“ Lão gia, nơi này có thể dựng một cái xưởng dệt, chỉ cần thu gom hết lông cừu khu vực xung quanh đây là có thể bố trí công ăn việc làm cho không ít khuê nữ, thiếp thân sẽ làm tốt việc này. “ Dệt lông cừu là bí mật bất truyền của thư viện Ngọc Sơn, bình thường không có cơ hội đụng tới, nhân chuyện này Lưu Vân Thị thấy có cớ xin Đa Đa hoàng hậu mở cửa sau cho rồi:
Vân Trường Phong sao không hiểu ý lão bà, ho một tiếng: “ Chuyện nhà chớ làm phiền ta.”
Vân Lưu Thị bóp vai cho trượng phu: “ Biết ngài là một đại lão gia thanh liêm như nước rồi, thiếp cũng hiểu Vân thị gia quy trùng trùng, nhưng mà chúng ta cũng vì bách tính cả, phải không nào. Chẳng lẽ những khuê nữ kia đều xuống mỏ hết?”
Vân Trường Phong thấy thế không tệ, nghĩ một lúc quay đầu dặn lão bà: “ Nàng về trang tử khấu đầu với lão tổ tông, đem hết chuyện ở nơi này nói rõ với lão tổ tông, ngàn vạn lần đừng giấu diếm hay thêm thắt gì cả. Nếu lão tổ tông cho chúng ta mở cái xưởng này thì chúng ta mở, không thì nàng lập tức im miệng, về nhà thăm cha mẹ với vấy đứa bé, ở nhà hai tháng tới cuối thu hẵng về đây.”
Trời tờ mờ sáng, Trương Sở Vũ đứng trên ụ đất cao nhìn đoàn người từ khe núi bốn phương tám hướng tràn ra, một cảm giác bi tráng trào dâng trong lòng.
Từ giờ trở đi, vận mệnh của hai vạn năm nghìn người này sẽ giao vào trong tay hắn.
Giống như vị hương thân phá sản kia nói, dù là tạo phản thì bọn họ cũng đi theo hắn.
Trương Sở Vũ đã đem toàn bộ lương thực còn lại trong huyện nha ra, giao cho mấy vị hương thân cao tuổi cai quản, phân phối, đồng thời quát mắng những bách tính ngu xuẩn muốn mang theo cả cối xay di cư.
Cho dù là thế tập hợp được đội ngũ hai vạn rưởi đó cũng tốn mất sáu ngày.
Hắn vốn dẫn một nhóm đi trước, đáng tiếc hai mươi hai vị hương thân nhất trí cho rằng, phải tạo thành đại đội nhân mã rồi mới tiến về Điều Thành, Bạch Ngân Hán.
Có những người cả đời chưa rời khỏi núi tràn ngập sợ hãi với thế giới bên ngoài.
Điều Thành giáo uy Lưu Đạt dẫn đội tiếp ứng tới, sau khi đưa phụ nhân trẻ nhỏ lên xe cùng với đồ đạc, bách tính đồng loạt hướng về cố hương quỳ xuống khấu bái.
Cảnh tượng rất kinh người.
Nhìn thì rất bi tráng nhưng không mấy người khóc, ngay cả những đứa bé chưa hiểu chuyện lúc này cũng rất yên tĩnh, dù là người già hay tráng đinh, phụ nhân, bọn họ đều có một nét mặt đó là kiên cường.
Lưu Đạt đối diện với người nghèo chẳng có cảm thụ đặc thù gì, thân là quân nhân, hắn càng để ý cốt khí:” Khí thế này cần gìn giữ.”
Trương Sở Vũ gật đầu:” Bọn ta là quan chăn dân, tách nhiệm là giúp họ giữ khí thế này đến khi được cứu, nếu không đám người này chẳng mấy chốc biến thành dã thú.”
Lưu Đạt kéo xe gà trống, quay đầu nhìn đội ngũ dài dằng dặc, thở dài:” Nhân số nhiều quá.”
Trương Sở Vũ cũng đang kéo một cái xe khác:” Lần này có thể đưa hết mọi người từ trong núi ra, nhưng chỉ vài năm thôi, trong đó lại chật kín người.”
“ Chẳng phải nói nơi đó khô hạn không có gì ăn à?”
“ Ngươi không hiểu mảnh đất Hội Ninh đó, đất đai không có mấy, nếu gặp một năm thuận lợi mưa thuận gió hòa, trồng một vụ ăn ba năm, trong khe núi cũng không thiếu nước, đáng tiếc năm tháng như vậy không nhiều.”
Trương Sử Vũ ngẩng đầu nhìn quanh:” Ngươi sẽ không hoàn toàn từ bỏ giám sát đấy chứ.”
Lưu Đạt hừ một tiếng:” Ngươi nói thử xem.”
Trương Sở Vũ hơi xấu hổ:” Chắc là không rồi, có điều ngay cả ta mà cũng phòng bị thì quá đáng.”
“ Nếu ở thời Chu Minh thì loại người như ngươi đã bị ta giết rồi, ngươi nên thấy may mắn vì còn sống đi.”
Trương Sở Vũ thở dài, cúi đầu kéo xe, đối với tiền đồ, hắn không biết hậu quả việc làm của mình, duy một điều có thể khẳng định là bách tính có thể sống, còn mình e phải đối diện với sự trừng phạt nghiêm khắc.
Cao nguyên hoàng thổ tựa hồ chẳng có điểm cuối, leo qua ngọn đồi lại thấy ngọn đồi khác.
Đường xá khó đi nhưng nhất định phải đi tiếp, còn về phần vận mệnh cá nhân bất quả chỉ là chuyện nhỏ tới không đáng kể.
