Bất kể là bá tước Lôi Ân hay là Cty Đông Ấn Hà Lan đều không dễ đối phó, người ta khổ công gây dựng đảo Trảo Oa 20 năm, Lam Điền muốn chiếm lĩnh nơi đó sẽ không dễ dàng.
Nghe nói bát tước Lôi Ân đã cùng đám thổ vương Trảo Oa tụ tập mười vạn người, biến cả đảo Trảo Oa thành bảo lũy, bọn họ thậm chí còn mang hỏa pháo trên hạm thuyền lên đảo, sẵn sàng đón địch.
Không chỉ hỏa thương, hỏa pháo, trong tay đám thổ vương còn có gần 2000 voi chiến, kỵ binh không ít.
Lại còn đám lính đánh thuê Châu Âu do Lôi Ấn triệu tập, khiến thực lực nơi đó tăng liền mấy cấp.
Đây là cuộc chiến quy mô nhất của Lam Điền ở hải ngoại.
Do có thiết giáp hạm, hạm đội Lam Điền ở mặt phòng ngự chiếm ưu thế nhất định, hỏa pháo Lam Điền uy lực cao hơn, trọng lượng nhẹ hơn, bắn nhanh hơn, đó cũng là nguyên nhân Lôi Ân đưa pháo lên bờ.
Người Hà Lan đã cố thủ đợi chi viện một năm rồi, Hàn Tú Phân từng phân tích tình hình quân sự ở Châu Âu, cho rằng bá tước Lôi Ân phải tiếp tục cố thủ hai năm.
Nay người Anh đang có xung đột nghiêm trọng với người Hà Lan ở bắc hải, hải quân hai bên đặt trong tình trạng báo động, người Hà Lan phải xử lý nguy cơ trước mắt mới có thể chi viện cho viễn đông.
Vốn đối diện với tình huống này, đáng lẽ Lôi Ân nên rút lui, đó là hành vi thường thấy nhất trong chiến tranh thực dân, dù sao đất thực dân là nơi bóc lột lấy tài phú, không cần cố thủ.
Thế nhưng Lôi Ân đã đầu tư vào Trảo Oa quá nhiều, nhiều tới mức ông ta không thể vứt bỏ được, thế nên Lôi Ân quyết tử chiến với đế quốc Lam Điền non trẻ, muốn dùng một trận chiến xác định địa vị thống trị của Hà Lan ở vùng biển này.
Đồng dùng cuộc chiến này để nói với các cổ đông khác của Cty Đông Ấn Hà Lan, nơi này đáng để mọi người tăng cường đầu tư.
Đảo Trảo Oa bốn mặt là biển, thuộc khí hậu rừng mưa nhiệt đới, không có thay đổi thời tiết nóng lạnh, lượng mưa sung túc, điều kiện thiên nhiên ưu đãi khiến cây cối quanh năm tươi tốt.
Người Hà Lan trồng lượng lớn hương liệu trên đảo Trảo Oa, thậm chí còn kiếm cây trà từ Đại Minh mang về trồng, nay sản lượng rất tốt.
Chưa hết còn có lúa nước, ngọc mễ, lạc, cùng mỏ lưu huynh, vàng bạc mà Lam Điền đang cần gấp.
Trên đảo Trảo Oa sông ngòi chằng chịt, phong cảnh ưu mỹ, bá tước Lôi Ân gần như dốc hết tâm huyết cả đời vào Ba Đạt Nhĩ Duy Á, khiến nó đã có chút dáng vẻ của một thành phố Châu Âu, về quy mô hơn xa Tân Thành do Hàn Tú Phân kiến lập.
Với Hàn Tú Phân mà nói, Tân Thành kỳ thực là một tòa binh thành, ý nghĩa của nó là để phong tỏa eo biển Mã Lục Giáp, khi hạm đội Lam Điền hạ được Trảo Oa mới thực sự có hậu phương vững trãi.
Năm ngày sau Trương Truyền Lễ, Lưu Minh Lượng và Lôi Áo Ny tới đảo Thiên Đường.
Lôi Áo Ny không phản cảm chuyện mệnh lệnh thay đổi luôn xoành xoạch này, thực sự mà nói, đem so với việc trồng trọt, nàng càng thích dẫn hạm đổi vượt gió phá sóng trên biển hơn.
Hàn Tú Phân không phải là người thích giải thích hành vi của mình với người khác, ngươi theo được thì theo, không thì cút xéo, đó là phép tắc dùng người xưa nay của nàng.
Bí thư cơ yếu Triệu Vãn Tình đem nội dung hội nghị quân sự mấy ngày qua thuật lại cho ba người xong, Hàn Tú Phân nói với Lôi Áo Ny: “ Giết cha cô, cô sẽ thành tổng đốc đế quốc tại Xiêm La.”
Lưu Minh Lượng, Trương Truyền Lễ, Triệu Vãn Tình nghe Hàn Tú Phân ra mệnh lệnh vô nhân tính đó, ánh mắt đồng loạt nhìn Lôi Áo Ny.
Vở kịch cốt nhục tương tàn làm ba người rất hưng phấn.
Lôi Áo Ny mắt mở to, người run lên, hai tay nắm chặt, hồi lâu không trả lời.
Lưu Minh Lượng có chút thương hại, nhiệm vụ này với Lôi Áo Ny mà nói thực sự quá tàn khốc, hạ thấp giọng nói với Hàn Tú Phân:” Hay là giao trọng trách này cho ta, để Lôi Áo Ny làm hậu viện.”
Hàn Tú Phân lờ hắn đi, chỉ nhìn Lôi Áo Ny đợi trả lời.
Lôi Áo Ny rốt cuộc nghiến chặt răng hỏi:” Tướng quân, ta có thể đích thân giết chết bá tước Lôi Ân mà không cần bắt làm tú binh không?”
