Minh Thiên Hạ

Q4 - Chương 195: Phải đi vào chính quy.




Vân Chiêu thấy gần đây tâm thái hoàng đế của mình quá nặng rồi, nhìn nhận mọi chuyện dưới góc độ được mất của hoàng đế mà mất đi sự công tâm sáng suốt trước một sự việc. Những lời của tiên sinh tuy không cởi bỏ được hết tâm sự của y, nhưng đủ khiến khi nhận ra bản thân cần tĩnh tâm lại một chút, vì thế y tới Chung Nam Sơn, ở trong Kim Tiên Quán.

Kim Tiên Quán không phải là đạo quán lớn, vấn đề là ở đây có một người dũng cảm biến thành kẻ điên, từ kẻ điên biến thành trí giả, đó chính là đạo nhân Lương Hưng Dương.

Vân Chiêu thấy mình có thể học hỏi gì đó từ ông ta.

Quyền lực cực lớn luôn có cám dỗ lớn.

Mặc dù Vân Chiêu luôn tự cảnh báo bản thân không để cho con quái vật quyền lực đó nuốt chửng, y đã cảm giác rõ ràng, mình đã trở nên kiêu ngạo, đã tự coi bản thân là chí cao vô thượng.

Nhìn khắp lịch sử, đánh bại quân khởi nghĩa luôn luôn không phải là triều đình, mà là bản thân quân khởi nghĩa.

Bởi thế Vân Chiêu luôn cực lực tránh biến mình thành lãnh đạo đội quân nông dân khởi nghĩa.

Thế nên y không phóng tay mà làm như đám Lý Hồng Cơ, vì khi lửa khởi nghĩa cháy lên, không ai có thể khống chế được nó.

Chu Nguyên Chương là một ngoại lệ, ông ta thành công là bởi vì kẻ thống trị khi đó là người Mông Cổ.

Bởi thế Vân Chiêu từ ngày đầu không điên cuồng tăng cường nhân số, không vội vàng chiếm lĩnh địa bàn, y càng chuyên tâm tổ chức chính quyền thêm chặt chẽ, xác lập mục tiêu thêm rõ ràng.

Y kiên trì từng bước đi trên con đường đó, thế nên y là người cười cuối cùng.

Lương Hưng Dương què chân cưới một lão bà, sinh ra được một nhi tử đẹp đẽ khỏe khoắn.

Ông ta từ bỏ chức vị quản lý lăng viên Núi Trọc, về Kim Tiên Quán làm một đạo sĩ khoái lạc.

Ông ta thực sự khoái lạc, cái loại khoái lạc của người hưởng thụ cuộc sống.

Ông ta trồng mấy mẫu ruộng, nhưng không tỉ mỉ chăm sóc, chim mổ sâu ăn còn lại bao nhiêu thì ông ta dùng bấy nhiêu.

Ông ta có một cái vườn quả, cũng chẳng chăm bón cho nó, khi quả chín, người tới Chung Nam Sơn du ngoạn thuận tay hái mang đi, ông ta chẳng hỏi, trả tiền thì ông ta nhận, không trả thì ông ta tùy. Số quả ăn không hết chín nẫu rụng xuống đất, ông ta vẫn cười.

Ông ta có một ruộng dưa hấu, đương nhiên cũng mọc tự nhiên như cỏ dại, thế mà mọc rất tốt, chỉ là quả không lớn nổi, vị không tệ. Trừ bản thân ăn một ít, đem tặng một ít, còn lại bị bọn trẻ con thôn gần đó trộm mất.

Ông ta luôn cười, rất có khí độ Lão Trang "dắt con vào nhà, có rượu đầy ly. Cầm nậm bầu tự rót, ngắm cây sân, mặt vui. Dựa cửa sổ nam, lòng phóng khoáng, thấy nơi chật hẹp dễ an nhàn. Ngày ngày dạo qua vườn rồi thành thú, cửa tuy có đặt nhưng thường đóng. Chống cây gậy thơ thẩn nghỉ ngơi, thường ngẩng đầu trông ra phía xa. Mây vô tâm bay ra hang núi, chim bay mỏi biết quay trở về.”

Cao nhân chính vì thế mà trở nên cao lớn.

Vân Chiêu muốn tìm một quả dưa chín trong ruộng của ông ta mà khó quá.

Lương Hưng Dương xốc một đống rơm rạ phủ kín góc vườn ra, dưới rạ không ngờ có mấy quả dưa hấu khác số đông, quả nào cũng chín rồi, còn rất to nữa.

Ông ta hai một quả hí hửng như trẻ khoe đồ chơi, đem ra suối rửa sạch, sau đó đấm một phát, quả dưa hấu nứt ra, để lộ lớp thịt bên trong đỏ tươi như quét lớp chu sa.

“ Quả này ngon nhất đấy.” Lương Hưng Dương đưa cho Vân Chiêu một nửa, hai người ngồi bên suối dùng tay móc dưa hấu ăn như người rừng:

Đứa bé bơi ở hạ du dòng suối thấy hai người bọn họ có dưa hấu ăn, trần truồng từ dưới nước chui ra, bò lồm ngồm trong ruộng dưa mà không tìm thấy được quả dưa chín nào, đành chui vào nước, khen hai người kia tốt số tìm được một quả dưa chín.

Có thể nhìn ra Lương Hưng Dương rất hi vọng Vân Chiêu sẽ hỏi vì sao tâm cảnh ông ta lại bình hòa như thế, đáng tiếc Vân Chiêu chỉ cắm mặt vào ăn dưa, chẳng hỏi gì hết.

