Minh Thiên Hạ

Q4 - Chương 171: Thể diện của hoàng đế. (1)




Hàn Lăng Sơn rốt cuộc đã từ kinh thành trở về, chuyện đầu tiên hắn làm là đi tìm Vân Chiêu uống rượu.

Thứ rượu mà Hàn Lăng Sơn mang về tên trúc diệp thanh, rượu màu xanh đậm, rất giống thuốc độc.

“ Trông bệ hạ có vẻ sát khí nặng lắm, rất hợp uống lại rượu này. “ Hàn Lăng Sơn nâng chén rượu lên mời:

Vân Chiêu uống một hơi cạn luôn, hừ một tiếng:” Đã ba năm rồi ta không giết người, lấy đâu ra sát khí.”

“ Thì chính vì thế nên sát khí của bệ hạ mới nặng, bệ hạ kìm nén như vậy không phải là chuyện tốt, giờ giết một vài người không sao, tốt hơn sau này không khống chế được lại giết người để rồi hối hận.”

“ Nói như ngươi thì tốt xấu gì cũng giết à? Có những người theo ta rất lâu rồi, giống một phần sinh mạng của ta vậy, giết họ khác nào xẻ thịt mình.”

Hàn Lăng Sơn cười: “ Bệ hạ thật tham lam, cái gì cũng muốn, nhưng ở đời khó vẹn toàn.”

“ Làm sao đây, nói thật giờ ta ghét tiên sinh ta lắm, nhìn thấy ông ta là khó chịu rồi, hay là hai chúng ta tối này đi đâm chết ông ấy đi. “ Vân Chiêu hơi ngả người tới nói với Hàn Lăng Sơn:

Hàn Lăng Sơn biết lời này nói chơi thôi, giết thì không khó, vấn đề là sáng mai Vân Chiêu sẽ hối hận: “ Thần lạ một chuyện, hành vi Từ tiên sinh tuy không hợp ý bệ hạ thì hẳn là muốn có lợi cho quốc gia, cũng đâu phải là theo đuổi cái gì không hay, vì sao bệ hạ tức giận như thế?”

“ Vì họ đang đi vào con đường cũ mà ta muốn xóa bỏ.”

“ Đường nào ạ?”

“ Phong kiến.”

“ Ài, đám người Từ tiên sinh đều là bậc chí sĩ bác học, sao không nhận ra tệ nạn của phong kiến, bệ hạ có quá lo không, tân thế giới của chúng ta tới giờ đã là đã không thể nghịch chuyển, bệ hạ đã lập ra đại hội nhân dân, trao quyền về nhân dân, ai lại muốn quay lại thời kỳ thiên tử thống trị vạn vật, bậc chí sĩ bọn họ hàng nghìn năm qua không phải luôn muốn hạn chế hoàng quyền vô thượng à?”

Vân Chiêu lúc lắc ngón trỏ: “ Phong kiến có rất nhiều hình thái tồn tại, không chỉ thể hiện ở quyền lực thiên tử, còn ở thói quen chính chí sĩ bọn họ, thứ bọn họ nhắm vào là hoàng quyền phong kiến. Nói cách khác họ cho rằng sự tồn tại của ta là điểm không hợp lý nhất của chúng ta, đó là tư duy phong kiến của họ, họ chưa nhìn ra được thế giới mới.”

Hàn Lăng Sơn cau mày: “ Họ muốn lật đổ bệ hạ sao? Không thể nào, không ai có thể lật đổ bệ hạ, không ai hết, Từ tiên sinh sao có thể ngốc như vậy.”

Vân Chiêu uống một ngụm rượu: “ Ha ha ha, thế nên ta nói ngươi chưa hiểu, nếu như ta đột nhiên ngu ngu ngốc ngốc, đám Từ tiên sinh sẽ lấy cả tính mạng bảo vệ ta, thậm trí dùng thủ đoạn hung tàn nhất để bảo vệ quyền uy cho ta. Nói cách khác, đầu ta trống rỗng lại sẽ thành quân vương quyền uy nhất thiên hạ, khi ấy dù ta có truyền ra mệnh lệnh hoang đường đến đâu, họ vẫn chấp hành chính xác.”

Hàn Lăng Sơn gật gù: “ Nếu là thần thì thần cũng làm thế, thế thì sao ạ?”

Vân Chiêu chép miệng: “ Ngươi xem, phiền toái ở chỗ đó, nếu ta yếu ớt, quyền uy của ta sẽ lớn lên, nếu ta cường đại, bọn họ sẽ liều mạng làm suy yếu quyền uy của ta. Đây chính là mâu thuẫn.”

“ Nói cách khác, họ nhắm vào hoàng quyền, đâu phải bệ hạ.”

“ Sai, họ nhắm thẳng vào ta, họ không tin ta sẽ luôn trí tuệ, nên chỉ cần ta có hành vi gì vượt ngoài khuôn khổ của họ, họ sẽ dùng mọi cách để ngăn cản.”

Nói tới đây thì Hàn Lăng Sơn lờ mờ hiểu ra rồi, giống như trước kia Vân Chiêu làm ấm trà lớn để chơi, ai ai cũng phản đối y hạn chế y.

Cuối cùng cái ấm trà lớn đó lại thành trọng khí quốc gia, khiến quyền uy của Vân Chiêu lên cao chưa từng có.

Nhưng hiển nhiên đám Từ tiên sinh không tin Vân Chiêu có thể mãi mãi sáng suốt như vậy, y rất có thể sẽ biến thành hoàng đế thợ mộc như Chu Minh.

Biểu hiện của Vân Chiêu trong mắt họ là quyền lực quá độ, bắt đầu theo đuổi những thứ hoang đường theo sở thích cá nhân, đó là quyền lực mất kiểm soát.