Hàn Tú Phân gật đầu:” Đế quốc không cần tù binh.”
Lôi Áo Ny cười hạnh phúc, quý một gối hôn tay Hàn Tú Phân:” Đa tạ tướng quân.”
Lôi Áo Ny đi chuẩn bị rồi, nàng đi vô cùng dứt khoát.
“ Người Châu Âu khác chúng ta, họ thích giết cha mình để chứng tỏ sự vĩ dại, của bản thân, cho nên có thể nói giết cha mình là theo đuổi cả đời của họ.” Hàn Tú Phân tháo kính đặt xuống bàn, cầm chén trà lên thong thả uống, nói với mấy người còn há hốc mồm:” Đừng ngạc nhiên, sau này đọc nhiều sách vào.”
Lưu Minh Lượng ngậm miệng:” Bảo sao mà Lôi Áo Ny thích giết cha mình thế, không biết năm xưa Lôi Ân đã làm gì nàng.”
Hàn Tú Phân cười:” Có gì đâu, Lôi Ân là thương nhân thuần túy, cho nên ông ta lý trí an bài tài sản của mình.”
Triệu Vãn Tình cau mày:” Tài sản của ông ta bao gồm nữ nhi sao?”
“ Hừ, nếu ngươi không thi đỗ vào thư viện Ngọc Sơn, ngươi cho rằng ngươi không phải tài sản của cha ngươi?” Hàn Tú Phân nhạt giọng hỏi lại, nàng nhìn sự việc luôn ở cái lý trước, lại thích nói thật, điểm này không hay:
Trương Truyền Lễ ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào mông Triệu Vãn Tình, mặt đỡ đẫn, nàng phát hiện ra tức giận tránh đi, thế là ánh mắt hắn biến thành nhìn chân Hàn Tú Phân, Triệu Vãn Tình đang đợi hắn trả giá, không ngờ nghe hắn nói:” Người Châu Âu thích giết cha, còn người Hán chẳng phải thích giết con sao ... có khác gì đâu …”
Lưu Minh Lượng mặt mày khó coi gượng gạo phản bác:” Đúng là chúng ta đa phần được bệ hạ cứu từ trong nồi ra, nhưng là lúc thiên tai đói kém, sao luận như lúc bình thường được ...”
“ Hắn nói đúng.” Triệu Vãn Tình không ngờ lên tiếng ủng hộ Trương Truyền Lễ: “ Nếu không có nạn đói chẳng nữa thì chẳng phải trong Hiếu Kinh có câu chuyện biến thái giết con phụng dưỡng mẹ, còn coi đó là tấm gương hiếu thảo hay sao? Chúng ta coi hành vi con giết cha của người Châu Âu là man rợ, vậy hành vi giết con của chúng ta coi là gì … ”
“ Thôi đi, thôi đi, đừng nói loại chuyện này nữa ...” Lưu Minh Lượng cắt lời, chủ đề này đối với ai cũng chẳng thoải mái gì, lảng đi:” Hàn lão đại, tác dụng của ta ở nơi này không lớn nữa, ta muốn về Lam Điền dạy học, nghe nói thư viện Ngọc Sơn vừa lập học viện thông dịch ...”
“ Không cho!” Hàn Tú Phân chỉ dùng hai chữ đánh tan giấc mộng đẹp của hắn:
Nay Đại Minh trăm việc bộn bề, chỉ cần người dùng được đều bị Vân Chiêu dùng như lừa, muốn thoát gọi dây cương sống khoái hoạt à, không có chuyện đó đâu.
Chuyện ở chiến trường, Vân Chiêu rất ít khi đích thân chỉ đạo các tướng quân của mình tác chiến thế nào.
Điểm này khiến văn võ toàn triều vô cùng hài lòng.
Vân Chiêu chỉ tăng cường hệ thống giám sát, nhấn mạnh tác dụng của phó tướng, sau đó là đem toàn bộ quyền lực tác chiến giao cho các tướng quân.
Hải quân, lúc quân cả thủy quân nội địa cũng thế.
Mục tiêu của quân đội là biên cương, nước ngoài.
Còn cảnh sát vũ trang chịu trách nhiệm ổn định châu phủ trong nước.
Còn về địa phương, Vân Chiêu đang kiến lập tổ chức mới, gọi là cảnh sát, công tác của cảnh sát là điều tra, phá án, cùng trị an địa phương.
Vân Chiêu cũng hết sức rộng rãi đem quyền quả lý cảnh sát cho quốc tướng phủ, đồng thời cho phép dưới tình huống được hoàng đế đồng ý, có thể điều phối cảnh sát vũ trang tham gia vào chỉnh đốn trị an địa phương.
Trong ba tổ chức quân sự này, chắc chắn quân đội hoàng gia có trang bị tốt nhất, nhân số đông nhất, huấn luyện tốt nhất, cảnh sát vũ trang thứ hai, sau đó là cảnh sát.
Khi Trương Quốc Trụ nhận được văn thư thành lập cơ cấu cảnh sát cùng quản lý cảnh sát vũ trang, hết sức kinh hãi.
Không phải kinh hãi vì sao Vân Chiêu thành lập tổ chức thế này, mà trong văn thư đường lối rõ ràng, điều lệ chính xác, hai cơ cấu này vô cùng nghiêm ngặt.
Trông không giống cơ cấu sáng lập cẩu thả, mà giống hai bộ phận đã trải qua thao tác vô cùng thuần thục, hắn thậm chí cho rằng không cần thảo luận, không cần thử vận hành, cứ trực tiếp sử dụng là được.
Ngay cả nhân tuyển tổng đốc cảnh sát vũ trang đầu tiên cũng có rồi, chính là Bình Răng Hô.