“ Bệ hạ không hỏi bần đạo, có phải là lại phát bệnh rồi không à?” Lương Hưng Dương rốt cuộc không nhịn được hỏi:

Vân Chiêu thản nhiên đáp:” Nếu người phát bệnh mà vui vẻ được như ông thì cứ bệnh đi, có sao đâu.”

Lương Hưng Dương tự hào khoe: “ Bần đạo cưới được một lão bà tốt.”

“ Đúng là không tệ, dung túng cho ông lười biếng, trẫm mà có một mảnh đất như thế, hai lão bà của trẫm sẽ thúc giục trẫm mau mau biến Kim Tiên Quán thành đạo quán lớn nhất thế giới, đem dưa hấu trồng khắp thế giới.”

“ Chủ yếu vì lão bà của bần đạo sinh cho bần đạo một bảo bối.”

“ Hai lão bà của trẫm sinh cho trẫm ba bảo bối.”

“ Cho nên bần đạo rất thỏa mãn, không mong gì nữa.”

“ Trẫm không được như vậy, thứ trẫm muốn còn nhiều, giờ mới là khởi đầu.” Vân Chiêu moi hết thịt dưa hấu ăn, vứt vỏ xuống suối, nhìn nói trôi đi:

“ Cho nên bệ hạ không vui.”

“ Hừm, trẫm mà vui vẻ thì các ngươi xui xẻo.”

“ A, đúng thế thật, ha ha ha, đó là phiền não của bệ hạ, xem Kim Tiên Quán nhỏ bé chứa không nổi quá nhiều sầu muộn của bệ hạ.”

“ Trẫm không cần, trẫm tự làm được.”

Vân Chiêu rửa sạch tay rời ruộng dưa, chắp tay sau lưng mên theo con đường nhỏ đi thẳng lên Chung Nam Sơn.

Thường Quốc Ngọc đã đợi rất lâu rồi, hắn chuyên môn từ thành Lam Điền trở về để báo cáo hành vi của Tôn Quốc Tín.

Không đợi hắn lên tiếng, Vân Chiêu xua tay:” Lời của Quốc Tín đúng một nửa, chính trị và tôn giáo cần chia tách, đó là điều mà chúng ta đã xác định từ trước, hắn kiên trì được điểm ấy, trẫm rất vui. Đồng thời tôn giáo phải từ bi lương thiện, điều này trẫm cũng đồng ý, hắn có thể theo đuổi đại viên mãn của hắn, nhưng chính vụ không thể như thế.”

“ Thống trị, hai chữ này nghe bình thường lắm, nhưng từ khi hai chữ này sinh ra, nó đã nhuốm mùi máu, hắn không dính vào cũng tốt.”

Thường Quốc Ngọc kinh ngạc không nói lên lời, hắn vất vả chạy hơn nghìn dặm về đây, rốt cuộc lại chẳng có gì để nói.

Vân Chiêu cau mày:” Chẳng lẽ trẫm nói chưa rõ à?”

Thường Quốc Ngọc thi lễ:” Rõ rồi ạ.”

Vân Chiêu hài lòng:” Nói ra Tôn Quốc Tín vốn là người tốt, về sau học Phật chỉ khơi lên bản tính của hắn, phát huy nó thêm thôi. Như ngươi, không phải người tốt, cho nên chuyện kiềm chế Mông Cổ giao cho ngươi. Không có nghĩa là ta bảo ngươi chèn ép người Mông Cổ, nhưng là một kẻ thống trị, không bao giờ được phép lơi lỏng cảnh giác, luôn phải tính tới chuyện xấu nhất.”

Thường Quốc Ngọc được giao trọng trách cũng không tỏ ra hoan hỉ, mà trầm tư chốc lát:” Thần ước chừng kiên trì được năm năm, tối đa là tám năm, sau đó bệ hạ phải tìm người thay thần.”

“ Ngươi mơ à, chỉ 5 năm thôi, sau đó là đổi người, đó là lệ vĩnh viễn của triều đình khi bổ nhiệm quan viên ở địa khu dị tộc chiếm đa số.”

“ Được, thần nhận, nhưng thần muốn đối trọng tâm kiềm chế, không lấy kinh tế làm phụ, uy hiếp là chính nữa, mà nên làm ngược lại, như thế thần tin có thể thu phục lòng người trong năm năm.”

Vân Chiêu vừa đi vừa hỏi:” Ngươi chuẩn bị làm thế nào?”

Thường Quốc Ngọc sau khi gặp Tôn Quốc Tín cũng suy nghĩ vấn đề này:” Toàn diện thi hành luật Lam Điền ở Mông Cổ, trước tiên là dùng luật thông thương, hai năm sau sẽ áp dụng luật Lam Điền, mỗi khu vực thiết lập trường học, dạy tiếng Hán.”

Vân Chiêu nhắc:” Giang Nam sẽ có rất nhiều tội tù đọc sách.”

Thường Quốc Ngọc vái một cái thật sâu.

Vân Chiêu thấy Thường Quốc Ngọc đáng tin hơn, ít nhất tốt hơn cách làm lòng tốt không giới hạn của Tôn Quốc Tín.

Chính sách của quốc gia không thể vô duyên vô cớ tốt với tộc người nào đó, đó là vô nguyên tắc, tốt với ngươi thì ngươi phải có cống hiến cho quốc gia.

Hai điều này hỗ trợ lẫn nhau, nếu quốc gia đơn thuần tốt với ngươi mà ngươi không cống hiến tương ứng cho quốc gia, đó là lỗi của quốc gia.

Nếu ngươi có cống hiến với quốc gia, quốc gia không có chính sách tương ứng cho ngươi, đó cũng là lỗi của quốc gia.

Phải dung hòa mới là tốt nhất.