Vì thế bọn họ lấy tiêu chuẩn của thánh quân ra giới hạn hành vi của Vân Chiêu, muốn đưa Vân Chiêu vào khuôn khổ, đây chính là lối tư duy cũ, bọn họ không nghĩ cách hạn chế Vân Chiêu bằng luật pháp Lam Điền, lại dùng thủ đoạn chế ngự hoàng đế cũ ra.

Còn hắn biết trong đầu Vân Chiêu luôn có rất nhiều thứ kỳ quái, hiển nhiên không chịu để bị gò mình vào khuôn khổ cũ.

Trong mắt Vân Chiêu, đám Từ tiên sinh trì tệ rồi, lại đi vào con đường phong kiến, ngăn cản sự tiến bộ.

Hàn Lăng Sơn là đại thống lĩnh giám sát bộ, có quyền giám sát thiên hạ, tất nhiên chuyện xảy ra ở Ngọc Sơn càng là trọng yếu.

Vì thế hắn mới vội vàng chạy từ Thuận Thiên phủ chạy về đây.

Giờ hiểu rõ nguồn cơn, Hàn Lăng Sơn cũng gặp khó, đây thực sự là mâu thuẫn không có lời giải.

Vân Chiêu hôm nay uống khá nhiều rượu, đột nhiên cười lạnh:” Đợi ta làm ra thiên lý truyền âm, xem đám lão già cổ hủ đó đối diện với ta ra sao.”

“ Bệ hạ làm ra tàu hỏa rồi đấy thôi, rốt cuộc đám lão già đó chỉ cười cho qua là gì, đợi bệ hạ làm được thiên lý truyền âm chuyển qua thứ khác, họ lại ngăn cản bệ hạ, thậm chí còn ngăn cản quyết liệt hơn, tới lúc đó họ sợ bệ hạ thành công hơn thất bại.” Hàn Lăng Sơn nói tới đó đột nhiên sáng mắt lên, nhìn quanh quất một lượt mới tới gần Vân Chiêu hạ thấp giọng xuống:” Bệ hạ, bệ hạ, chúng ta nhiều năm rồi không đi cướp Minh Nguyệt lâu, tối nay đi cướp thôi.”

“ Minh Nguyệt lâu giờ thuộc về Hồng Lư tự, thuộc về quốc gia, ta khác nào đi đánh cướp túi trái đưa sang túi phải.”

“ Không cướp tiền, đám mỹ nhân ở đó đang chờ bệ hạ tới cướp đấy.”

Vân Chiêu hơi giật mình:” Chả lẽ họ biết người cướp Minh Nguyệt lâu là ta?”

Hàn Lăng Sơn phì cười:” Bây giờ trừ bệ hạ ra, có ai không biết bệ hạ có sở thích cướp Minh Nguyệt lâu, người ta mỗi lần gặp kiếp nạn lại xây dựng nơi đó xa hoa hơn, còn dẫn nước vào, là để bệ hạ tới phóng hỏa đấy.”

“ Quản sự Minh Nguyệt lâu dặn rồi, gặp phải kẻ cướp không thể chống lại thì phải giả chết hoặc đầu hàng ngay. Mỹ nhân thì nằm trên giường đợi, không được phản kháng, trướng phòng tiên sinh sẽ treo túi vàng ở nơi thích hợp nhất để bệ hạ mang đi.”

Vân Chiêu mắt mở to như quả óc chó, hồi lâu mới lẩm bẩm:” Xong rồi, thể diện của trẫm xong rồi.”

Trước nay Vân Chiêu luôn cho rằng mình là hoàng đế tốt yêu dân như con, được bách tính yêu thương.

Đương nhiên, bách tính Quan Trung đúng là nghĩ vậy.

Có điều cái nhìn bọn họ hơi khác Vân Chiêu một chút, bọn họ cho rằng, thỏ còn không ăn cỏ gần hang, bọn họ chính là cỏ bên hang thỏ, Vân Chiêu chính là con thỏ béo.

Vì Vân thị là cái ổ cường đạo, Vân Chiêu là đầu lĩnh cường đạo, cường đạo mà không cướp bóc là không hợp lý.

May mà thủ lĩnh cường đạo kia chỉ thích cướp của Minh Nguyệt lâu, không đi cướp nơi khác, càng không hại bách tính phổ thông, trong mắt bách tính đó là chuyện quá con mẹ nó tốt rồi.

Cướp Minh Nguyệt lâu thật hay, nơi đó là ổ mỹ nhân, còn có lượng lớn tiền bạc, bệ hạ thừa lúc đêm tối gió to, chùm khăn che mặt dẫn đám thị vệ tới Minh Nguyệt lâu ...

Mỹ nhân trong lâu ai nấy thiên kiều bá mỵ, sau khi bệ hạ sủng hạnh mỹ nhân, lấy tiền mang đi ... Trước khi đi còn cho một bó lửa ...

Thế là bệ hạ vẫn truyền thừa nghề của tổ tiên, thanh danh Minh Nguyệt lâu càng lớn, bách tính biết bệ hạ đã đi cướp Minh Nguyệt lâu rồi, không cướp của người khác nữa, ai cũng vui vẻ.

Minh Nguyệt lâu bao lần bị cướp, lần nào cũng trùng sinh từ tro tàn, càng to đẹp hơn, đó là do được bách tính Quan Trung ủng hộ.

Tới cả nữ quản sự Minh Nguyệt lâu cũng không sợ gì nữa, mới đầu bọn họ chống cự quyết liệt, thế là thường có người chết, sau họ chỉ phòng không chống, dần dần không ai chết nữa, cướp bóc thành trò vui.