Minh Thiên Hạ

Q5 - Chương 051: Khe hở lớn dần.




Một nam tử trắng trẻo, ngũ quan cũng tạm gọi là ưa nhìn, chỉ là nụ cười nịnh bợ, mắt láo liên, lưng lom khom, phát hỏng hết tướng mạo tới gần Trương lão lão gia: “ Trương lão gia, tiểu nhân vừa kiếm được mấy con ngựa gầy Dương Châu, ngài có muốn đi xem không?”

Trương lão gia chẳng cần ngẩng đầu lên cũng biết người nói là ai :” Phương Tam, thời buổi này mà cũng có ngựa gầy Dương Châu à?”

Phương Tam hạ giọng khẳng định chắc chắn: “ Trương lão gia cần thì tất nhiên sẽ có.”

Trương lão gia hừ một tiếng: “ Con ngựa gầy mà ngươi cho ta xem lần trước mà cũng gọi là ngựa gầy à, còn to hơn cả trâu, ngoài ra nếu ngươi dám đem khuê nữ nhà người ta bán như gia súc, không sợ quan phủ đầy đi Mã Lục Giáp hay Tây Vực sao?”

Phương Tam cười hăng hắc: “ Xem ngài nói kìa, dù cho Phương Tam nay ba mươi cái lá gan cũng không dám buôn bán khuê nữ, là khuê nữ đó tự tìm tới nhà, muốn kiếm một nhà giàu có gả đi, làm tiểu thiếp cũng được.”

Trương lão gia thở dài sườn sượt:” Nha đầu trông như gấu chó mà cũng dám đòi giá 3000 ngân tệ, lão gia ta tuy nhiều tiền cũng không tiêu như thế. Có điều ngươi bán nha đầu như trâu kia đi rồi à?”

Phương Tam hạ giọng nói nhỏ:” Lương lão gia ở phố sau mua rồi, ngài cũng biết đấy, Lương lão gia giống ngài, chỉ có ba khuê nữ, thực sự không tin vào cái bụng bà nương nhà mình nữa, bỏ tiền ra mua. Nghe nói hôm qua gieo được rồi, lần này có khi được nhi tử.”

Trương lão gia gãi gãi cằm, nghe tới nhi tử thì động lòng lắm, nhưng cuối cùng vẫn lắc:” Không ăn nổi.”

Phương Tam cười hì hì, rót trà đầy cốc trương lão gia:” Thế khuê nữ phía Triều Tiên, ngài muốn đi xem không, rẻ, lại còn đẹp.”

Trương lão gia bật dậy ngay, dùng khăn lông che chỗ riêng tư:” Ngươi thật to gan.”

Phương Tam nhìn quanh xuỵt luôn mồm rồi ghé vào tai Trương lão gia nói thật nhỏ:” Trước kia không dám, nhưng giờ nghe nói triều đình sắp mở chính sách cho dị tộc vào trong nước rồi, thời gian trước thái tử điện hạ vì mở đường sắt từ Quan Trung tới Thục, chuyên môn kiếm mấy vạn nô lệ để dùng kia kìa.”

“ Ngài nghĩ mà xem, Thục đạo xây lên thế nào, bệ hạ sao có thể để người Đại Minh đi nạp mạng, nhưng không thể thiếu đường sắt, nên quốc sách mở ra khe này. Khe hở mở ra được thì đừng hòng bịt lại.”

“ Chứ không à, quan phủ nghĩ ra cách cho dị tộc vào Đại Minh, gọi là quy định thuê 30 năm, nói cách khác chỉ có thể ở Đại Minh tối đa 30 năm, hết hạn là phải đi.”

“ Nhưng Trương lão gia ngài nghĩ mà xem, những 30 năm đấy, khác gì mãi mãi đâu.”

Trương lão gia không sợ Trương Tam lừa mình, loại người này kiếm ăn được là nhờ chữ tín, nếu làm hỏng chiêu bài của bản thân, đừng hòng làm ăn ở Hàng Châu.

Nghĩ tới nữ nhân Triều Tiên, ông ta cũng động lòng lắm, da trắng cứ gọi là …

Mau chóng mặc y phục xong, Phương Tam gọi một cái xe ngựa đưa Trương lão gia rời Hàng Châu, loại chuyện này quan phủ tuy không quản nữa, nhưng làm ngay trước vành mắt, hậu quả vô cùng nghiêm trọng.

Thành Hàng Châu ở bên sông Tiền Đường, con sông này có thể đi được cả thuyền biển, con thuyền mà Phương Tam đưa Trương lão gia tới không dám cập bờ.

Bọn họ đi thuyền con tới cái thuyền biển ba cột buồm cực lớn, đây không phải thương thuyền vũ trang, vì Trương lão gia không thấy hỏa pháo.

Chiêu đãi bọn họ là một nam tử mặt mày âm u, lạnh lùng chỉ khoang thuyền:” Tầng 1 là 100 đồng bạc, chỉ được mua một, tầng 2 là 80 đồng bạc, tối đa mua 2, tầng đáy 30 đồng bạc, mua thoải mái.”

Phương Tam cười hì hì dẫn Trương lão gia vào khoang thuyền bốc mùi hôi thối không chịu nổi.

“ Tầng 1 là nữ nhân Triều Tiên, biết nói một ít tiếng nước ta, tầng 2 là nữ nhân nước Oa, đặc điểm là ngoan ngoãn, còn tầng đáy thì không nói nữa rồi, già trẻ nam nữ đều có, tùy tâm ý Trương lão gia.”