Vương triều mới vừa thành lập, mọi chuyện bộn bề, Vân Chiêu vừa xử lý xong chuyện ở Hội Ninh liền bị chuyện nơi khác thu hút sự chú ý.
Đại quân của Đoàn Quốc Nhân tới Cáp Mật.
Vách là cách gần trăm năm, quân đội Đại Minh lần nữa đặt chân lên Cáp Mật Vệ.
Trước mắt là rặng Thiên Sơn nguy nga, nhìn thấy được Tuyết Sơn dưới ánh mặt trời tỏa sáng như vàng, Đoàn Quốc Nhân hướng chiếc tai còn lành lặn của mình về phía Thiên Sơn, hắn thật muốn hét lớn để nghe tiếng hồi âm của Thiên Sơn.
Đại quân tới đây liền bắt đầu phân tán.
Sau sự đả kích của chiến dịch lần trước, quân đội Mông Cổ đã rời Cáp Mật, lui về Bác Khách Tái Lý, tự coi mình là chủ nhân Tây Vực.
Đối diện với Tây Vực bao la, Đoàn Quốc Nhân định chia quân tiến vào.
Hắn chỉ giữ lại một nhóm đại quân bản bộ quy mô vạn người, đem hai vạn quân giao đoàn luyện Lam Điền lập nên, men theo Thiên Sơn hướng về phía tây.
Khi vương triều Chu Minh nguy ngập, người Kiến Châu và Mông Cổ Thanh Hải bị Lam Điền chia cách liên lạc, Chuẩn Cát Nhĩ vương liền thể hiện thần uy.
Lam Điền tiến quân ra thiên hạ hắn cũng không nhàn, thống nhất hơn trăm tiểu quốc Tây Vực, dần trở nên cường đại.
Tới đây Ba Đồ Nhĩ vứt bỏ danh hiệu cũ của mình, bất kể là trong văn thư gửi người Kiến Châu hay Lam Điền đều tự xưng là Chuẩn Cát Nhĩ Hùng Ưng Khả Hãn.
Vẫn Chiêu có thể chấp nhận sự tồn tài của dân tộc du mục, nhưng y tuyệt đối không cho phép một Mông Cổ Vương có văn tự, có pháp luật, có chế độ xuất hiện trên thế giới này.
Hơn nữa cái vương đình này còn chiếm quá nửa Ô Tư Tàng.
Nay hoàng đình Lam Điền còn chưa hoàn thành nhất thống, còn về phần biên quân thì khỏi cần nhắc tới, phòng tuyến biên cương thì thủng lỗ chỗ, một sai lầm là đại quân địch sẽ đánh thẳng vào Trung Nguyên.
Nhưng mà hiển nhiên Hùng Ưng Khả Hãn chỉ có ba vạn quân đối diện với Đoàn Quốc Nhân vô cùng nhược tiểu.
Thế nhưng Đàn Quốc Nhân vẫn chọn sách lược tấn công với Chuẩn Cát Nhĩ, không cho đối phương cơ hội chuẩn bị, để tranh thủ thêm thời gian cho hoàng đình Lam Điền.
Sau khi Lý Định Quốc lấy được Sơn Hải Quan, coi như tạm thời chặn đám sói đói ngoài cửa, đại quân Vân Dương đang kinh lược vùng Hoài Nam rộng lớn, truy đuổi Lý Nham, Hoàng Đích Công, Nhị Lưu còn chưa chịu đầu hàng.
Quân Lôi Hằng đang kéo thẳng về Giang Nam, chiếm lấy Tùng Giang, Ninh Ba, tới tận khi gặp được thủy quân do Chu Tước thống lĩnh ở phủ Kiến Ninh mới hợp lực công thành.
Quân đoàn Vân Phúc vào Quảng Tây, nay đang tác chiến với đám Hà Đằng Giao dư nghiệt của Chu Minh, kẻ này thông đồng với Trương Hoàng Ngôn, Cù Thức Tỷ lập Chu Minh Quế Vương làm đế ở Nam Ninh, thề diệt trừ phỉ tặc Vân Chiêu.
Trận chiến Liễu Châu vô cùng thảm liệt, Vân Phúc dùng pháo oanh kích, thành trì sao chịu nổi, Hà Đằng Giao bị hôn mê trong biển lửa, quân Chu Minh đại loạn, Trương Hoàng Ngôn phải lui khỏi Liễu Châu.
Trong khi Hà Đằng Giao và Trương Hoàng Ngôn kháng cự đại quân Lam Điền, đại học sĩ Cù Thức Tỳ cũng đạt thành hiệp ước cùng chống Lam Điền với Trương Bỉnh Trung đang bị vây hãm ở Khánh Viễn phủ.
Nghe tin này Vân Phúc nổi trận lôi đình, không dừng lại nghỉ ngơi, thề phải tới đầu tháng chín, đạp vó ngựa tới Nam Hải.
Quân của Cao Kiệt sau khi giải quyết hoàn toàn Bạch Can Quân thì không còn mối lo sau lưng nữa, chia quân bốn đường nhanh chóng thống nhất Vân Quý.
Còn Thanh Long và Vân Mãnh, sau khi hạ được phủ Côn Minh đã tới phủ Đại Lý ...
“ Dựa theo kế hoạch của binh bộ, trước thanh minh năm sau, trừ mười tám vệ Liêu Đông, cùng với Nô Nhi Can đô ti, đất cũ của Đại Minh đều thuộc về hoàng đình Lam Điền. “ Bùi Trọng làm một giới thiệu văn tắt xong cuối cùng kích động nói lời kết thúc: