gì.

Đại Minh nay bình yên vô cùng.

Từ khi hoàng đế tới Yến Kinh, nha môn thận hình ti khống chế tất cả.

Không phải đám cuồng đồ thích phạm pháp chỉ trong một đêm đã biết mất hết, mà Từ Ngũ Tưởng trước khi rời Yến Kinh đã nghiêm đả một lần, phạm vi rộng, hình phạt nghiêm phải nói chưa từng có.

Đừng nói là giết người phóng hỏa, đến cả ném một tờ giấy ra đường cũng bị xử phạt, phàm là bị Thận hình ti đưa vào nhà lao thì trong vòng ba ngày sẽ bị đưa đi Hà Tây.

Muốn về à, năm năm sau hẵng nói.

Chính vì hình phạt nghiêm như vậy mới khiến Yến Kinh trở nên hết sức thanh bình, đến cả cãi nhai ở đầu đường cũng không phát ra âm thanh, chỉ thấy hai người mặt đỏ gay như gà chọi mồm đóng ra mở vào liên tục, chẳng biết chửi cái gì.

Hậu quả trực tiếp là đám lưu manh vô lại của Yến Kinh tuyệt tích, khiến cả Yến Kinh thành tòa thành quân tử.

Rất tiện một mình Tiền Đa Đa giở thủ đoạn.

Ngay cả quan viên thanh liêm nhất Yến Kinh là Diêm Ứng Nguyên cũng vờ như không thấy.

Đó chính là quyền lực.