Mới vào tầng 1, Trương lão gia bị một đôi mắt u sầu làm mê đắm, trong đầu ông ta lúc này chỉ có đôi mắt ấy.

Phương Tam là người lanh lợi cỡ nào, thấy Trương lão gia ngây ra nhìn nữ nhân có chút tuổi tác kia, thì thầm bên tai:” Trương lão gia, nữ nhân này rất xinh đẹp, nhưng có chút phiền toái, giá cả lại đắt, chúng ta xem người khác.”

Đó là nữ nhân chừng trên hai mươi, tóc bù xù như tổ chim, áo gai, mặt lấm lem bẩn thỉu, nhưng không che lấp được vẻ đẹp của nàng, cùng đôi mắt biết nói kia, bộ dạng động lòng người, nam nhan chỉ muốn ôm vào lòng che chở.

“ Bao tiền?” Trương lão gia không nhiều lời:

“ 200!” Rõ ràng là nói 100 rồi, Phương Tam lập tức báo giá gấp đôi, bán người khác bán hàng hóa, nhìn vừa mắt có tư cách tăng giá:

Trương lão gia ngay cả hứng thú mặc cả cũng không có, lấy ngân phiếu ra vỗ vào ngực Phương Tam:” Mau thả người ra, con mẹ nó, đây là cái cũi chó, không phải người sống.”

Phương Tam thu ngân phiếu, sai thủy thủ mở lồng.

“ Cầu xin ngài, cầu xin ngài ...” Nữ nhân Triều Tiên sau khi được thả ra quỳ dưới chân Trương lão gia cầu khẩn, kích động quá độ nên nói không ra lời:

Phương Tam lại sán tới:” Nữ nhân này mang theo một nữ oa, hai nữ nhân già, xem ra ở Triều Tiên cũng là phụ nhân phú quý, nàng muốn ngài mua cả ba người khác, còn nói, nếu ngài mua cả, không bắt họ phải chia tách, họ làm trâu làm ngựa cho ngài cũng được.”

Trương lão gia nhìn nữ nhân đó khóc sướt mướt mà đau lòng từng cơn:” Cho ngươi đắc ý một lần, nói giá đi.”

“ 500.”

“ Ngươi định bắt nạt Trương lão gia này à, một nha đầu với hai nữ nhân già mà những 500?”

Phương Tam không nói lời nào, đi sâu vào khoang thuyền kéo một tiểu khuê nữ bốn năm tuổi, bẹo má tiểu cô nương:” Trương lão gia xem có đáng không?”

Trương lão gia nổi giận:” Ta không phải súc sinh, khuê nữ của ta cũng tuổi này, mua nữ nhân là để Trương gia có hậu, tiểu khuê nữ trông thế nào liên quan gì tới ta, nếu không phải thấy mẹ nó cầu xin, ta đã chẳng cần.”

“ Đám buôn người các ngươi sớm muộn sẽ bị sét đánh, tích đức chút đi, 400 đồng là quá nhiều rồi, cầm lấy rồi xéo đi.”

Khi Trương lão gia lấy thêm một tờ ngân phiếu 400 vỗ vào ngực Phương Tam còn nói thêm một câu như vậy.

Phương Tam chắc coi ra gì, loại người như hắn bị người ta chửi sinh con không có lỗ đít, nhưng mà con hắn to khỏe như nghé ấy, sao đâu.

Cho nên mấy lời kiểu đó hắn coi như gió thoảng bên tai, chỉ cần kiếm được tiền, người ta chửi mắng vài câu coi như là quà tặng.

Hắn không để ý, nhưng người trên thuyền nổi giận, ở đây không có chuyện mặc cả, tên nào tên đấy cầm đao chắn đường Trương lão gia, mấy nữ nhân Triều Tiên rúm ró lại một chỗ. Trương lão gia chỉ tay vào tên nam tử mặt âm u:” Ở Triều Tiên, các ngươi có thể làm vương, nhưng nhìn cho rõ, đây là Đại Minh, lão tử mua người bỏ tiền, thu đao lại cho lão tử, lão tử mà đứt cái móng tay, loại hải tặc như ngươi có lấy mạng ra cũng chẳng đền nổi đâu.”

Phương Tam vội vàng xua tay ra hiểu, đám người chặn lối kia liền nhường đường.

Trương lão gia thấy tiểu khuê nữ mình trần, cởi áo ra bọc lấy đứa bé, giao cho mẹ nó, hừ một tiếng, dẫn cả đoàn người họ rời đi.

Tiễn đoàn người Trương lão gia đi rồi, Phương Tam sầm mặt nói với nam tử kia:” Tạ Lão Thuyền, ngươi nghe cho rõ, chúng ta bán người, không phải làm sơn tặc, hải tặc. Quan phủ sở dĩ mắt nhắm mắt mở với chuyện của chúng ta là vì làm thế có lợi cho họ, nhưng ngươi dám làm xằng làm bậy ở đây, cho dù có chạy được cũng bị thận hình ti truy sát tới chân trời góc biển.”

Chiếc thuyền biển cực lớn rời khỏi sông Tiền Đường, Phương Tam ngồi thuyền nhỏ lên bờ, hôm nay buôn bán được vụ lãi to, mở đầu vậy là không tệ, tiếp theo vẫn còn phải liên hệ với nhiều người có tiền hơn nữa, hi vọng nửa tháng bán hết người trong thuyền.